Đổng Khanh thuận lợi ở lại sơn trang Ngưỡng Thiên, nguyên nhân không phải là bởi vì Ninh Vương, ngược lại là ngoài ngoài dự đoán của nàng.
Bữa tối thì mọi người Ninh Vương, Anh vương, Đổng Khanh, Triệu Phong Nguyên cùng Đậu Nguyên Nguyên theo thứ tự nhập tọa dùng bữa, thức ăn phong phú từng món được đưa vào, mùi cơm chín bay đầy phòng khách, mọi người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình, vì vậy trong lúc dùng bữa hết sức an tĩnh, chỉ có Triệu Phong Nguyên thỉnh thoảng mở miệng cố ý tìm Lưu Hâm nói chuyện, Lưu Hâm lại câu được câu không ứng phó.
Sau khi rượu quá ba vòng, Lưu Hâm nâng chén, cười nói với Đổng Khanh: "Sắc trời đã tối, đường núi không dễ đi, như vậy đi, Bổn vương phái mấy thị vệ bản lĩnh lưu loát, hộ tống Đổng Tư Mã và Triệu quận chúa trở lại Hoàng Thành thôi."
Trong lời nói nói xong hiểu, rõ ràng là Anh vương đang đuổi người. Hơn nữa còn cố ý phái người giám thị họ xuống núi.
Lệnh đuổi khách hạ xuống, Lưu Ký cười nói: "Quấy rầy mấy ngày, Bổn vương cũng nên cáo từ, không bằng sẽ để cho ta hộ tống Đổng Tư Mã và Triệu quận chúa trở về Hoàng Thành thôi."
Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên lại hạ chiếc đũa nói: "Trong sơn trang, phòng trống còn nhiều, khách tới là Đại Tư Mã và vị hôn thê của Anh vương, có thể nào chậm trễ như thế?" Nói xong, nói với Đổng Khanh: "Đại Tư Mã và Quận chúa lưu lại một đêm, đợi trời sáng rồi mới rời đi." Thotho_
Đột nhiên Đậu Nguyên Nguyên mở miệng lưu khách, chuyện này quá mức ngoài ý muốn, sắc mặt của Ninh Vương và Anh vương khẽ biến, không còn kịp mở miệng nữa, Đổng Khanh đã nhanh chóng nâng chén nói: "Tạ Đậu tiểu thư nhiệt tình tương mời, như vậy Đổng Khanh vì vậy mà cám ơn."
*
Sau bữa tối, Ninh Vương cùng với nàng chậm bước trở lại sương phòng.
Bên cạnh ao nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, trăng sáng cô lãnh, treo trên cao ở trên trời, trong trúc uyển, "vạn lại câu tịch" (không có một tiếng), hai người yên tĩnh không nói, theo đuổi tâm tư của mình bước vào trong đường mòn.
"chuyện Trường An, ta đã nghe nói. Thân thể của nàng tốt không?" Lưu Ký hỏi phá vỡ trầm mặc đầu tiên.
Đổng Khanh trả lời: "Ở chư vị thái y toàn lực cấp cứu, cuối cùng đoạt lại một cái mạng rồi, chỉ là, rượu độc còn đả thương phổi của nàng, công chúa phải cẩn thận điều dưỡng một chút mới có thể khỏi hẳn."
"Nha đầu này........" Lưu Ký thở dài nói: "Chờ ta rảnh, lại dẫn Thẩm Mộ Thu vào cung lén đi thăm nàng một chút, nghe nói trước đó vài ngày, nàng bất mãn Vũ Thái phi thay nàng an bài hôn sự, cho nên bực tức rời cung trốn đi, ở trong phủ ngươi mấy ngày. Cố ý nương nhờ nơi ngươi, nàng nhất định là rất muốn thấy mặt Mộ Thu một lần."
"nếu Thẩm lão bản thật sự vô ý, xin Điện hạ đừng vội thôi." Thotho_
Đang nói, đi tới cửa sương phòng của nàng, hai người dừng bước lại, Lưu Ký quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn tản mát ra nhàn nhạt anh khí bức người, mi gian lại hơi nhíu lên. "Ta hiểu rõ mục đích ngươi đi tới sơn trang Ngưỡng Thiên là gì. Dĩ nhiên trong lòng Lưu Hâm cũng biết rõ, chuyện này liên quan đến tranh giành hoàng quyền, tương đối nguy hiểm, ta còn hi vọng ngươi đừng dính vào." Thấy nàng không động cùng buồn bã, hắn nói tiếp: "thù của Vệ Sùng Văn, ta nhất định sẽ thay ngươi báo. Chỉ cần là tâm nguyện của Đổng Uyển ngươi, Lưu Ký ta không tiếc trả giá tất cả, thay ngươi đạt thành. Duy nhất sở cầu. Chính là hi vọng ngươi có thể an nhiên, cho nên, vẫn là thỉnh ngươi chớ mạo hiểm thôi."
Nhìn hắn nói tình thâm nghĩa trọng.
Hắn đi tới nơi này, không phải là đang cùng Anh vương hợp mưu sao?
Phải có Kim thị, hắn lập tức có thể phế hoàng thượng. Đăng cơ làm Hoàng đế rồi!
Đổng Khanh nhìn thẳng vào mắt hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Đêm đã khuya. Điện hạ nên về sớm một chút an nghỉ thôi."
Thái độ của nàng hết sức lạnh lùng.
Ánh mắt Lưu Ký nhanh chóng thoáng qua một tia thất ý, lại hơi biến mất, hắn ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi giục ngựa bôn ba mà đến, mệt không, sớm an giấc một chút, sáng sớm ngày mai, ta dẫn ngươi xuống núi, ta sẽ tự mình hộ tống các ngươi trở về." Thotho_
"Gấp như vậy đưa hạ thần đi? Điện hạ là lo lắng Đổng Khanh sẽ phá hư đại kế của ngươi sao?" Đổng Khanh không lạnh không nóng mở miệng nói.
Lưu Ký thấy thái độ nàng vô cùng lạnh lùng, không khỏi có chút căm tức nói: "Đến nay ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta tới nơi này hoàn toàn là vì ngươi, là ta lo lắng an nguy của ngươi!"
"Điện hạ tới nơi này, mục đích ra sao, lòng dạ ta ngươi đều biết rõ, ngươi cần gì phải hướng về phía Đổng Khanh hư tình giả ý đây?" Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Đổng Khanh đối với Điện hạ mà nói, nào có cái giá trị lợi dụng gì đây? Ngươi ở trên người của Đổng Khanh mất nhiều công phu như vậy, chỉ sợ là thất toán."
Một lòng say mê lại có thể bị nàng xem thành lòng lang dạ thú, một tình yêu chịu khổ bị nàng giẫm đạp. Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Ký bị nàng hoàn toàn chọc giận, hắn cũng không nhịn được nữa rồi, cau mày, con mắt dựng lên, cả giận nói với nàng: "Trải qua mấy ngày nay, thì ra là từ đầu đến cuối đều là Lưu Ký ta đơn phương rồi, ở bên trong lòng của ngươi, chẳng lẽ cũng chưa có chút gì cho ta sao?"
Đối mặt hắn đau lòng và tức giận, Đổng Khanh cũng vô cùng lạnh nhạt mở miệng nói: "Nếu Điện hạ nói rồi, ngươi chỉ là 『 đơn phương 』, như vậy còn có cái gì tốt để nói?"
Đúng, hắn là đơn phương.
Đổi mạng lấy lòng nàng, đi bưng bít một Tảng đá vĩnh viễn cũng sẽ không nóng lên vì hắn. Thotho_
Lưu Ký nhìn nàng chằm chằm, vô cùng đau đớn nói: "Rất tốt! Ngươi cho là ta tại sao phải đợi ở chỗ này, tại sao nghĩ chờ đợi mang ngươi rời đi Sơn Trang sao?"
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "chuyện của Hạ quan, xin Ninh Vương Điện hạ chớ can thiệp."
Lạnh lùng vô tình như vậy, hắn bị chọc giận căm tức nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết sao?"
"Ta sẽ nhắm mắt lại." Hắn cất giọng nói.
Dứt lời, liền xoay người sải bước rời đi.
Đổng Khanh xoay người vào phòng, đóng lại cửa, kề trước bàn, thay mình điểm ánh nến, trong ánh nến lấp lánh, chiếu một mảnh vắng lặng, nàng đi tới sơn trang Ngưỡng Thiên, mục đích đúng là vì bứt dây động rừng, khuấy động một cái hồ Xuân Thủy.
Rất nhanh, Anh vương sẽ có động tác rồi, nàng thật vất vả mới thuyết phục hoàng thượng, bởi vì hoàng thượng lo lắng mà nàng đích thân tới sơn trang Ngưỡng Thiên trước, nàng nhất định mau sớm nắm giữ kế hoạch của Anh vương mới được.
Hôm nay, Ninh Vương đã bị nàng bị chọc giận, hắn sẽ không có cái động tác gì? Thotho_
Nàng ngồi ở trên ghế dựa lớn, chậm rãi uống trà, thời gian từ từ trôi qua.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong sáng, gió từ từ thổi, bóng cây nặng nề, lờ mờ, quạ đen đứng ở trên thân cây kêu khóc không ngừng, ở dưới ánh trăng vang lên, thật là thê lãnh tịch lạnh. Bỗng dưng, một bóng dáng màu đen "Xoạt" một tiếng, lưu loát lật mình vào trong phòng.
Khuynh khắc, một Thanh Ảnh đứng ở phía trước cửa sổ, sau thân người kia, tấm màn màu trắng theo gió nâng lên......
Đổng Khanh thấy thế, lập tức đứng dậy hỏi "Trong sơn trang ngươi cũng cẩn thận thăm qua rồi hả? Có phát hiện chỗ kỳ quái gì hay không?"
Triệu Phong Nguyên đưa tay để ý váy, cười nói với nàng: "Ngươi không phải muốn ta ở trên mái hiên lật tới lật lui, thoáng đưa tới chú ý là tốt rồi, làm như vậy, nơi đó thật có thể phát hiện cái gì đấy?"
Đổng Khanh cười nói: "Như vậy, ngươi đả thảo kinh xà sao? Ta nghĩ, Anh vương sẽ rất nhanh có hành động rồi."
Anh vương chứa chấp Kim thị ở bên trong sơn trang, nàng không mời mà tới, mục đích là vì để cho hắn ứng phó không kịp, vì vậy nàng còn khiến Triệu Phong Nguyên ở bên trong sơn trang dò xét khắp nơi, dẫn tới chú ý. Anh vương người này rất đa nghi lại cẩn thận, hắn nhất định sẽ trong tối nay nhanh chóng lặng lẽ đưa Kim thị đi, một khi Kim thị ra khỏi cửa chính Sơn Trang, sẽ gặp gỡ phục binh nàng an bài rồi. Thotho_
Một khi mất đi lợi thế Kim thị quan trọng, Anh vương liền không cách nào lợi dụng Ninh Vương tới phế bỏ hoàng thượng. Như vậy, Anh vương sẽ bắt đầu bước kế tiếp........
Nàng tính toán lợi dụng Anh vương tới diệt trừ Đậu thừa tướng, thay chính nàng và Sùng Văn báo thù.
Triệu Phong Nguyên nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Đổng Khanh, ngươi nói Hâm muốn tạo phản, chuyện này, ngươi thật có nắm chắc không? Chúng ta cũng không thể hiểu lầm hắn."
Đổng Khanh nghiêm mặt nói: "Vệ Úy Tướng quân trước khi chết nói cho ta biết, chẳng lẽ ngươi không tin được Vệ Sùng Văn sao?"
"Ta tin!" Triệu Phong Nguyên gật đầu nói: "Cũng là bởi vì tin tưởng Vệ tướng quân và ngươi, ta mới tới, dù sao a Hâm cũng là hôn phu của Triệu Phong Nguyên ta, ta há có thể ngồi nhìn hắn bị Đậu lão tặc đầu độc mà trở thành Gian Thần loạn đảng, ngươi nhất định phải ngăn cản a Hâm đối với hoàng thượng có bất kỳ quỷ kế gì. Ta đây giúp ngươi, chính là vì tương lai có thể có lập trường nỗ lực bảo vệ cho hắn, nếu a Hâm thật tạo phản, nể tình ta hôm nay giúp ngươi, tương lai ngươi có thể bảo vệ hắn một mạng chứ?"
Đổng Khanh đang muốn mở miệng, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến hàng loạt tiếng gõ cửa.
"Đổng đại nhân, là ta Bảo Châu, tiểu thư nhà ta tương mời, xin Đổng đại nhân tiến về phía khuê phòng của tiểu thư nói chuyện."
"Tiểu thư? Là Đậu Nguyên Nguyên sao?" Triệu Phong Nguyên ngẩn ra, sau đó lại gần bên tai Đổng Khanh, nhỏ giọng nói: "Đậu Nguyên Nguyên luôn luôn cùng ngươi bất hảo, nàng là một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều, nửa đêm không ngủ được, tìm ngươi làm cái gì?"
Đậu Nguyên Nguyên để nàng lưu lại chờ đợi, tự nhiên cũng là có ý kia.
Đổng Khanh cười lạnh nói: "Đi, chẳng phải sẽ biết sao?"
Dứt lời, liền đứng dậy.
*
Nha hoàn cận thân của Đậu Nguyên Nguyên dẫn nàng và Triệu Phong Nguyên, cố ý tránh đường lớn ra, dù đèn cũng không lấy ra, một nhóm ba người, chỉ mượn ánh trăng, ở trong bóng tối, thần thần bí bí xuyên qua con đường u tối trong vườn, đi trên mảnh đá trắng vụn, mắt thấy càng đi càng vắng vẻ, ở sau một mảnh Rừng trúc, rốt cuộc Bảo Châu dừng bước lại, nàng dẫn họ đi, cũng không phải cái khuê phòng của tiểu thư, mà là chỗ một phòng chứa củi vô cùng kín đáo.
Triệu Phong Nguyên thường ra vào chiến trường, phòng bị cao, nàng ngưng thần, đầu tiên ánh mắt nhanh chóng xẹt qua bốn phía, quan sát không có dị trạng, cuối cùng là rơi vào phòng chứa củi phía trước khẽ tràn ra ánh sáng, phòng bị ấn tay đè lên bội kiếm bên hông, nhỏ giọng nhắc nhở Đổng Khanh: "Coi chừng bẫy rập!"
Đổng Khanh nói: "Ngươi yên tâm đi, ta dầu gì cũng là nhất phẩm đại thần của triều đình, có bao nhiêu người chính mắt thấy được ta theo ngươi tiến vào sơn trang sao? Can đảm của Đậu Nguyên Nguyên lớn hơn nữa, cũng sẽ không ở chỗ của mình hại ta. Hành động lần này cũng cùng cấp với hại chính nàng và Đậu gia."
ở trong phòng chứa củi, cũ rách không chịu nổi, chất đống một chút đồ vật lẫn lộn, góc phòng mạng nhện trải rộng, phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong nhà nếu không đặt lên một tầng tro thật dầy bụi, vừa nhìn thì biết rõ, phòng chứa củi ở sau Rừng trúc kín đáo chỉ dùng để chất đống tạp vật, bình thường cũng không sử dụng. Giờ phút này, phía dưới đệm của Đậu Nguyên Nguyên lót lên một khối vải tơ, ngồi ở một cái ghế rách, ở trong phòng còn có một nữ nhân khác, là một phụ nhân trung niên, toàn thân của bà bị trói lại, xem ra hết sức suy yếu.