Liếc thấy nàng đột nhiên xuất hiện ở trong tẩm điện, Thái hậu cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi "Đổng Khanh, làm sao ngươi tới đây? Hoàng nhi đâu? Hắn giờ tốt không? Ngươi có biết bây giờ hoàng nhi của ai gia ở nơi nào hay không?"
Bà vẫn nhớ mong thân nhi tử, nhưng không biết đến tột cùng hắn đã đi đâu, một lòng nhớ mong cả ngày, chỉ cần nhớ tới hắn, bà luôn lặng lẽ rơi lệ.
Đổng Khanh vội vàng an ủi: "xin Thái hậu yên tâm, công tử...... Bây giờ hắn cực kì tốt, người đang ở ngoài thành, tất cả Bình an vô sự."
Nhắc tới thân nhi tử, thái hậu lã chã rơi lệ nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt......, chỉ cần hoàng nhi bình an vô sự, ai gia an tâm."
Đổng Khanh rất là lo lắng nhìn bà, nhẹ giọng hỏi: "Thái hậu, ngươi không khỏe sao?"
Tóc Thái hậu, hình như là trắng rất nhiều, tinh thần cũng không tốt giống như trước, so với Vũ Thái phi hiện nay không ai bì nổi, hiển nhiên già nua không ít.
Từ Ninh cung vốn nguy nga tráng lệ, theo giang sơn đổi chủ, càng trở nên quạnh quẽ như vậy, ngay cả thái y nội thị nho nhỏ, cũng không để Thái hậu ở trong mắt nữa rồi. Thotho_
Thái hậu thở thật dài một cái nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, ai gia không có việc gì, dù sao cũng là Hoàng thái hậu, hai mẫu tử bọn họ cũng không dám thật hại chết ai gia, hoàng nhi đợi ở chỗ của ngươi, ai gia liền yên tâm! Trong cung, ngươi cũng không thể ở lâu, lúc xuất cung, ngươi phải coi chừng! Ngàn vạn lần đừng để cho người ta phát hiện ra, sẽ mất mạng......"
Xưa đâu bằng nay, quả thật hoàng cung không nên ở lâu, Đổng Khanh nắm chắc thời gian, lập tức nói rõ ý đến: "Thật ra thì ta mạo hiểm vào cung, là vì muốn một đồ vật của Thái hậu!"
Nghe vậy, Thái hậu không chậm trễ chút nào. Lập tức mở miệng nói: "Ta hiểu rõ ngươi liều chết vào cung, tự nhiên là có dụng ý, ngươi có lời gì cứ nói đừng ngại, vô luận ngươi muốn cái gì, chỉ cần ai gia có thể lấy được ra ngoài, tất cả đều sẽ cho ngươi!"
Đổng Khanh nói tiếp: "hôm nay Đổng Khanh đặc biệt tiến đến, là muốn Vệ gia quân của Thái hậu."
"Vệ gia quân sao?" Thái hậu từ từ mở miệng nói: "mặc dù Vệ gia quân không thể sánh bằng hoàng quân, số lượng chỉ có hai vạn người. Chỉ là bọn chúng đều do huynh trưởng ta Vệ Vũ Hậu tự mình huấn luyện ra, hết sức chặt chẽ nhanh nhẹn, vô luận ngươi muốn làm cái gì, ai gia cho ngươi là được."
Dứt lời, Vệ Thái hậu nhanh chóng bò dậy từ trên giường, đi tới trước bàn, trải giấy mài mực, đồng thời mở miệng nói: "Ai gia lập tức viết một lá thư, ngươi có thủ dụ do ai gia tự tay viết. Về sau Vệ gia quân tùy ngươi đến điều khiển." Thotho_
"Đổng Khanh cám ơn Thái hậu!" Đổng Khanh nói xong, ngay sau đó kề trước bàn, chủ động cầm mực lên, giúp Thái hậu mài mực.
Vệ Thái hậu nắm bút lông. Viết xuống mấy chữ trên giấy Tuyên Thành vừa mới rải phẳng, lúc này, A Tú lại đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ mở miệng nói: "Hoàng Thái Phi đến rồi!"
Làm sao Vũ tiện nhân lại đột nhiên tới đây vào thời khắc này?
"Trùng hợp như thế? Làm sao nàng sẽ tới đây vào lúc này? Lại là ngươi? Ngươi lại bán ai gia rồi hả?!" Nghe Vũ Thái phi đột nhiên đi tới Từ Ninh cung, Thái hậu giận dữ rồi, cầm lên nghiên mực trên bàn. Liền nổi giận đùng đùng đập tới trên người của A Tú.
A Tú kêu thảm một tiếng "Ai yêu", trong nháy mắt, đã bị màu nước mực đen dội cho nửa người.
"Thái hậu chậm đã!"
Đổng Khanh nín thở trầm ngâm, quay đầu lại nói với A Tú: "Làm sao ngươi biết ta trong tẩm điện Thái hậu? Còn nữa, Vũ Thái phi tới. Tại sao ngươi chạy tới cho chúng ta biết?"
A Tú vội vàng nói: "Từ hai khắc đồng hồ trước, Đổng đại nhân từ hoa kính chạy tới. A Tú đã nhìn thấy, mặc dù giả trang một thân xiêm y cung nữ, không để cho người khác chú ý, mà ta biết Đổng đại nhân đã nhiều năm, chỉ cần nghiêng người một cái liền có thể nhận ra, ta hiểu biết rõ Đổng đại nhân tới đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng, mới có thể mạo hiểm vào cung tìm đến Thái hậu, vì vậy A Tú liền đi ra cửa lớn coi chừng, mới vừa rồi, từ xa xa ta nhìn thấy nghi trượng của Hoàng Thái Phi, nàng sẽ lập tức đi qua đây, Đổng đại nhân ngươi trốn mau đi!"
Thái hậu ngước mắt nhìn A Tú chằm chằm, cả giận nói: "vì sao ai gia phải tin tưởng ngươi?"
Lòng A Tú nóng như lửa đốt nói: "Bây giờ không phải là vấn đề tin hay không tin, Đổng đại nhân không trốn nhanh, một khi bị phát hiện ra rồi, Hoàng Thái Phi còn có thể tha tánh mạng cho nàng sao?"
Đổng Khanh nói: "A Tú cô cô nói có lý!"
Dứt lời, liền xoay người chạy ra sau, sau đó lưu loát chui vào dưới sàng, co thân thể đi vào, trốn ở bên trong.
Không bao lâu sau, quả nhiên trước hành lang truyền đến tiếng những người làm nhỏ giọng hô.
"Tham kiến Hoàng Thái Phi nương nương!"
Đợi lúc Vũ Thái phi vào cửa, Vệ Thái hậu đã nhanh chóng xé mấy chữ viết trên giấy Tuyên Thành thành mảnh nhỏ.
"Ưm hừm, tỷ tỷ lại lên cơn với tụi nô tỳ sao?" Vũ Thái phi liếc A Tú bị mực nước dội hết nửa người một cái, nhướng mi, cười lạnh nói: "Xem ra, hôm nay tinh thần tỷ tỷ tốt vô cùng, tinh khí mười phần nhé!" Thotho_
Vệ Thái hậu ngồi xuống ở trên cái ghế lớn, lấy ra uy nghiêm của Hoàng thái hậu, đầu cũng không chuyển, liền lạnh lùng mở miệng nói: "Ai gia cũng không triệu kiến ngươi, là ai để cho ngươi tự mình tới? Đừng quên dòng chính thứ có phần, coi như con của ngươi lên ngôi làm tới Hoàng thượng, ai gia vẫn là chánh thê của tiên đế, địa vị Hoàng thái hậu cao quý, mà ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một thiếp thất, nhiều nhất chỉ là Hoàng Thái Phi, ai gia không có truyền cho ngươi tới đây thỉnh an, ngươi tới nơi này làm cái gì?"
"giọng điệu Hoàng thái hậu thật lớn!" Vũ Thái phi ngước mắt liếc Thái hậu một cái, cười lạnh vài tiếng nói: "Coi như ngươi có địa vị Hoàng thái hậu cao quý thì sao? Ngươi là chánh thất, ta là thứ thiếp thì sao? Hôm nay con ta Lưu Hâm đã leo lên đại vị, thiên hạ đều ở trong tay ta, có tin ta lập tức phái người dùng lụa trắng treo cổ ngươi hay không, ở trong hậu cung này sâm nghiêm cũng không có nửa người dám nhảy ra, dám nói nửa câu sao?"
Đối mặt uy hiếp này, Thái hậu bất động như Thái Sơn, lạnh lùng nói: "Ông trời ưu ái, cuối cùng cả đời ai gia hưởng thụ tôn vinh cùng Phú Quý, cũng đủ vốn, ngươi cho rằng ai gia còn có thể sợ chết sao? Nếu không phải ai gia còn có giá trị lợi dụng, dựa vào tâm tính ngươi ác độc lại vô sỉ, cũng đã sớm xuống tay chứ?"
"Ngươi không chịu nhận Hâm nhi của ta là Nhi tử trưởng cũng không sao, đại quân nơi tay hắn, chẳng lẽ còn có thể sợ Chư Vương sao?"
"Như vậy, hôm nay đến tột cùng ngươi tới Từ Ninh cung của ta làm cái gì?"
Lúc này Vũ Thái phi mới nói rõ ý đến, nói liên tục: "Triệu Phong Nguyên dám can đảm Dĩ Hạ Phạm Thượng, xúc phạm Hoàng thượng, Hâm nhi tính toán trảm nàng lập quyết, tỏ vẻ đang nghe. Chỉ là...... Nể tình Triệu tướng quân nhiều năm qua lập nhiều chiến công đối với triều đình, Bổn cung cho là, vẫn phải thả cho nàng một con đường sống, Thotho_ vì vậy Bổn cung suy nghĩ một biện pháp điều hòa tốt, không bằng do Thái hậu ra mặt, ra hoàng chiếu, lấy tội Phong Nguyên Quận chúa đối với Hoàng thượng rất bất kính, xoá bỏ hôn sự tiên đế lập cho nàng cùng Lưu Hâm."
Triệu Phong Nguyên dám can đảm đánh Hoàng thượng, vốn là tử tội, chỉ là nếu chuyện này truyền ra ngoài, đâu chỉ tổn thương mặt mũi Hoàng thượng chứ? Huống chi Lưu Hâm đang muốn hủy hôn cưới người khác, vào lúc này nếu xử trí Triệu Phong Nguyên, sợ rằng sẽ khiến cho nhớ lại lời đồn đãi không cần thiết.
Thái hậu nghe xong, cười lạnh nói: "Lưu Hâm đã ngồi ở ngôi Hoàng đế, chẳng lẽ còn sợ thứ gì sao? Trực tiếp giết Triệu Phong Nguyên còn không dứt khoát sao? Cần gì tốn công tốn sức như thế? Đó, đúng rồi, Lưu Hâm hắn vội vã muốn lấy được dân tâm chứ sao......." bà liếc nhìn Vũ Thái phi, lạnh lùng châm chọc nói: "Sắc phong Dương nữ là hoàng hậu, thuận theo Thiên Mệnh, thuận theo ý dân, hắn vọng tưởng lấy được dân chúng tán thành dễ như trở bàn tay, bất quá diệt trừ Triệu Phong Nguyên chướng ngại vật này. Mối hôn sự cùng Triệu gia này, do tiên đế lập thành, Lưu Hâm tính toán hủy hôn cưới người khác, lại lo lắng bị Chư Vương cùng chúng thần trong triều thóa mạ, cho nên hắn tuyệt đối không thể làm người xấu, đang xử lý hôn sự này với Triệu gia, phải cực kỳ cẩn thận, vì vậy, ngươi liền nghĩ tới ai gia, cái tên xấu xa này, là muốn cho ai gia đảm đương rồi hả?"
Vũ Thái phi nhếch mi một cái, tự mình chấp khổn, thay Thái hậu rót chung trà, nhẹ giọng cười nói: "Nếu Thái hậu đã hiểu lí lẽ, như vậy liền hạ ý chỉ đi!"
Thái hậu nói: "Ai gia lấy danh nghĩa Hoàng thái hậu tới xoá bỏ hôn sự, chuyện này đơn giản, chỉ là chuyện liên quan đến mặt mũi tiên đế, ngươi phải bồi thường cho Triệu gia thật tốt, ngươi phải khiến Lưu Hâm lập tức thả Triệu Phong Nguyên, còn phải cho Triệu tướng quân thăng quan tiến tước." Thotho_
Vũ Thái phi nghe Thái hậu lại có thể dứt khoát như thế, lập tức nhận lời: "Hoàng thượng vốn là có ý đó, nếu không phải Triệu Phong Nguyên không biết tiến lùi, ở Thiên Điện ngang ngược náo loạn một trận, bây giờ đã Phong Hầu Triệu tướng quân rồi."
"Bổn cung truyền lệnh xuống, mệnh lệnh trung thư xá nhân lập tức nghĩ chỉ, sửa bản thảo trình lên." Dứt lời, Vũ Thái phi vén áo thi lễ Vệ Thái hậu, nói: "Như vậy, xin Thái hậu an tâm nghỉ ngơi, Bổn cung cáo lui."
Chưa được Thái hậu bảo lui ra, vậy mà bà vô lễ xoay thẳng người, dịch bước tới cửa, sau đó phân phó nói với hai vị ma ma hầu hạ bên cạnh bà: "Hai người các ngươi lưu lại hầu hạ Thái hậu, Hoàng thái hậu thích thanh tịnh, không ưa thích bị quấy rầy, các ngươi cũng đừng cho bất luận kẻ nào tùy ý ra vào tẩm điện này!"
Thái hậu ở bên trong nghe thấy được, lập tức vỗ bàn nổi giận mắng: "Càn rỡ! Vũ Vi ngươi thật to gan, ngươi lại dám giam lỏng ai gia sao?"
Vũ Thái phi khoan thai quay đầu lại, nhìn Vệ Thái hậu tức giận đằng đằng, ưu nhã nở một nụ cười nói: "xin tỷ tỷ bớt giận, đây là muội muội lo lắng có người quấy rầy tỷ tỷ thanh tịnh!"
Thái hậu quay đầu nhìn nàng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không lo lắng, ai gia không chịu hạ chiếu sao?"
Vũ Thái phi đứng thẳng nhún vai, khẽ cười một tiếng nói: "Vậy thì sao? Chỉ là một vị Quận chúa, tùy thời cũng có thể giết, Bổn cung vốn là muốn xử lý chuyện này khôn khéo một chút, cho nên mới tìm đến tỷ tỷ, nhưng Thái hậu tỷ tỷ lại đồng ý làm lưu loát như vậy, thậm chí còn cầu xin Phong Hầu cho Triệu tướng quân? Đây là vì cái gì? Người này là tự cấp cho Triệu tướng quân mặt mũi sao? Hành tung Tốn đế Lưu Lăng không rõ, thân phận của hắn đã không được Hoàng tộc Lưu thị thừa nhận, đến tột cùng hắn đi nơi nào, Thotho_ Bổn cung cũng không quan tâm, mà Thái hậu cũng không quên lôi kéo Triệu tướng quân, như thế, Bổn cung có thể nào an tâm đây?"
Dứt lời, nàng liền quay người bỏ đi, vẫn không quên càn rỡ cười lớn tiếng lên, "Ha ha ha ha ha!"
"Vũ Vi tiện nhân này!" Thái hậu giận đến vung ống tay áo, đập ly trà trên bàn xuống đất.
Trong nhà, nhất thời phát ra một tiếng ly trà vỡ vụn.
Cố kỵ Đổng Khanh vẫn còn ở trong điện này, A Tú lập tức tiến lên, đi về phía hai vị ma ma do Vũ Thái phi lưu lại, lớn tiếng trách mắng: "Đi! Đi! Cút ra khỏi cửa đi, Thái hậu cần nghỉ ngơi rồi, không cho ngươi đợi ngoài cửa trong nhà này, ngại bẩn mắt lão nhân gia!"