Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 70: Binh phù và di chiếu



Lưu Lăng tóm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống mép giường, đáy mắt nhấp nhánh ngàn sợi tơ tình, mỉm cười dịu dàng với nàng, nói: "Hôm qua nàng chạy đi đâu, để trẫm tìm không ra, đùa chơi trốn tìm phỏng?"

"Hoàng thượng, Người mau nằm xuống, đắp chăn, đừng để nhiễm lạnh nữa." - Đổng Khanh vẻ mặt lo âu, đỡ hoàng thượng nằm lại xuống giường.

Lưu Lăng dưới sự hầu hạ của nàng, thuận theo nằm lại xuống giường, để mặc nàng đắp chăn thay hắn, hắn suy yếu cười nhẹ một tiếng, nói: "Nàng còn chưa nói cho trẫm nàng đi chỗ nào đâu đấy?"

"Hôm qua ánh trăng sáng tỏ, thần nhất thời hứng thú, vì thế liền thừa dịp ánh trăng đi dạo một vòng ở trong vườn, ngửi mùi hoa khắp vườn, cảm giác dạo chơi ở dưới ánh trăng rất tốt, chờ thân thể hoàng thượng tốt hơn, hãy cùng đi dạo trong vườn đi." - Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, trì hoãn một lát, đột nhiên thay đổi nét mặt, thấp giọng nói: "Thỉnh hoàng thượng mau trở về cung đi!"

Lưu Lăng nghe xong, nhất thời thu lại ý cười, đồng thời nhét một khối kim loại vào tay nàng, khối kim loại này nắm ở trong tay, xúc cảm man mát lành lạnh, Đổng Khanh sửng sốt một chút, lại thấy Lưu Lăng chậm rãi mở miệng nói: "Biết vì sao trẫm cải trang rời cung, đặc biệt mang nàng đi cùng không?"

Đổng Khanh lắc đầu.

"Bởi vì trẫm rất muốn thân cận với nàng, trẫm cải trang rời khỏi hoàng cung, chuyện đầu tiên nghĩ đến đó là nàng, trẫm không muốn tách rời với nàng quá lâu, đành phải đem nàng đi theo người... . Trẫm đã mất rất nhiều trí nhớ về quá khứ, cũng không biết có phải cái gọi là tín nhiệm hay không? Cũng không biết có phải cái gọi là gắn bó hay không? Trẫm chỉ theo tâm mà hành động, toàn tâm toàn ý muốn để nàng bất cứ lúc nào đều ở cạnh bên người."

Giờ phút này, nàng rốt cục hiểu được, dựa theo tính cách của nàng há chịu ngồi chờ chết, nàng lại lần nữa khuyên nhủ: "Hoàng thượng, phủ Ninh vương cũng không an toàn, xin hãy mau trở về cung đi."

Lưu Lăng ho khan vài tiếng, nói: "Trẫm đột nhiên bệnh trầm trọng lên, nếu như ép buộc chạy đi, chỉ sợ sẽ không duy trì được, ngược lại chết bệnh trên đường, ở lại phủ Ninh vương tĩnh dưỡng, chí ít còn có thể chiến đấu một lần."

Nếu hắn chết bệnh trên đường, chỉ sợ là tác thành cho Ninh vương rồi.

"Đều do trẫm nhất thời lơ là, quá mức khinh địch, hiện vào lúc này, càng không thể rời khỏi phủ Ninh vương, trẫm đợi ở đây ngược lại tính ra an toàn, bệnh do bị ốm, tạm thời không nguy tới mệnh. Nàng cất kỹ binh phù đi, một khi có sự, nàng lập tức giao cho ám vệ, không quá hai canh giờ, là có thể điều đến đại đội nhân mã, về phần phương thức liên lạc với ám vệ, Tiểu An Tử sẽ nói cho nàng."

Binh phù?

Đổng Khanh cúi đầu nhìn khối kim loại lạnh lẽo mà hoàng thượng vừa mới đưa cho nàng, hóa ra đúng là binh phù đủ để điều động đại quân triều đình.

Nàng gắt gao nắm chặt binh phù ở trong tay.

Lưu Lăng tiếp tục nói: "Ban đầu trẫm tính đem binh phù giao cho Lưu Hâm. Đơn giản là vì hắn họ Lưu, là hoàng đệ của trẫm, nếu trẫm ở phủ Ninh vương gặp phải bất trắc, cho hắn đến điều binh khiển tướng, chư vương họ Lưu mới không có dị nghị, nhưng một khắc nhìn thấy binh phù này, hắn cũng không dám nhận lấy, ngược lại còn rơi lệ...."

Đổng Khanh thầm nghĩ, hoàng thượng không biết về thân thế của mình. Anh vương khẳng định đã biết cái bí mật lớn này, cho nên gã mới có cơ hội có thể lợi dụng, lợi dụng Ninh vương, giả ý giúp đỡ, kì thực bản thân rất nhòm ngó ngôi vị hoàng đế.

"Hâm đệ là em ruột của trẫm đang hoài nghi trẫm có dụng tâm kín đáo!" – Vừa nói, giọng đã nghẹn ngào. Hắn thần sắc bi thương, u ám mở miệng nói: "Nàng nói xem, tại sao hắn lại hoài nghi một mảnh chân tình của trẫm đối với hắn, hắn là chột dạ, bởi vì đang tính kế trẫm, đến nỗi mà không dám nhận lấy binh phù... , một giọt nước mắt kia của hắn là biểu diễn cho trẫm xem, thủ túc ruột thịt như vậy, sao lại không khiến lòng trẫm đau đớn chứ!"

"Hoàng thượng, thân mình quan trọng hơn, chuyện Anh vương sau này hãy nói đi, việc cấp bách trước hết Người phải chữa khỏi bệnh đã." - Đổng Khanh thấy hoàng thượng đau lòng, vội vàng an ủi.

Xem ra, Anh vương quá mức dè dặt cẩn thận ngược lại biến khéo thành vụng, nếu gã là thật tâm mà không có tư tâm, đã sớm thản nhiên nhận lấy binh phù, mà không cần tính toán đến tư lợi của bản thân. Gã hoàn toàn xem nhẹ, hoàng thượng mặc dù đang mang bệnh, cũng không mất đi sự anh minh cơ trí của hắn, ngược lại, lập tức phát giác ra gã kì thực có lòng khác.

"Trẫm cố ý để cho hắn nhắc tới sự tình quá khứ, khiến hắn suy nghĩ một chút cảm tình anh em cùng nhau lớn lên là cỡ nào đáng quý, nhưng hắn sẽ để ý tới chăng? Lời nói thật lòng, nếu trẫm có bất hạnh, so sánh với Ninh vương, trẫm vẫn hi vọng người kế vị là Lưu Hâm, dù sao hắn cũng là con trai của phụ hoàng. Trẫm kỳ thực rất mâu thuẫn, muốn mở miệng, rõ ràng cho hắn một khẩu dụ, sách lập hắn làm hoàng thái đệ (*), kế vị làm vua, nhưng ở một khắc đó, trẫm lại nghĩ tới mẫu thân, Thái hậu cùng Vũ thái phi tranh đấu gay gắt nhiều năm, hai người kết thù kết oán đã sâu, ở mặt ngoài hòa bình, nhưng bên trong lại oán hận đối phương, một khi Hâm đệ kế vị, Vũ thái phi cũng thành Hoàng thái hậu, bà ta tất sẽ không bỏ qua mẫu hậu của trẫm, trẫm không thể không vì mẫu hậu mà tính toán."

(*) Hoàng thái đệ: là danh hào dành cho em trai của vua được chọn làm người kế vị

Sự tình đã được nói rõ, Đổng Khanh cắn cắn răng một cái nói: "Bệnh của hoàng thượng thật không bình thường, phải chăng là vì Anh vương làm hại?"

Lưu Lăng bi thương cười nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ mong không phải”

Chỉ mong không phải?

Không chắc chăn như vậy, hoàng thượng kỳ thực đã hoài nghi Anh vương, trong lòng lại vẫn mang theo một tia hi vọng, chỉ mong không phải thấy thủ túc thân ái của mình làm hại.

Đổng Khanh thầm nghĩ, nếu hoàng thượng chết bệnh ở phủ Ninh vương, Ninh vương khó chối tội này, chắc chắn gặp phải hoài nghi cùng chỉ trích rất lớn, người thu lợi lớn nhất đó là hoàng ngự đệ Lưu Hâm. Chư vương không ủng hộ Ninh vương nữa, ngược lại, nhất định sẽ ủng hộ thứ tử Lưu Hâm của tiên đế đăng cơ.

Chỉ là, nếu Ninh vương đã tìm được Kim thị, như vậy tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng, nếu hoàng thượng bệnh chết, y liền có thể thuận thế mà lên, ở phủ Ninh vương khoác thêm long bào, tự lập làm vua, rồi sau đó công khai thân thế của Lưu Lăng, mang theo sự ủng hộ của chư vương, chậm rãi tiến về đế đô, ngồi trên long ỷ.

Trước mắt, tình thế biến hoá kỳ lạ khó dò, cục diện chính trị biến hóa cực nhanh, có lẽ sẽ làm nàng trở tay không kịp.

Bất luận như thế nào, nàng phải nghĩ biện pháp bảo toàn hoàng thượng.

Lưu Lăng ngước mắt lên nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thực, sau ngày phát hiện bệnh tình lại nặng hơn, vì dự phòng đột nhiên băng hà, tạo thành náo động, trẫm liền tự tay viết xuống di chiếu..." – Nói rồi, từ phía dưới cái gối, lôi ra cái tiểu ấn bút tín tự tay viết, đưa cho Đổng Khanh, nói: "Bệnh tình của trẫm cực kì quái dị, trẫm dám đoán chắc là có người làm hại... , bất luận có phải Anh vương làm hay không, hắn cũng là con trai của phụ hoàng, là em trai ruột của trẫm, mà Ninh vương là anh họ của trẫm, là người mà hoàng tộc Lưu thị ủng lập nhất, trẫm không hy vọng hai phái nhân mã vì tranh đoạt đế vị mà tạo thành náo động quốc gia, phong mật tín này là di chiếu, một khi trẫm gặp phải bất trắc, nàng hãy công khai theo di chỉ mà làm việc, lấy chức Đại Tư mã, dùng binh phù trong tay nàng, ủng lập tân đế đăng cơ." - Nói tới đây, lại ho lên, Đổng Khanh thay hắn khẽ vỗ lưng, thuận thuận khí, nói: "Hoàng thượng đừng lo lắng, Người sẽ không có chuyện gì."

Lưu Lăng sau khi ho một trận, thở phì phò, hơi thở mong manh, chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ mong phong mật chỉ này vĩnh viễn cũng không có ngày nào đó mở ra. . , nàng cũng biết trẫm có biết bao nhiêu mong muốn cởi cỏ quan bào Đại Tư mã này cho nàng, để nàng thay phượng bào, sắc lập nàng làm hoàng hậu, rồi sau đó để con trai của chúng ta làm thái tử... , Uyển Nhi... . Người con gái xoay vòng bồi hồi không đi trong mộng của trẫm... . . Uyển Nhi đó là nàng phải không? Tuy rằng trẫm không nhớ rõ quá khứ, trong lòng trẫm lại rất xác định cô gái áo mơ ở trong mộng mỉm cười nhẹ nhàng với trẫm đó là nàng."

Đổng Khanh nhìn thấy hắn ngày càng gầy rộc, giữa trán hơi hơi nhăn lên, một đôi con ngươi đen sâu thẳm tràn ngập ưu sầu nhàn nhạt, nhất thời hốc mắt đỏ lên, nói: "Hoàng thượng, Người nhất định có thể khỏi hẳn."

"Chén thuốc làm cho tinh thần trẫm không tốt, nàng ở trong này cùng trẫm, trẫm muốn nàng ở cùng... ." - Hắn lôi kéo tay nàng, đem đặt ở trước ngực, chậm rãi nhắm lại hai mắt, thấp giọng nói: "Chờ trẫm ngủ rồi, nàng hãy rời đi."

Nàng yên tĩnh ngồi trước giường, nhìn hoàng thượng bệnh nặng rất nhanh lâm vào trong mê man, Tiểu An Tử ở ngoài cửa nghe thấy bên trong đã lặng yên không một tiếng động, liền tiến vào, dò xét thăm dò, lông mày không nhịn được gắt gao nhíu lại, nói: "Hoàng thượng lại đang ngủ? Hôm nay tinh thần của Người không tốt lắm, luôn mê mê trầm trầm, thật khiến cho người ta lo lắng!"

Đổng Khanh ngước mắt nói: "Cố huynh còn ở bên ngoài không? Mau, mời hắn tiến vào ngó xem cho hoàng thượng một chút."

Không lâu sau, Cố Tử Khâm liền vào cửa, tiến gần lại giường, vọng, văn, vấn, thiết, ngón tay bắt mạch bàn tay úp trước bụng của hoàng thượng, ngưng thần xem mạch, thật lâu sau, rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Là phong hàn."

"Đương nhiên là phong hàn." - Tiểu An Tử trừng mắt với gã, nói: "Từng người đại phu đều nói là phong hàn, cho nên ngươi giả bộ lão luyện, cũng học người khác lên tiếng hả?"

Đổng Khanh cau mày nói: "Là phong hàn cũng không ngại, quan trọng là vì sao bệnh tình lặp lại, bệnh tình càng nặng hơn chứ?"

Cố Tử Khâm nghiêm nét mặt, nói: "Ta bắt (mạch) thật sự cẩn thận, xem mạch tượng cùng triệu chứng, quả thật là phong hàn."

Đổng Khanh ngước mắt nói: "Bã thuốc đâu? Lấy lại đây cho Cố huynh nhìn qua một chút đi?"

Tiểu An Tử nghe thấy được, liền từ bên ngoài đem trọn cái bếp lò nhỏ sắc thuốc chuyển vào, Cố Tử Khâm đi tới cẩn thận tỉ mỉ nhìn bã thuốc đã sắc kĩ, ngửi một hồi lâu, lại cho một chút vào trong miệng nếm, gã không dám khinh thường, sau khi đã cẩn thận nghiên cứu qua mới nói: "Đều là dược liệu thượng phẩm, quả thật là thuốc trị phong hàn, hơn nữa phối phương rất tốt."

Xem ra chứng bệnh và dược vật đều không có vấn đề, nhưng làm sao lại có thể trị không hết, ngược lại khiến bệnh tình lại tăng thêm cơ chứ? Đổng Khanh quay đầu nhìn sang Tiểu An Tử, hỏi: "Ngươi có cẩn thận chú ý đến ẩm thực gần đây của hoàng thượng không?"

Tiểu An Tử nói: "Ra bên ngoài, vốn những thứ cho vào miệng hoàng thượng, Tiểu An Tử đều trước tiên sẽ dùng ngân châm thử qua, rồi sau đó nếm qua, chén thuốc cũng tiến hành như vậy, nếu là có vấn đề, Tiểu An Tử đã sớm ngỏm, Đổng đại nhân cũng trông thấy rồi, Tiểu An Tử một chút việc cũng không có."

"Nếu chỉ là phong hàn lại dùng thuốc và châm kim chữa trị, khẳng định là trúng độc..." - Cố Tử Khâm cau mày, trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Tổ tiên trước khi vào cung làm thái y, vì nghiên cứu sâu y thuật, đã từng đi khắp bốn phương, ở trong nhật ký của ông ấy ghi lại một đoạn chứng bệnh ở cao nguyên hoàng thổ, có một vài người địa phương phát bệnh, bệnh trạng không khác với phong hàn, đi sâu tìm tòi nghiên cứu, mới phát hiện kì thực là trúng chất độc gây ra... ."

Bệnh trạng không khác với phong hàn?

Quả nhiên là bị ám toán, Đổng Khanh trầm mặt xuống, nói: "Hoàng thượng đi đến vương phủ chưa lâu liền bị phong hàn, nhưng lại là trúng độc sao? Độc này là gì, vì sao ngân châm kiểm nghiệm không ra, Tiểu An Tử và hoàng thượng cùng ăn, vì sao hắn không có chuyện gì? Chỉ có một mình hoàng thượng nhiễm bệnh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.