Nói xong, liền sờ loạn lung tung trên người nàng một hồi, bàn tay đi tới phần eo từng bước dò xét xuống dưới, muốn thử sờ đến phần mệnh căn kia của nàng, lại ngạc nhiên phát giác ra có điểm không đúng, chỉ sờ vào được một khoảng hư không, lập tức kêu thét một tiếng, nói: "Ngươi không có cái kia à, ngươi là thái giám sao ?!"
Đổng Khanh sớm đã đánh mất thần trí, nàng nằm ở trên án, hai mắt mê mang, môi đỏ mọng hé mở, mơ mơ màng màng than nhẹ: "Nóng quá... , toàn thân của ta nóng bức… Thật khó chịu a... ."
Cố Tử Khâm dùng sức kéo mở vạt áo của nàng, lại phát hiện ngực của nàng dùng đai màu trắng quấn chặt, gã chịu đựng cơn tình dục đang cuộn trào, giọng run run, nói: "Ngươi không phải là con riêng của Đổng lão Tư mã! Con bà nó, ngươi là con gái trưởng của ông ấy!"
Gã kích động rất muốn xé mở quần áo của nàng, cùng nàng làm chuyện nam nữ, giải trừ tình dục trong người đang bốc lên, khó có thể ngăn chặn nổi.
Nếu Đổng Khanh là nam, thì dù đồng tính cùng với gã, nam nam hoan ái, giữa đàn ông với nhau cũng không mất danh dự, nhưng… Nàng cố tình lại là một cô gái, một khi ân ái cùng gã, sự trong sạch đời này của nàng sẽ bị hủy hết.
Giờ phút này, cả người Cố Tử Khâm sớm bị tình dục dâng trào, như vạn con kiến gặm cắn, khó chịu, trước mắt đã không còn cách nào cầm giữ, vì thế gã cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm, nhanh chóng lao đến đập mạnh vào tường, bỗng chốc, phát ra một tiếng vang trầm đục, rồi sau đó, cả cơ thể buông mình đổ ở dưới tường.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ninh vương: "Đổng Khanh, nàng có ở trong phòng của Cố huynh không?"
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
Nàng mở ra đôi mắt mê mang, vẻ mặt mơ màng nhìn ra cửa, cửa gỗ màu đỏ không ngừng phát ra tiếng "Cốc cốc cốc", không lâu sau, một chàng trai cao lớn anh tuấn chạy vào, trong mơ màng chỉ nghe thấy y nói: "Nàng làm sao thế? A, Cố Tử Khâm bị sao vậy?"
Y tiến đến gần, cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng một lúc, thần sắc đột nhiên thay đổi, rồi sau đó ôm lấy thắt lưng của nàng... .
Tấm màn nhẹ nhàng lay động theo gió, trong mông lung, trên mặt khẽ lướt qua xúc cảm lạnh lẽo, nàng bỗng dưng mở hai tròng mắt, ngơ ngác nhìn chàng trai ngồi bên cạnh ao.
Nàng quả thực cảm thấy giật mình, đôi mắt hạnh nhanh chóng xẹt qua bốn phía, phát hiện bản thân nhưng lại ở trong tẩm điện nhỏ phía sau Hồ nước nóng của Ninh vương, mà nàng đang mặc quần áo ngâm ở trong ao lạnh giá.
Bên cạnh ao, trồng một vườn cây hạnh (*), hoa rụng lả tả, như bông tuyết bay xuống, mang đến một loại hương khí nhàn nhạt cùng cái se lạnh của xuân ý. Lưu Ký đưa tay nhặt lên cánh hoa hạnh rơi ở trên tóc của nàng, khẽ cười một tiếng, nói: "Nàng ở trong nước đã hơn một canh giờ, hiện tại cảm giác như thế nào rồi ?"
(*) Cây Hạnh: ở đây nói đến giống cây Mơ tây, Hạnh đào, trong tiếng việt khi dịch cũng có thể gọi là cây mơ.
"Lạnh." - Nàng cả người lạnh phát run.
Ban đêm, gió rét, nàng lại ngâm ở trong ao lạnh. Da thịt cảm thấy lạnh thấu xương.
“Ta... . . Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì vậy?" - Nàng cắn cắn môi dưới, hỏi.
Trí nhớ của nàng hỗn loạn vô cùng, mơ hồ chỉ nhớ rõ bản thân không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đó đúng là tình dục bốc lên, máu nóng sục sôi, tinh thần hoảng hốt.
"Nàng trúng kích tình vật. Đại phu đã đến xem qua, ta phát hiện sớm, may mà vẫn chưa hại đến thân thể. Nàng chỉ cần chậm rãi đợi độc tình trong cơ thể biến mất dần, sẽ an nhiên vô sự thôi." - Y thoáng nhìn thấy vẻ bất an trong đáy mắt nàng, lập tức bổ sung thêm: "Nàng yên tâm, ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra, việc này chỉ có nàng biết, ta biết, Cố Tử Khâm biết, ngoài ra kẻ hạ độc cũng biết."
Đổng Khanh cúi đầu trầm tư, chú ý tường tận ngọn nguồn, nàng đi vào trong phòng của Cố Tử Khâm, nguyên nhân hoàn toàn là vì bức tranh kia, tranh là Tào Mộng Bình đem đến, Tào Mộng Bình bản tính không ác, đơn thuần vô tri, không có nhiều tâm tư như vậy, phía sau tất là có người xúi giục, ngay sau khi nàng trúng độc tình, Ninh vương liền xuất hiện, việc này cũng không phải trùng hợp... , ở trong sương phòng của Hoàng thượng, Hoàng thượng hỏi Ninh vương đang ở đâu, Đậu Nguyên Nguyên lại lập tức thốt ra, có thể thấy được nàng ta nắm giữ vô cùng rõ ràng hành tung của Ninh vương.
Tại sao hôm nay nàng ta lại hết sức nắm giữ hành tung của Ninh vương?
Dễ nhận thấy lại là Đậu Nguyên Nguyên làm!
Nàng ngước mắt lên, hỏi: "Vì sao ngài lại đột nhiên đi tới phòng của Cố Tử Khâm?"
"Ta ở chỗ của mẹ ta, nghe thấy bọn người hầu nói huyên thuyên ở ngoài cửa, Đổng đại nhân cùng Cố công tử tựa hồ rất có ý kiến với tranh vẽ của người bạn của ta, còn xảy ra tranh luận, lòng hiếu kỳ nổi lên, ta liền đi đến sương phòng của Cố công tử, vậy mới phát hiện ra nàng thần chí không tỉnh táo nằm ở trên bàn, mà Cố công tử thì trên đầu sưng lên một cục, té xỉu ở cạnh tường... ."
Hóa ra Cố Tử Khâm dưới tình thế cấp bách, lại làm cho chính mình hôn mê đi, có như thế mới không làm ra chuyện sai lầm không thể vãn hồi, nàng nghe xong, cảm thấy rất vui mừng, tinh tế nghĩ đến một đoạn giao tình giữa hai người, trải qua việc hôm nay, nguy nan thấy được nhân tâm, quả thật là người đáng giá tương giao.
Lưu Ký rất ái muội nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập trêu chọc, khóe miệng gợi lên vẻ tà nịnh, cười nhạt nói: "Vốn dĩ, ta có thể giúp nàng, về chuyện nam nữ, ta dù sao không phải không có kinh nghiệm, chắc chắn làm nàng vừa lòng, vừa giải bớt được sóng tình dâng trào của nàng, còn có thể cho nàng hưởng thụ như thế nào là nam nữ hoan ái cực lạc. Nhưng mà, ta cũng không muốn trong lúc nàng thần chí không rõ ràng mà làm chuyện nam nữ giao hoan, đành phải để nàng vào trong ao nước lạnh thôi . . . Nếu có thể lại làm lại một lần nữa, ta chắc chắn ôm nàng lên giường, so với cho nàng vào trong nước đá chịu lạnh, bổn vương không đành lòng xiết bao, chẳng bằng để nàng ở trong lòng ta hưởng thụ ấm áp."
Nàng nghe xong, thiếu chút nữa thì cắn đầu lưỡi, lập tức bực bội nói: "Đổng Khanh vạn phần cảm tạ Ninh vương đã ném ta vào trong ao đá."
Y khẽ cười một tiếng, ngay sau đó đứng dậy, quay vào trong tẩm điện nhỏ, cầm lấy một bình ngọc to rót ra gì đó đi tới, đưa cho nàng, nói: "Đây là mật hoa Dâm bụt, uống đi!"
Nàng lập tức uống hết toàn bộ nước mật hoa này, y lại giúp nàng nghiêng bình đổ đầy, nàng vẫn cứ một hơi uống hết, y tiếp tục lại nghiêng bình đổ ra... , cho đến khi uống sạch toàn bộ chiếc bình to, nàng mới đưa chiếc cốc vàng trả lại cho y.
"Là... ." - Nàng do dự một chút, cưỡng chế sự ngượng ngùng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Là thứ có thể giải độc tình trong cơ thể ta sao?"
Y bật cười vang, nói: "Không phải, ta cảm thấy nàng khát, cho nên mới rót cốc nước mật hoa cho nàng uống, mật hoa Dâm bụt sinh tân chỉ khát(**), đồng thời dưỡng nhan làm đẹp, mẹ ta đều uống mỗi ngày."
(**) Sinh tân chỉ khát: là cụm từ phổ biến trong Đông y, nói về tác dụng của các vị thuốc. Cụm từ có ý nghĩa là: tạo ra nước dịch (nước miếng) giải khát.
Đồ đàn ông đáng ghét, rõ ràng là cố ý, làm cho nàng nghĩ lầm đó là dùng để giải độc tình trong cơ thể, vì thế liền liều chết uống sạch cái bình to ấy, làm hại nàng rót nước mật hoa vào đầy bụng một cách vô ích, căng đến đòi mạng.
Y đặt bình ngọc trở lại chỗ cũ, hướng về phía nàng, cười nói: "Không có thuốc nào chữa được độc tình trong thân thể nàng, chỉ có thể chờ dục tình tự nhiên chậm rãi tản đi, nước ao lạnh như băng hại đến sức khỏe, không nên ngâm lâu, chờ dục tình trong nàng rút hết, thì chuyển qua hồ nước nóng, lầm ấm cơ thể, ta sẽ giúp nàng nấu một ít thuốc ôn bổ, uống một chén, hẳn là sẽ không có việc gì đâu."
"Ngài không nên đối xử tốt như vậy với ta, đừng quên, lập trường giữa ngài và ta là đối lập." - Nàng ngước mắt lên, nghênh với ánh mắt của y, bốn mắt giao nhau với y, cắn cắn răng một cái nói: "Ngài không hận ta bố trí hãm hại ngài sao?"
Y cười nói: "Nếu như nàng thật sự muốn tính mạng của ta, không phải chỉ là thiêu hủy long bào đơn giản như vậy đi?"
"Ngài biết rõ ta hãm hại ngài, ngài lại cam tâm nhận tội ?" - Nàng tức giận trừng mắt với y - "Ngài là cố ý, muốn cho Hoàng thượng sinh nghi với ta?"
Bờ môi Lưu Ký cong lên một nét cười thâm trầm, nói: "Trường Phong chỉ là thuận thế hành động, cũng giống như Lưu Lăng, đều là thuận thế hành động, hắn nghĩ muốn thừa cơ tước đi vương vị của ta, mà ta lại muốn thừa cơ phân hoá các người, xem ra trước mắt… Lưu Lăng với nàng đều thua một ván, ta thắng một ván!"
Đổng Khanh lườm y, nói: "Một câu nói, vì Đổng Uyển, ngài liền thản nhiên nhận tội, hoàng thượng nhất định nghi ngờ ta và ngài có quan hệ, nhưng ngài có nắm chắc Anh vương nhất định nỗ lực bảo vệ ngài hay không?"
"Ta cũng không muốn hắn đến bảo vệ ta, cho dù tính bị tước đi vương vị, ta vẫn là con trai của Huệ Đế, ta làm hết thảy, đều là không nghĩ muốn nhường giang sơn của tổ tông lọt vào tay người ngoài, dù tính nhất thời bị xuống làm tước hầu, một khi có thể chứng minh Lưu Lăng không phải do tiên đế sinh ra, chư vương họ Lưu đồng lòng sẽ ủng lập ta, nhất thời bị tước vị thì thế nào ? Lưu Ký ta nhìn về lâu dài, mà không phải là lợi ích nhất thời trước mắt."
Đổng Khanh cả giận nói: "Ngài quá xem nhẹ sự tín nhiệm của hoàng thượng với ta rồi!"
Hắn tiến sát đến bên cạnh ao, ngồi xổm xuống, vọc nước ao, phát ra tiếng nước vang từng hồi, thấp giọng nói: "Trọng điểm không ở chỗ tín nhiệm, mà ở cảm tình. Chỉ có cảm tình mới là nhược điểm lớn nhất của nhân tính... . ."
Thần sắc của y như cứng lại, bộ điệu như đang đăm chiêu.
Y nói nhưng bản thân lại chẳng phải cũng như vậy? Y đối với phụ nữ quá mềm lòng, quá dễ dàng để cho phụ nữ đùa bỡn, cũng ăn qua thiệt thòi từ đàn bà, cả đời y gặp qua nhiều người nữ, chỉ có Đổng Uyển là khác biệt, nàng rõ ràng giúp đỡ hoàng thượng đối phó y, càng như thế, lại càng làm cho y dường như động chân tình...
Y vốn tưởng rằng chính là áy náy, một lòng muốn bồi thường nàng, vì thế liền tính toán cưới nàng, cả đời chiếu cố nàng, cùng nàng một đời vinh hoa phú quý, để nàng vị cực tôn vinh, về phương diện khác cũng có thể khiến Lưu Lăng mất đi cánh tay quan trọng nhất, là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng mà y càng lúc càng mê võng rồi.
Y làm sao không biết, một khi động chân tình, sẽ khó có thể thành đại sự.
Tình cảm bị thương tổn khó lành, không thể không ghi nhớ giáo huấn, tuyệt đối không thể lại tái diễn chuyện Đậu Nguyên Nguyên, cảm tình bi thương suy sụp, đã khiến y tỉnh ngộ.
Không! Y chỉ là lòng áy náy đang dâng trào, chính là ảo giác, lại ngộ nhận là tình yêu mà thôi.
Đổng Khanh liếc y một cái nói: "Ngài đã tìm qua nguyên nhân ta trúng độc tình rồi hả ?"
Trong sương phòng của Cố Tử Khâm nhất định có vấn đề, rốt cuộc Đậu Nguyên Nguyên đã dùng phương thức gì làm được?
Là phái người ở bên ngoài cửa sổ, lén lút dùng ống dẫn đem kích tình vật phát tán vào? Hay là...
Ngọn nến ?!
Sau khi Cố Tử Khâm châm một ngọn nến màu trắng trên án, nàng lập tức thấy tâm thần nhộn nhạo.
Mà lúc này còn tìm được vật chứng của Đậu Nguyên Nguyên hãm hại nàng sao?
Đậu Nguyên Nguyên còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Đã bỏ lỡ thời gian quan trọng nhất lục tìm chứng cớ, trong sương phòng hẳn đã được nhanh chóng thu dọn qua, chứng cớ gì cũng không tìm ra được rồi...
Sự trầm ngâm của nàng rất nhanh liền bị ngắt đoạn, thị nữ giữ cửa ở ngoài hướng vào bên trong, nói: "Điện hạ, Lưu công tử và Đậu cô nương đang đi về phía bên này."
Nàng nghe thấy, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.
Nàng không lâu vừa mới ở trước mặt hoàng thượng, trước mặt mọi người, chứng tỏ bản thân và Ninh Vương tuyệt đối không có quan hệ mập mờ, lúc này thời gian mới trôi qua bao lâu cơ chứ ? Trong lúc đêm khuya, nàng lại ở trong tẩm điện nhỏ của y, lại còn toàn thân ướt đẫm.
Hoàng thượng mà thấy, chỉ sợ sẽ lập tức xác định cận thần quan to nhất phẩm của hắn ở sau lưng hắn ngầm kết giao tâm tình cùng với Ninh vương.
Khẳng định là mặt rồng giận dữ, rồi sau đó lập tức miễn chức Đại Tư mã của nàng.
Lưu Ký quay về phía nàng, cười nhẹ một tiếng nói: "Xem ra, có người ở ngầm trợ giúp bổn vương đây?”