Giang Tiểu Kiệt nhảy xuống từ ngọn cây, cậu giơ tay đánh nát băng, lấy ma chủng ra, tùy ý tung hứng viên ma chủng cấp năm màu xanh lục sang quý trong tay.
Hai người được Sở Thiên Tầm cứu là hai thánh đồ trẻ tuổi, bọn họ đều là thành viên trong binh đoàn Bạo Tuyết của Giang Tiểu Kiệt, hai người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt đoàn trưởng của mình, cúi đầu gọi đại ca.
Bạo Tuyết là binh đoàn do một tay Giang Tiểu Kiệt, thánh đồ có dị năng đứng đầu hệ băng thành lập. Các thành viên trong binh đoàn hầu hết đều giống đoàn trưởng của họ, trẻ tuổi mà mạnh mẽ, thậm chí có không ít thành viên vẫn là trẻ vị thành niên.
Vị đoàn trưởng này tuy rằng rất trẻ tuổi nhưng tính cách không được tốt cho lắm. Tàn nhẫn táo bạo, hơn nữa còn bênh vực người mình không hề nguyên tắc, là người mà không một ai trong căn cứ dám tùy tiện trêu chọc. Thiếu niên lớn lên ở thời đại phế thổ, quan niệm thị phi đầu tiên học được chính là luật rừng cá lớn nuốt cá bé, so với người trưởng thành, bọn họ càng nhanh chóng vứt bỏ nhân tính đạo đức của thời đại hoàng kim, vì kẻ mạnh là nhất, dùng nắm tay để giải quyết tất cả vấn đề.
“Đúng là vô dụng.” Lúc này, Giang Tiểu Kiệt đang thóa mạ hai thành viên vừa mới nhặt được tính mạng: “Chỉ là một con Độn Hành giả cấp năm mà suýt chút nữa là mất mạng, nói ra tôi biết để mặt mũi ở đâu.”
Cậu mắng hoàn toàn không biết kiêng kỵ, hai thành viên trẻ tuổi trong đội cũng không dám nói một tiếng, chỉ có thể vâng dạ cúi đầu chịu mắng chửi.
Giang Tiểu Kiệt quay mặt đi, cậu liếc nhìn Sở Thiên Tầm một cái sau đó cười nhạo ném viên ma chủng kia cho cô.
“Thưởng cho cô, Bạo Tuyết chúng tôi không thiếu nhân tình của người khác.”
Đối với Giang Tiểu Kiệt, cô gái cả người khói bụi này có đẳng cấp thấp đến mức không đáng giá nhắc tới.
Nhưng mà vừa nãy khi người này ra tay tàn nhẫn cùng với linh hoạt nắm chắc thời cơ để giết ma vật đúng là làm cậu hơi kinh ngạc.
Ở trong lòng Giang Tiểu Kiệt, thị phi đúng sai không có bất cứ ý nghĩa gì, kẻ mạnh, kẻ tàn nhẫn mới đáng để cậu chú ý liếc mắt một cái.
Trước khi rời đi, cậu đã định hỏi tên người này, nhưng sau đó cậu lại từ bỏ.
Người như vậy chỉ cần có thể sống sót thì sớm hay muộn cũng trở thành kẻ mạnh, sẽ xuất hiện ở trước mặt mình lần nữa.
Đến lúc đó lại hỏi tên cô cũng không muộn.
Tất cả mọi người ở đây đều hâm mộ nhìn Sở Thiên Tầm. Kia chính là ma chủng cấp năm, vốn dĩ phải phân cho tất cả những thành viên trong đội tham gia trận chiến này. Nhưng đoàn trưởng Bạo Tuyết ra tay, lại nói như vậy, không còn ai dám nhiều lời một câu.
Sở Thiên Tầm đang ở cấp bốn, nếu cô muốn cấp bậc tăng lên thì quả thật ma chủng cấp năm chính là thứ cô đang cần có.
Nhưng giờ phút này cô lại đang sững người.
Ở trước mặt cô, Giang Tiểu Kiệt trương dương ương ngạnh, có vẻ mặt kiệt ngạo khó thuần cùng thân hình tươi sống.
Cậu thanh niên sống được tùy ý trương dương này, ở thế giới trong giấc mơ của cô lại qua đời từ những năm đầu ma chủng buông xuống.
Chính mắt chứng kiến cái chết của Giang Tiểu Kiệt, nhưng bây giờ cậu vẫn sống sót đứng trước mắt mình. Những người sống đến cuối cùng, thậm chí là một vài người trở thành bạn của mình, ở thế giới này cô lại không thể hỏi thăm đến tên họ được nữa.
Diệp Bùi Thiên được cứu rỗi ở thế giới kia, hiện giờ vẫn đang trầm luân trong vực sâu tuyệt vọng.
Trận chiến kéo dài liên tục cuối cùng cũng kết thúc.
Trải qua trận chiến thảm thiết, ma vật cấp chín bị tiêu diệt, thành chủ Hoàn Thánh Kiệt của Xuân thành bị thương nặng, anh ta miễn cưỡng chống đỡ thân mình đi lấy ma chủng trong người ma vật.
Sau khi Bất Miên giả ngã xuống, quân đoàn ma vật do nó kêu gọi đến bị mất chỉ huy, làm theo ý mình, nhưng chẳng mấy chốc đã bị thánh đồ cấp cao ra tay tiêu diệt.
Các đồng đội trải qua khổ chiến hoan hô ăn mừng.
Nhưng Hoàn Thánh Kiệt lại hơi nhíu mày, trong lúc chiến đấu kịch liệt nhất, Bất Miên giả phát ra sóng âm công kích, thánh đồ hệ cận chiến đứng gần ma vật trực tiếp đứng mũi chịu sào, đầu đau như búa bổ, hai lỗ tai đổ máu, nhưng cũng trong giây phút ấy, anh ta mơ hồ nhìn thấy không trung có bàn tay ngưng kết từ cát vàng, bàn tay đó bóp cổ ma vật, Hoàn Thánh Kiệt đã nhân cơ hội này để lao đến đánh ma vật bị thương nặng.
Bây giờ Hoàn Thánh Kiệt nhìn sợi cát vàng rơi rụng trên đất, đây là dị năng điều khiển cát, từ khi nào mà gần Xuân thành lại có một cao thủ có thể một tay bóp chặt ma vật cấp chín, vị cao thủ kia còn ra tay giúp anh ta một phen mà không cần báo đáp.
Cấp bậc như vậy gần như có thể ganh đua cao thấp với vị đế vương Cát vàng Diệp Bùi Thiên kia.
Hiện tại Hoàn Thánh Kiệt đang ở đỉnh cấp tám, vì để có được viên ma chủng của con Bất Miên giả cấp chín, anh ta đã dốc hết toàn lực, bỏ ra tài lực khổng lồ để mời được Giang Tiểu Kiệt, đoàn trưởng binh đoàn Bạo Tuyệt và một số binh đoàn hùng mạnh khác tham dự.
Nhưng nếu không phải có vị cao thủ thần bí này ra tay hỗ trợ, thắng bại của trận chiến này vẫn là một ẩn số.
Sở Thiên Tầm và mấy thành viên trong đội ngồi bên nhau, đội trưởng Vương Đại Chí nhận thù lao và đồ ăn, đang phát cho từng người.
“Thiên Tầm, bữa nay em bị sao vậy? Vừa rồi nguy hiểm quá.”
Trong lòng Cao Yến vẫn còn sợ hãi trận chiến vừa rồi. Cô ấy lấy túi thuốc tùy thân ra bôi thuốc cho Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhe răng trợn mắt, trên vai và cánh tay của cô có nhiều vết bỏng, hiện tại đã nổi bọt nước, lớp da bị bong ra vô cùng đau đớn.
“Nhẹ chút, bà chị này, đau chết mất.”
“Bây giờ biết kêu to, vừa rồi làm sao vậy hả? Là chán sống rồi à.”
“Em muốn lên cấp năm.” Sở Thiên Tầm nói.
“Cấp năm? Cấp năm nào dễ lên như vậy?” Cao Yến hơi kinh ngạc, trước này Sở Thiên Tầm không có chí hướng cao như vậy, hầu hết những lúc săn ma cô đều tránh ở cuối đội, cuộc sống trôi qua được chăng hay chớ.
“Em cần phải nghĩ kỹ có bao nhiêu người chết ở cánh cửa chắn giữa cấp bốn và cấp năm. Em còn nhớ dáng vẻ Tố Oánh phòng bên biến thành ma vật không? Cái đầu của cô ấy là do chính tay chị chặt đấy.”
Cấp bốn là cái khe rãnh lớn của tất cả các thánh đồ, lướt qua cấp bốn, thực lực có thể nhanh chóng tăng vọt. Nhưng không ít thánh đồ không khống chế được mình trong lúc cắn nuốt ma chủng cấp năm để thăng cấp, bọn họ bị ma chủng ăn mòn, cuối cùng biến thành ma vật ăn thịt người. Dần dà, rất nhiều thánh đồ đều lựa chọn dừng ở cấp bốn, không tiếp tục truy đuổi sức mạnh.
“Chị Yến, em không muốn tiếp tục nhỏ yếu nữa. Em rất hy vọng mình có thể mạnh hơn.”
Sở Thiên Tầm rũ mắt, cô cắn chặt răng không kêu đau.
Cô đã từng nhìn thấy mình ở thế giới khác, ở nơi đó, cô là người đứng trên đỉnh, đứng ở nơi cao, phong cảnh trước mắt cô khác hoàn toàn lúc này.
Không biết vì sao, từng nhìn thấy phong cảnh như vậy, cô luôn sống được chăng hay chớ lại đột nhiên không cam lòng với trạng thái nhỏ yếu này, cô hy vọng mình có thể mạnh hơn, có thể bừa bãi tự quyết định cuộc sống của mình, sống cuộc sống mong muốn với những người bạn mà mình thích.
Cô muốn được nhìn thấy thế giới trong mắt kẻ mạnh lần nữa chứ không phải cuộc sống lay lắt cố gắng lấp đầy bụng mỗi ngày, sống như cái xác không hồn thế này.
Hai người ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, xung quanh là các chiến hữu, có người bị thương nặng đang băng bó, có người vội vàng phân chia đồ ăn dược phẩm.
Dù thế nào trận chiến này cũng kết thúc nhanh hơn dự tính, chẳng những lấy được thắng lợi mà còn không xuất hiện thương vong nặng nề.
Ngọn lửa của ma vật đã tắt hết, lớp băng trên mặt đất vẫn chưa tan hoàn toàn, nhiệt khí dưới lớp băng chưa kịp tan hết bốc khói lên ngùn ngụt.
Các thánh đồ xung quanh đều đang nhỏ giọng thảo luận vị đoàn trưởng trẻ tuổi của binh đoàn Bạo Tuyết.
“Vị kia còn trẻ thật đấy, nhìn chắc chưa đến hai mươi tuổi đâu nhỉ?”
“Nghe nói cậu ra rất bao che, chỉ cần là thành viên của Bạo Tuyết thì không ai dám bắt nạt cả.”
“Thật tốt, tôi cũng muốn trở thành thành viên của Bạo Tuyết, cậu ta cố ý chạy đến từ chiến trường chỉ vì cứu hai thằng nhóc kia à?”
“Thôi bỏ đi, cô đừng thấy cậu ta trẻ tuổi mà lầm, tính cách siêu hung, giết người không chớp mắt, ra tay là thấy máu, đám đàn em ngày thường ở trước mặt cậu ta có dám làm gì đâu, không phải đánh thì chính là mắng. Cho cô vào chưa chắc cô đã chịu được.”
“Tôi cũng không sợ, chỉ cần đãi ngộ tốt, ăn uống no đủ, lúc săn ma có người che chở thì đánh mắng có là gì.”
Các cô gái rất có hứng thú với vị đoàn trưởng trẻ tuổi cao ngạo còn bao che người nhà, luôn miệng bàn luận không ngừng.
Tầm mắt của Sở Thiên Tầm dừng lại trên một đụn cát vàng trên mặt đất.
Sợi cát hơi mảnh hỗn tạp trong băng tuyết và bụi mù đen nhánh kia hoàn toàn không hấp dẫn sự chú ý của bất cứ ai, làm cho Sở Thiên Tầm nghi ngờ liệu có phải mình sinh ra ảo giác trong lúc đang chiến đấu kịch liệt không.
Cho đến khi cô nhìn quá lâu, lớp cát hơi mỏng kia đột nhiên vùi lấp vào đất như bị xấu hổ, biến mất không thấy tăm hơi.
Sở Thiên Tầm đứng bật dậy.
Xung quanh là tiếng thì thầm to nhỏ, người người qua lại.
Cô thật sự không cách nào tìm ra bóng người mà cô muốn nhìn thấy.
Lâm Thắng, thánh đồ hệ vật lý vừa mới vứt Sở Thiên Tầm lên chỗ cao trong chiến trường đi tới.
Lâm Thắng có dáng người cường tráng, mày rậm mắt to, khi cười rộ lên còn có cảm giác đôn hậu, có thể cho người khác cảm giác an toàn đáng tin cậy. Ở trong dãy nhà ngang của bọn họ, anh ta là thánh đồ hệ vật lý cấp bốn, cũng coi là một người đàn ông độc thân được phái nữ hoan nghênh.
“Thiên Tầm, em bị bỏng rồi, tôi có thuốc trị bỏng đấy.” Anh ta hơi thẹn thùng đưa lọ thuốc ra.
“Cảm ơn anh Lâm, chị Yến đã bôi thuốc cho tôi rồi, không bị nặng gì, cũng đừng lãng phí.” Sở Thiên Tầm tươi cười, lời nói ra lại là từ chối.
Sở Thiên Tầm không nhận đồ của anh ta, dù là ý tứ từ chối uyển chuyển thì trong lòng Lâm Thắng vẫn uể oải, anh ta nói thêm vài câu sau đó nghẹn đỏ mặt rời đi.
Sống trong thời đại tràn ngập nguy cơ, nam nữ ít có lãng mạnh hơn trước, người trưởng thành chỉ cần nhìn trúng đối phương là có thể nhanh chóng kết thành đôi.
Rốt cuộc mỗi người sống được hôm nay đều không biết có thể sống qua ngày mai không, đối với bọn họ mà nói, cuộc sống vô thường, nên tận hưởng cái vui trước mắt mới đúng.
“Không thích à.” Cao Yến không để bụng nói một câu, bây giờ cô ấy rất ít can thiệp vào đời sống tình cảm của người khác.
Tuy rằng người đàn ông này nhìn cũng được nhưng cô ấy biết ở những năm tháng không biết trước tương lai này mà dễ dàng trả giá tình cảm của mình thì chỉ dễ mang đến đau xót cho bản thân. Trái lại còn không bằng người độc thân, tiêu dao tự tại.
“Chị Yến, chị có từng nghĩ đến tương lai không?” Sở Thiên Tầm ngậm cọng cỏ trong miệng, cô nằm trên mặt cỏ nghỉ ngơi.
“Nghĩ đến tương lai?” Cao Yến ngồi bên cạnh cô, cười tự giễu nói: “Có chứ, từng nghĩ rồi, ở năm năm trước. Chị mơ ước nhiều lắm, muốn kiếm tiền sau đó thi vào đại học, hoặc là mở cửa tiệm nhỏ. Tìm một người có tiền, chung thủy để lấy nữa.”
“Bây giờ không suy nghĩ nữa à?” Sở Thiên Tầm rũ mắt, năm năm trước cô cũng từng là một thiếu nữ tràn ngập ảo tưởng vào cuộc sống, năm tháng hắc ám tra tấn tất cả sắc thái trong sinh mệnh cô, bây giờ cô giống rất nhiều người ở đây, trong mắt không còn ánh sáng của khi đó.
“Bây giờ à.” Cao Yến không nói thêm gì nữa.
Cô ấy nhẹ nhàng hát một ca khúc không biết tên.
“Đã từng sống trong hy vọng ngập tràn, nơi đó có mộng tưởng xuất phát ở ánh dương, nhưng ma quỷ tiến đến trong đêm tối…”
Trong rừng rậm cách đó không xa, Diệp Bùi Thiên xuyên qua cây cối, lặng lẽ nhìn nhóm Sở Thiên Tầm từ xa.
Đến tận bây giờ anh vẫn không biết vì sao mình lại đứng ở chỗ này.
Những năm này, cho dù anh đã gần như trở thành kẻ địch của toàn thể nhân loại nhưng anh chưa bao giờ che giấu diện mạo của chính mình, muốn đi đâu thì đi đó, không quan tâm việc gây ra khủng hoảng hoặc là dẫn tới sự đuổi giết của kẻ địch.
Nhưng bây giờ, anh đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo có mũ to rộng, bọc mình kín mít trong chiếc áo khoác, du đãng hai ngày trong đám người mà anh hoàn toàn không thể thích ứng.
Anh muốn gặp lại khuôn mặt sẽ cười với mình kia.
Đứng nhìn cô từ nơi xa như vậy nhưng cũng đủ để lòng anh thỏa mãn, chỉ là anh không biết mình nhìn như vậy có ý nghĩa gì.
Anh mơ hồ đi theo đội ngũ của Sở Thiên Tầm đến đây.
Ở nơi mình không thể nào chạm đến, anh thấy cô gái nhỏ gầy kia tiến đến ngọn lửa đang thiêu đốt, bị những ngọn lửa đáng chết kia bỏng rát, bị đánh rơi xuống lại xoay người nhảy lên, quay trở về chiến trường lần nữa.
Cảm giác bực dọc âm u dâng lên trong lòng Diệp Bùi Thiên, anh vốn có thể nghiền nát con ma vật giống loài bò sát đáng chết này một cách dễ dàng.
Hai chân khẽ động, cuối cùng anh vẫn đứng trong bóng râm âm u không nhúc nhích.
Cho đến khi trận đấu kết thúc.
Anh nhìn đám người ngồi nghỉ ngơi trên bụi cỏ, những người đó sống sót sau trận chiến, đang hứng thú bừng bừng cùng nhau phân chia đồ ăn, nói chuyện vui vẻ, chia sẻ thắng lợi.
Diệp Bùi Thiên không quá hiểu, một con ma vật cấp chín nhỏ nhoi là có thể đủ làm cho nhiều người vui vừng như vậy sao. Trong lâu đài của anh có ma chủng chất thành đống, anh chưa bao giờ cảm nhận được bất cứ vui sướng gì từ đống ma chủng đó.
Người kia đang ngồi bên bạn mình, nhe răng trợn mắt kêu đau, nghe bạn khuyên giải an ủi bôi thuốc cho cô.
Có một người đàn ông đi đến trước mặt cô, người kia đỏ mặt cúi đầu nói gì đó với cô, cô cười tươi đáp lại.
Người đàn ông kia rời đi, cô và người bạn bên cạnh nhẹ nhàng ca hát.
Thật là hạnh phúc, náo nhiệt.
Không giống mình.
Một thế giới mình hoàn toàn không thể dung nhập.
Diệp Bùi Thiên đứng trong bóng đêm rất lâu, chờ khi tất cả phồn hoa náo nhiệt biến mất, núi rừng yên tĩnh trở lại, anh mới yên lặng xoay người đi vào bóng tối.