"Ngươi không có nhìn thấy mỹ nhân kia đi đường nghiêng ngã sao? Nhất định là đã bị thương, Cố Gia ta mặc dù không hành y bên ngoài nữa rồi, nhưng mà không thể thấy chết mà không cứu, huống chi bóng dáng kia xem ra là mỹ nhân không thể nghi ngờ, mau dừng xe đi!" Cố Tử Khâm kiên trì nói.
Phu xe kia không thể làm gì khác hơn là làm theo, nắm chặt dây cương, khiến xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Cố Tử Khâm lấy tay gợi lên đèn trên xe ngựa, xuống xe, chạy tới bên mỹ nhân kia.
Dưới ánh đèn u ám, nhưng thấy nàng kia một thân hoa phục, tóc tai lại bù xù, đồ trang sức nghiêng ngã nửa giắt trên búi tóc, dáng dấp hết sức thê thảm nhếch nhác.
"Cô nương, ngươi bị sao vậy? Bị thương sao?" Cố Tử Khâm kề trước, nhẹ giọng hỏi: "Ta là đại phu...... Hừ, miễn cưỡng coi như, có lẽ có thể giúp ngươi chăm sóc!"
Nghe vậy, nàng kia quay đầu lại, ở trên búi tóc tán lạc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng nhìn thấy Cố Tử Khâm, cũng lập tức nhận ra, nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải chính là đồ lưu manh sao? Thái hậu nói, ngươi là bạn bè không tốt của Đổng Tư Mã ......." Thotho_
"Ah, ngươi lại có thể nhận biết tại hạ sao?" Bóng đêm thật đen tối, Cố Tử Khâm cầm đèn bên cạnh, híp mắt suy nghĩ, cẩn thận nhìn lại nhìn, lại thấy hai gò má nàng sưng đỏ, hình như bị người hung hăng vả qua, trên mặt vương nước mắt.
Bộ dáng kia, thật sự là không dễ nhận thức, chỉ là nàng nhắc tới Thái hậu, lại mặc hoa phục...... Khoảnh khắc, hắn chợt nghĩ tới, nữ nhân này cũng không phải là vị cô nương hắn gặp trong hoàng cung, mạo hiểm tánh mạng cấu kết kia sao? Cố Tử Khâm không nhịn được thất thanh nói: "Ngươi là Trường An! Hà, không, ngươi là công chúa, ngươi đường đường là công chúa, tại sao lại ở chỗ này? Còn lộ ra bộ dáng nhếch nhác nghèo túng? Là ai khi dễ ngươi à?"
"Ngươi có biết, Ninh Vương ở nơi đâu không? Hắn ở cửa đối diện Đổng Tư Mã, ta muốn đi tìm hắn. Trên đường bị lạc đường, ta không thường ra khỏi cung, không biết được đường......." Trường An nói xong, giọng điệu vẫn không che giấu được tiếng thút thít. Xem bộ dáng là khóc đã lâu rồi.
Cố Tử Khâm cau mày nói: "Đổng Khanh ta rất là quen, là bạn tri kỉ rượu thịt của Cố mỗ, tri kỷ hoàn quần, phủ nàng ta tự nhiên biết, ta có xe ngựa, không bằng ta đưa ngươi đi qua đó."
Nói xong, tự cởi áo choàng trên người xuống. Che ở trên người của Trường An, sau đó dìu nàng, lên xe ngựa.
Rất nhanh. Liền đến dinh thự của Ninh Vương, đáp cửa, người gác cổng lại trả lời, Ninh Vương mang theo nhóm lớn người hầu, ra khỏi thành đi săn.
"Như vậy, Thẩm Công Tử có ở đây không?"Trường An ở trong xe ngựa, cách màn xe, trầm thấp hỏi. Thotho_
"Thật không may, Ninh Vương ra khỏi thành, Thẩm lão bản tự nhiên cũng đi theo ra thành, xin chư vị ngày khác trở lại bái phỏng thôi." Dứt lời, người gác cổng liền chậm rãi đóng cửa lại.
Cố Tử Khâm vén rèm lên, gương mặt Trường An thất vọng, không biết nên an ủi ra sao. Không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Không bằng tới trong nhà Đổng Khanh ngồi đi, mặt công chúa vừa đỏ vừa sưng, trước tiên Cố mỗ ở nơi đó có thể giúp công chúa thoa chút thảo dược lên trên mặt, làm tan sưng."
*
Đêm khuya công chúa đột nhiên tới, tướng mạo còn hết sức chật vật. Chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng tộc, vì vậy Đổng Khanh hết sức cẩn thận. Không dám kinh động quá nhiều người trong phủ, chỉ lén sai Hồng Ngọc đi chuẩn bị những thứ Cố Tử Khâm cần có, tiện thể để công chúa ở lại trong phòng của mình.
Đường đường một công chúa biến thành nhếch nhác như vậy, nhất định là biết hôn sự của mình, đã đại náo một cuộc trong cung.
Làm thành ra như vậy, nhìn tới...... Không giống như là bộ dáng được phép xuất cung.
Đổng Khanh rót chén trà nóng, đưa cho Trường An, nói: "uống để thân thể ấm áp đi." Thotho_
Trường An nhận lấy ly trà, uống một hớp trà nóng.
Đổng Khanh hỏi tiếp: "Đã trễ thế này, công chúa làm sao xuất cung được?"
Trường An rũ con mắt, trầm thấp mở miệng nói: "Ta cầm kiếm, đi ra ngoài cung, ai dám tới gần thân thể của ta, ta liền chém người đó, những thị vệ kia không dám đả thương ta... Ta liền xuất cung rồi."
Cố Tử Khâm ở bên cạnh bàn, đang bận dùng bát đảo thuốc, quay đầu nhìn Trường An, không rõ liền để ý hỏi "Dù là ra khỏi cửa, cũng không trở thành như thế chứ? Công chúa sao biến thành như vậy? Là ai khi dễ nàng sao?"
"Ta nghe tin tức nói mẫu thân định gả ta cho Diệp gia, lập tức chạy đi cung Xương Thọ tìm bà, bà không nghe lời nói của ta, còn đuổi ta đi...ta liền khóc lớn đại náo, lớn tiếng nói cho bà biết, ta có người trong lòng rồi, tuyệt đối không gả cho người khác........" Nói tới chỗ này, Trường An nghẹn ngào mấy tiếng, từng chuỗi nước mắt rơi xuống, nàng lau nước mắt, nói tiếp: "Mẫu thân lớn tiếng mắng ta, nói ta câm miệng, chớ làm mất mặt của bà, ta càng muốn nói, ta có nam nhân yêu thích, trừ hắn ra, ai ta cũng không nguyện ý gả, bà để cho lão ma ma trong cung hung hăng vả miệng ta......, sau đó, ta liền cầm kiếm xông ra cửa cung, ta muốn đi tìm hắn, hỏi hắn một chút nghĩ như thế nào! Nếu như hắn nguyện ý, ta nguyện ý vứt bỏ tất cả, theo hắn cao bay xa chạy."
Thật không ngờ Trường An chấp nhất, chân mày Đổng Khanh không khỏi hơi nhíu lại........, Thẩm Mộ Thu không thích nữ nhân.
Đổng Khanh rất đồng tình nhìn Trường An một cái nói: "Hiện tại trong cung đã phái người tìm ngươi ở khắp Hoàng Thành rồi, chờ đắp thuốc xong, nghỉ ngơi chốc lát, ta tự mình đưa ngươi trở về thôi." Thotho_
Trường An nghe nàng (Đổng Khanh) định đưa nàng về hoàng cung, lập tức xoay mặt, quả quyết cự tuyệt nói: "Không! Trừ phi hắn chính miệng nói với ta, hắn không thích ta, chán ghét ta, ta mới có thể chết tâm hồi cung, gả người khác, nếu không, cả đời ta đây đều không trở về!"
Lúc này đại khái Cố Tử Khâm cũng đoán ra đầu mối, Trường An đi phủ Ninh Vương tìm người cũng không phải là huynh đệ trong nhà Ninh Vương, mà là đệ nhất mỹ nam tử Giang Nam Thẩm Mộ Thu, người nữ nhân muốn cưỡng gian nhất, nhưng....... Nữ nhân theo đuổi Thẩm Mộ Thu là bình thường, hắn giống như chưa bao giờ nghe nói qua Thẩm Mộ Thu thích qua nữ nhân?
Đáng tiếc, sao nàng chỉ nhìn trúng người kia.
Nếu không phải nàng là một kim chi ngọc diệp, nếu không phải hắn không vào cung được, không cách nào âu yếm......
Thôi! Thôi!
"Công chúa, ngươi nằm xuống trước đi, ta giúp ngươi bôi thuốc!"
Trường An nghe vậy liền thuận theo ép người xuống, sau đó lật người nằm ở trên giường, Cố Tử Khâm rất cẩn thận thoa dược thảo lên trên mặt Trường An, lo lắng làm đau nàng. Hắn nhỏ giọng nói: "Nếu như, người nọ cự tuyệt công chúa, ngươi lại không muốn gả cho họ Diệp kia, như vậy ta sẽ mang theo ngươi cao bay xa chạy, ta đây có tuyệt kỹ gia truyền, coi như đến chỗ hoang giao dã ngoại (vùng hoang vu), cũng có thể nuôi sống công chúa." Thotho_
Hắn nguyện ý vứt bỏ tất cả, mạo hiểm nguy hiểm bị chặt đầu, mang theo nàng đi tha hương?
Trường An kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt đang cẩn thận bó thuốc giúp nàng, cũng không nói một câu.
"lúc này Hoàng thượng nhất định tìm người khắp Hoàng Thành, ta phải phái người đi vào cung thông báo một tiếng." Đổng Khanh nói xong, liền xoay người đang định đi ra ngoài.
"Đợi đã nào...!" Trường An quay đầu trợn to cặp mắt, nhìn nàng, cất giọng nói: "Ta không muốn trở về."
Cố Tử Khâm nói giúp vào: "Ngươi hãy để cho công chúa ở lại đây đi, mặt của nàng sưng thành như vậy, trở về cũng không tiện gặp người."
Đổng Khanh ngoái đầu nhìn lại Trường An một cái, trong bụng thầm nghĩ, giờ phút này công chúa đang náo nghẹn cùng Vũ Thái phi, làm thủ phạm, lúc này hồi cung, không biết sẽ nháo thành thế nào, huống chi, nàng không thể nhìn thấy một mặt Thẩm Mộ Thu, nhất định là chết sống cũng không chịu hồi cung.
Nàng dựa vào nàng ở nơi này, không phải là muốn chờ Thẩm Mộ Thu trở về sao?
Nếu Trường An muốn lưu ở nơi này, nàng phải tự mình vào cung một chuyến.
Nàng phủ thêm áo choàng, bước nhanh đi ra cửa phòng. Thotho_
*
Đổng Khanh mang theo hai người thị vệ trong phủ vội vã ra cửa, tính toán vào cung gặp vua.
Ở cửa ra vào, đột nhiên, một trận gió lạnh nghênh đón.
Bọn thị vệ lập tức kéo chặt áo choàng nói: "Đổng đại nhân, hôm nay thời tiết đột nhiên trở nên lạnh, sợ rằng sẽ lạnh, ngài đổi lại ngồi kiệu chứ? Trong kiệu ấm áp chút."
"Không! Hiện tại trong cung cũng đã vì công chúa quậy lật trời rồi, ta phải mau chóng vào cung, đơn độc cưỡi ngựa nhẹ luôn mau hơn ngồi xe ngựa rất nhiều." Đổng Khanh nói xong, nhanh chóng nhảy lên tuấn mã, lúc này, hoa tuyết rơi tới mặt.
Khoảng khắc nàng sợ run, vươn tay, mặc cho hoa tuyết rơi vào trên bàn tay, thì thầm nói: "Vậy mà tuyết rơi?"
Bầu trời ào ào nổi lên từng bông tuyết mãnh liệt, ở trong không khí tùy ý nhẹ múa, mang đến từng trận tập kích lạnh lẽo.
Bọn thị vệ ngẩng đầu nhìn từng mãnh băng tuyết rơi xuống, cau mày nói: "Tuyết rơi? Đây là làm sao vậy? Mùa đông năm nay cũng tới quá sớm chứ? Lúc này cây phong đang bắt đầu đỏ au đấy." Thotho_
Một vị thị vệ khác cười nói: "Một cơn gió lạnh thổi qua, lá phong đỏ bay xuống, xen lẫn tuyết trắng, thật là cảnh tượng lạ?"
"Nói dóc, trong đêm tối, trăng sáng đều không nhìn thấy, bầu trời một mảnh tối om om, bốn phương một mảnh tối tăm, ngươi còn có thể nhìn ra phong đỏ tuyết trắng à?"
"Tưởng tượng." Thị vệ cười nói, "Ah, tuyết ngừng rồi hả? Sao tuyết này ngừng rơi rồi?"
Một người thị vệ khác ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang thò đầu ra, cười nói: "Trăng sáng đi ra!"
Ba người"Giá" một tiếng, ngay sau đó giục ngựa vội vã đi tới hoàng cung.
Tiếng vó ngựa vang lên ở trên đường cái trong đêm tối "Cạch cạch cạch", nhóm ba người chạy băng băng, theo thứ tự vượt qua góc đường, lại đột nhiên nghe một tiếng ầm ỹ. Thotho_
"Mau! Mau! Bắt thích khách!"
"Đừng chạy!"
"Hắn đi phía bên kia rồi, mau đuổi theo!"
Mấy cái bóng đen "Soàn soạt soàn soạt" ở bên cạnh một tòa tường cao, nắm đao kiếm, nhanh chóng lướt đến, tựa hồ đang tìm những thứ gì.
Dưới ánh trăng mờ tối, đao kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh của kim loại sắc bén, ánh sáng màu trắng hiện lên Lãnh Phong, mơ hồ lộ ra một tia sát khí âm lãnh, rất là âm trầm đáng sợ.
Đổng Khanh lập tức kéo chặt cương ngựa, dừng tuấn mã lại, ngước mắt nhìn lại, bỗng chốc, trong lòng một hồi mãnh liệt, thất thanh nói: "Đây cũng không phải là dinh thự của Đậu thừa tướng sao?"
Thị vệ tùy thân của nàng liếc phe kia một cái, lập tức trở về nói: "Đúng rồi, là tường cao của phủ Thừa Tướng, ở chỗ này có thể nghe đầu tường cao kia, một mảnh huyên náo đâu rồi, nhất định là phủ Thừa Tướng xảy ra đại sự gì rồi hả?"
Một tên thị vệ khác nghĩ thầm lấy an toàn của Đại Tư Mã là trọng yếu, phủ Thừa Tướng cũng không phải là nơi có thể nán lại, nơi tán gẫu xem náo nhiệt, hắn không ngừng khuyên nhủ: "Đổng đại nhân, chúng ta vẫn nhanh rời đi!"
Thời khắc đêm khuya, phủ Thừa Tướng lại đèn đuốc sáng rỡ, một mảnh huyên náo........
Chẳng lẽ là Vệ Sùng Văn đã xảy ra chuyện?!
Đổng Khanh hít vào một hơi, thúc ngựa, nhanh chóng phi nước đại tới phủ Thừa Tướng, hai người thị vệ này lập tức đuổi theo, rút kiếm ra, lớn tiếng doạ người hét lớn một tiếng, nói: "Nơi này là đại nhân Đại Tư Mã, bọn ngươi mau buông xuống đao kiếm trong tay! Nếu không, đừng trách ta vô tình."