Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 154: Công chúa nhận tội



Editor: Thơ Thơ

Lưu Lăng nói: "Bởi vì chuyện này, năm đó Đổng gia suýt nữa gặp tội lớn, Đổng Khanh há có đạo lý hại mình cùng phụ thân sao? Chẳng lẽ nàng không phải là người bị hại sao?"

"Chính bởi vì Đổng đại nhân cũng là người bị hại, cho nên về chuyện điều tra năm đó hoàng thượng trúng độc, nàng phải tránh, không được tham gia. Vì miễn cho Đổng đại nhân xử trí theo cảm tính, Hoàng đế có nên khiến nàng đi ra ngoài hay không?"

Lưu Lăng nhìn Đổng Khanh một cái nói: "Nếu là người bị hại, ở lại Minh Hoa điện thì sao? Trẫm không để cho nàng can thiệp chuyện này là được."

"Hoàng đế anh minh!"

Vũ Thái phi nói tiếp: "phía trên hồ sơ phủ đầy bụi viết rõ hoàng thượng là bị trúng độc Mạn Đà La Hoa, dựa vào Vệ Úy Tướng quân trước khi chết, cho lời khai không tỉ mỉ, vì vậy hoàng thượng liền cổ động lục soát phủ Thừa Tướng rồi, nhưng Vệ Úy Tướng quân bị giết lầm, chuyện này truy nguyên, cũng không phải là tội lỗi của Thừa Tướng, hoàng thượng hành động lần này rõ ràng là để Thái hậu vui lòng, tính toán hoàn toàn quật ngã Đậu thừa tướng nguyên lão tam triều này. Như thế giết hại trọng thần cánh tay đắc lực của triều đình, Bổn cung cảm giác sâu sắc đau lòng, vì vậy không thể không nhúng tay vào chuyện này."

Lưu Lăng lạnh giọng cả giận nói: "Hậu cung không được can chính, có phải Thái phi vượt qua rồi hay không?" Thotho_

"Bổn cung sao dám, ta cũng chỉ là đối với chuyện xảy ra ba năm trước đây, cảm thấy nghi ngờ không hiểu. Chuyện này dù sao cũng xảy ra ở nội cung, dưới Bổn cung truy xét rõ thêm, cung nữ Hồng Đậu bên cạnh Trường An lo lắng bị liên lụy, vì vậy chủ động chạy tới Thọ Xương cung căn bản bẩm báo chuyện này, năm đó bình hoa tửu này, là Trường An tự mình giao cho Đổng đại nhân đấy!"

Cung nữ Hồng Đậu của Minh Hoa điện nghĩ đến hẳn là người của Vũ Thái phi.

Đây là Vũ Thái phi cầm tánh mạng nữ nhi tới đánh cuộc tiền đồ Đế Vương của nhi tử.

Đổng Khanh nói: "Nếu Thái phi đã tra rõ nguyên do chuyện rồi, sao không tra rõ Mạn Đà La Hoa của Minh Hoa điện là công chúa lấy được từ nơi nào?"

Trường An vội vội vàng vàng giải thích nói: "Chậu hoa cảnh kia, không phải là do ta lấy được!"

Vũ Thái phi liếc Đổng Khanh một cái, Đổng Khanh không nhanh không chậm thở dài nói với bà: "Đổng Khanh chỉ cảm thấy tò mò, thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải can thiệp."

"Như vậy cũng tốt." Vũ Thái phi dời ánh mắt về trên người Trường An, lạnh lùng nói: "Mạn Đà La hoa không phải ngươi lấy được? Cung nữ cận thân của ngươi cũng không phải nói như vậy." Thotho_

Lời nói vẫn còn chưa xong. Cung nữ Hồng Đậu của Trường An lập tức dập đầu mấy cái trước Vũ Thái phi, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nói: "không liên quan tới nô tỳ, là công chúa ở trên người Sứ giả Tây Vực nhìn thấy Mạn Đà La hoa này, trong lòng ưa thích, liền khiến Lý Thắng Tuyết nghĩ biện pháp đem vào trong cung."

Trường An nghe lời hãm hại này, quay đầu lại đối với nàng cả giận nói: "Ngươi nói bậy, ta căn bản không có để cho nàng lấy cái gì Mạn Đà La hoa!"

Vũ Thái phi nói: "bình hoa tửu này là ngươi tự tay giao cho Đổng đại nhân hay sao? Hoàng thượng cũng vì vậy mà trúng độc, việc đã đến nước này, ngươi còn có cái gì nguỵ biện hay sao?"

Trường An trăm miệng cũng không thể bào chữa. Rất là uất ức nói: "Trường An từ nhỏ ở Từ Ninh cung đi theo Hoàng đế ca ca đắp cùng một cái chăn, cùng nhau lớn lên, tình cảm Trường An cùng hoàng huynh còn tốt hơn so với Hâm ca ca, ta vì cái gì muốn hại hắn?"

"Hại chính là hại!" gương mặt Vũ Thái phi lãnh khốc vô tình. Trầm giọng nói: "Ngươi phạm vào tội lớn như thế, Bổn cung vạn lần không thể nuông chiều, dù sao là công chúa cao quý, vì mặt mũi của ngươi mà suy nghĩ, cũng vì sau khi ngươi chết có thể vào từ đường tiếp nhận cung phụng. Bổn cung tính toán kiệt lực giữ được danh hiệu cùng phong hào cho ngươi, cho nên........" Nói tới chỗ này, nàng quay đầu nhìn Lưu Lăng nói: "Xin hoàng thượng cho phép, Bổn cung tính toán lén lút xử lý chuyện này."

Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Như vậy Thái phi tính toán xử trí Công chúa Trường An sao đây?" Thotho_

Vũ Thái phi lãnh khốc vô tình nhìn nữ nhi ruột thịt của mình, nghiêm nghị nói: "Công chúa Trường An độc hại hoàng thượng, tội này phải giết. Theo như luật phải chọn rượu độc cùng lụa trắng, sau khi chết tước phong hào công chúa, phế làm thứ dân. Không đón vào từ đường thờ phụng."

Trường An nghe lời nói này, bị sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, trố mắt sợ run ngẩng đầu nhìn thân mẫu ruột của mình, trong đôi mắt đẹp ngây thơ từ nơi tận cùng là cực kỳ kinh hãi cùng đau đớn không thể tin.

Đó là thân mẫu ruột của nàng, không phải người ta đều nói. Đứa con là miếng thịt từ trên người mẫu thân rớt xuống sao? Sao bà độc ác như thế?

Lúc này, ánh mắt của Trường An là không hiểu cùng oán hận. Mặc cho nước mắt rơi, cũng không đi rồi.

Đổng Khanh trước mắt, cất giọng hỏi Trường An: "Công chúa, ban đầu bình hoa tửu này là ai giao cho ngươi hay sao?"

Trường An chưa kịp trả lời, Vũ Thái phi lại vội vàng hét lớn một tiếng nói: "Đổng Tư Mã! Chuyện hậu cung dù Anh vương cũng không thể nhúng tay, chuyện của công chúa khi nào đến phiên ngươi là đại thần tiền triều để ý tới rồi hả? Ngươi muốn Bổn cung cho trục xuất ngươi đi không?"

Lưu Lăng trợn mắt nhìn chằm chằm Vũ Thái phi, trầm giọng nói: "Như vậy, do trẫm tới hỏi thì sao?" Nói xong, quay đầu lại mở miệng hỏi Trường An: "Trường An, ngươi nói đàng hoàng cho trẫm, ban đầu ngươi cho Đổng Khanh cái bình hoa tửu kia là từ đâu mà đến? Hay người khác giao cho ngươi, mà ngươi hoàn toàn không biết trong rượu có độc?" Thotho_

Trường An quay đầu nhìn mẫu thân của mình, nhìn thấy đáy mắt bà vô tình, trong lòng một mảnh khó coi, liền kiên quyết hạ quyết tâm, cắn răng, cất giọng nói: "Là trong cung của ta cầm đi ra, không phải bất luận kẻ nào giao cho ta."

"Công chúa, ngươi!" Trường An lại có thể tự mình nhận tội, hành động lần này chẳng khác gì gánh chịu tất cả tội lỗi, Đổng Khanh nổi dóa.

Vũ Thái phi quay đầu lại nói với Lưu Lăng: "Hoàng đế, nếu Trường An đã nhận tội, như vậy căn cứ lệ thường hậu cung, chuyện này phải lén lút xử lý, không nên bày ra bên ngoài, duy trì danh dự công chúa và hoàng thất."

Lòng dạ Lưu Lăng biết rõ, cũng hiểu trong lòng Vũ Thái phi đã kết luận tất nhiên mình sẽ mở miệng đặc xá cho Trường An, vì vậy lạnh lùng hỏi "Như vậy, Thái phi tính toán xử trí nữ nhi ruột thịt của mình ra sao đây?"

"Công chúa được tự sát, bảo toàn danh dự của Hoàng thất cùng chính nàng." Dứt lời, Vũ Thái phi liền giơ tay lên, cho thị nữ thiếp thân mang tới rượu độc cho nàng, trình cho Trường An.

Cung nữ đưa tới rượu độc, Trường An chứa chan lệ, lại vẫn lấy qua, tay nàng đang cầm rượu độc mẫu thân đưa cho nàng, nhìn nọc độc màu đen, đôi tay hơi phát run.

Lúc này, Anh vương kề bên cạnh nàng, vội vàng nói: "Trường An, ngươi mau cầu xin cùng hoàng huynh, cầu xin hắn đặc xá tội của ngươi, không truy cứu chuyện năm đó bị đầu độc nữa, đây là phương thức duy nhất cứu mạng sống ngươi!"

"Đặc xá?" Trường An chảy lệ nóng, cũng hừ lạnh một tiếng, tự giễu nói: "Không phải là một cái mạng nhỏ không ai coi trọng thôi, có cái gì tốt để đặc xá hay sao? Muốn mạng của ta, ta cho bà là được!" Thotho_

Dứt lời, lại có thể ngửa đầu uống liền, rất dứt khoát uống một hơi tất cả rượu độc.

"Trường An!" Đổng Khanh thấy nàng vì tức giận mà uống rượu độc, nàng đã sớm bất chấp cái khác, kêu một tiếng, vội vàng chạy nhanh tới. Nàng đã từng thấy qua phương thức lúc Cố Tử Khâm cấp cứu Thái phu nhân uống thuốc độc, là làm cho đối phương phun độc ra, vì vậy nàng vội vàng lấy tay đưa vào trong miệng của nàng móc cho ói, sau đó vỗ mạnh lưng của nàng, vội vội vàng vàng nói: "Mau! Phun ra, phun toàn bộ rượu độc ra!"

Chuyện thế nhưng phát triển ngoài ý liệu, trong điện đột nhiên một mảnh rối ren. Anh vương vội vàng hướng về phía hoàng thượng nói: "Hoàng huynh, xin ngươi mau sớm hạ chỉ, đặc xá chuyện Trường An năm đó độc hại, hoàng thượng không hề truy xét chuyện này nữa, mới có thể xin thái y phía trước cứu trị Trường An, nếu muộn, sợ rằng sẽ tới không kịp!"

Đặc xá trước? Mà không phải mời thái y trước hết? Lưu Lăng quay đầu nhìn hắn, trong lòng cảm thấy đau đớn, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nức nở nói: "Ngươi lo lắng chỉ là lợi ích hoàng quyền sao? Vào hôm nay, ở trong lòng trẫm, vẫn có vị trí riêng của ngươi, vô luận ra sao, trẫm vẫn coi ngươi là đệ đệ ruột......, nhưng, ngươi thế nhưng ác độc vô tình đến đây, ngay cả Trường An thiên chân vô tà, ngươi đều không tiếc hy sinh. A Hâm, ngươi khiến người ta cảm giác vô cùng đau đớn sâu sắc, cử chỉ của ngươi, khiến trẫm đối với ngươi hoàn toàn thất vọng, từ đây, Lưu Hâm ngươi không còn là Lưu Lăng chi đệ của ta rồi."

Lưu Hâm nghe vậy, sắc mặt chợt biến. Thotho_

Hoàng thượng lại có thể nói rõ cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt trước mặt mọi người!

Mặc dù sau khi từ Giang Nam trở về, thái độ hoàng huynh đối với hắn rõ ràng lạnh nhạt rất nhiều, không giống như xưa thân thiết, nhưng chưa bao giờ nói chuyện ác như vậy. Hắn lại có thể trước mặt mọi người nói rõ, không nhận hắn người đệ đệ này rồi!

Lúc này, thấy Đổng Khanh vội vàng nói: "Hoàng thượng! Công chúa sắp không được, ngài mau hạ chỉ khiến Vương thái y tới đây!"

Trường An bị nàng móc cho ói ra, thật vất vả phun một miệng lớn máu đen ra ngoài, không bao lâu sau trên hai mắt đảo ngược, đầu ngửa về phía sau, cả người đã mất đi ý thức.

"Trẫm không yên lòng mọi người trong điện này!" Lưu Lăng vội vàng phân phó nói: "Nhanh, mang công chúa tới Cung Vị Ương, gọi Vương thái y cấp tốc tiến về phía Cung Vị Ương cứu người!"

Trong đại điện, nhất thời một hồi vội vàng, Trường An uống vào rượu độc bị hoàng thượng mang đi Cung Vị Ương cứu trị.........

Cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người lần lượt tản đi, chỉ để lại Vũ Thái phi cùng Anh vương hai người một mình ở bên trong. Thotho_

Vũ Thái phi trố mắt sợ run ngồi yên ở trên cái ghế lớn, hai mắt sợ hãi chưa định, sắc mặt hẳn là vô cùng nhợt nhạt.

"Thân mẫu? Ngài sao rồi?" Lưu Hâm nhỏ giọng hỏi.

"Bốp"!

Vũ Thái phi phục hồi tinh thần lại, cũng đột nhiên đứng dậy, hung hăng giáng cho nhi tử một bạt tai.

Lưu Hâm khiếp sợ nhìn mẫu thân, không dám tin đưa tay vuốt khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Thân mẫu, ngài đây là sao, sao đột nhiên nổi giận lớn như vậy? Kế sách của nhi tử vốn là không có sơ sẩy, chỉ cần Trường An khóc lóc cầu xin hoàng huynh, ta lại bên cạnh trợ giúp xuống, hoàng huynh luôn luôn thương yêu Trường An, hắn chắc chắn mềm lòng đặc xá tội Trường An, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc miễn xá Trường An, thì không thể truy cứu chuyện năm đó trúng độc nữa, ai biết Trường An sẽ uống ly rượu độc kia thật sao? Chỉ là, hoàng thượng như là đã hạ lệnh Vương thái y cứu trị Trường An, hành động lần này cùng là miễn xá tội Trường An, hắn đã không thể truy cứu sự kiện hoa độc năm đó nữa. Lần này, chúng ta xem như cứu nguy rồi."

Vũ Thái phi ngước mắt, nhìn dáng ngoài lịch sự nho nhã của Nhi tử, hồi lâu, cũng đột nhiên đau lòng rơi lệ, khàn khàn mở miệng nói: "Trường An là muội muội ruột của ngươi đó!"

"muội muội ruột?" tròng mắt Lưu Hâm nhanh chóng thoáng qua một tia lãnh khốc vô tình, nói khoác mà không biết ngượng mở miệng nói: "người muốn thành đại sự, liền thiết yếu tuyệt tình vứt bỏ yêu, lạnh lùng vô tình, đây không phải là mẫu thân trải qua thời gian dài ân cần dạy bảo đối với Lưu Hâm sao? Vì vậy, trải qua thời gian dài mẫu thân đối với Trường An chẳng quan tâm, không phải là lo lắng mình sẽ không kiềm hãm được yêu máu mủ của mình sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.