Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 28



Editor: Qing Yun

Sáng sớm, Sở Thiên Tầm chui đầu ra khỏi chăn nhung ấm áp, cô ôm chiếc gối mềm lăn hai vòng trên tấm ga trải giường bằng lông. Chiếc ga mới vừa phơi nắng nên vẫn còn giữ được mùi nắng, thoải mái tới mức làm cô chỉ muốn ăn vạ trên đó không muốn dậy.

Mùi đồ ăn từ bên ngoài bay vào phòng.

Sở Thiên Tâm lập tức lăn long lóc bò lên khỏi giường.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, Diệp Bùi Thiên đang ngồi ở bàn ăn lập tức ngẩng đầu nhìn sang, dưới chiếc mặt nạ trắng bạc, đôi môi hơi mỏng cong lên một độ cung khó có thể phát hiện.

Tiếng rửa mặt ào ào của các hộ gia đình xung quanh vang khắp sân, cùng với đó là mùi của các món ăn hòa vào nhau.

Tia nắng ban mai vượt qua bức tường, từng cột sáng rơi xuống phiến đá trên sân.

Diệp Bùi Thiên cứ ngồi trong tiếng ồn ào náo động rồi ngẩng đầu mỉm cười với Sở Thiên Tầm như vậy.

Tại khoảnh khắc này, dường như anh không hề là Nhân Ma hai mắt đỏ ngầu dưới đêm trăng, cũng không hề là u hồn bị cầm tù trong hoang mạc cô tịch kia nữa.

Thật ra anh cũng sẽ cười, sẽ đỏ mặt vì một ít việc nhỏ nhặt, cũng sẽ gắng sức để sinh sống.

Từ khi đi vào trấn Bạch Mã, sống ở trong đám đông, Sở Thiên Tầm đã nhận ra sự bỡ ngỡ và bất an của Diệp Bùi Thiên, nhưng cũng cảm nhận được sự cố gắng và dịu dàng của anh.

Có lẽ anh cũng mong muốn có thể sống trong cộng đồng như bây giờ.

“Anh có quen được không? Ở nơi thế này có làm anh thấy không hòa hợp được không?” Sở Thiên Tầm ngồi xuống bên bàn.

Lúc hỏi câu này, chính cô cũng không nhận ra trong lòng mình xuất hiện sự chờ mong, chờ mong anh đồng ý ở lại thế giới như vậy, ở lại bên cạnh cô.

Khuôn mặt của Diệp Bùi Thiên bị mặt nạ màu bạc che khuất, chỉ lộ ra đôi môi nhạt màu, không thể nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì trên mặt anh. Anh cầm đôi đũa lên, chia thức ăn vào bát của Sở Thiên Tầm rất tự nhiên.

Cái này đúng là phiền toái mà, vốn dĩ người này đã ít nói, bây giờ càng không biết anh suy nghĩ cái gì. Trong lòng Sở Thiên Tầm hơi ảo não.

“Ừ.” Rốt cuộc Diệp Bùi Thiên cũng chịu nói: “Rất thích.”

Sở Thiên Tầm không biết vì sao mình lại vui vẻ như vậy, tóm lại có vui sướng đang dâng lên từ đáy lòng, làm cô ăn uống ngon miệng hơn, thậm chí ăn nhiều hơn ngày thường một bát cơm.

Trong sân cũng dần dần náo nhiệt hơn.

Người phụ nữ ở căn nhà phía Tây Bắc, vào giờ này mỗi sáng chị ta đều phải khóc lóc trong nhà, khóc lóc kể lể cuộc sống bi thảm của mình.

Căn nhà cách vách nhà chị ta là của chú ba Mạnh, căn nhà này sẽ mở cửa vào lúc chị ta khóc, sau đó có hai người phụ nữ đi ra, bọn họ lấy được đồ ăn là âm thầm làm mặt quỷ, vẻ mặt ẩn ý chỉ có đối phương mới biết mình có ý gì.

Chú ba Mạnh có một cái biệt danh là Mạnh ba giây mà chỉ mình ông ta không biết. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân ngày nào ông ta cũng gióng trống khua chiêng đưa phụ nữ về nhà qua đêm, hơn nửa chiến lợi phẩm ông ta vất vả lấy được khi săn ma đều dùng trên người phụ nữ.

Hầu hết mọi người đều sẽ ra ngoài vào giờ này để chuẩn bị bắt đầu một ngày bận rộn, nhưng cũng có một số người vừa mới kết thúc một đêm làm việc, bây giờ trở về nhà nghỉ ngơi.

Tiểu Mục đi từ ngoài vào, khóe miệng anh ta dính vết máu, trên cổ tay có vết thâm tím dữ tợn do bị trói chặt, ngày thường anh ta sẽ diễn một tính cách khác, nhưng hôm nay lại chỉ đỡ tường im lặng đi tới, nhìn thấy Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên cũng không cố tình ra vẻ hoảng loạn kinh hãi.

Cho dù bị Diệp Bùi Thiên, người sống cùng sân đánh một trận, nhưng lăn lộn nhiều năm làm anh ta biết rõ ai mới tàn nhẫn thật sự và ai chỉ hù dọa mình mà thôi.

“Anh ơi?” Một cô bé lần mò từng bước đi ra khỏi nhà.

Trên khuôn mặt nho nhỏ của cô bé có một vết sẹo dài cắt qua hai mắt, vết sẹo như bị móng vuốt sắc cắt qua này không chỉ hủy hoại khuôn mặt thanh tú mà còn làm hai mắt mất đi ánh sáng.

“Anh ơi, có phải anh không thoải mái không ạ?” Cô bé sờ soạng giữ chặt quần áo của anh trai.

“Không phải,” Giọng nói của Tiểu Mục nghe bình tĩnh không ra bất cứ manh mối gì, anh ta sờ tóc em gái, đưa cho cô bé một cái túi giấy: “Em cầm đi ăn đi.”

Mặt trời dần lên cao trong tiếng ầm ĩ, nắng ấm ngày mùa Thu chiếu rọi nhân sinh trăm thái của trấn Bạch Mã.

Loài người là một sinh vật có tính thích nghi rất mạnh, chỉ vài năm ngắn ngủn mà thời đại hoàng kim giờ chỉ còn là thứ xuất hiện trong giấc mộng đêm khuya của một ít người. Trong thời đại đen tối ma vật hoành hành, hầu hết những người sống sót đều đang dùng hết sức mình, dùng cách của riêng minh để ngoan cường sống sót.

Sở Thiên Tâm khiêng một cái sừng dài trên vai ném xuống bàn làm việc của lão Quách. Trên chiếc sừng dài nhọn có một loại ánh sáng màu lam độc đáo đang chuyển động.

“Chú Quách, cái này thế nào ạ?” Cô xoa bả vai bị thương, nghiêng người dựa vào trước quầy: “Đánh một thanh kiếm thuận tay cho Lâm Phi được chứ ạ?”

“Không tệ không tệ, sừng của ma vật cấp năm, độ cứng và độ dẻo để đánh mỏng và kéo dài đều rất xuất chúng, thích hợp làm một thanh kiếm.” Lão Quách dừng việc trên tay, đi qua lật xem chiếc sừng.

“Có điều cô là con gái thì chạy đông chạy tây đi săn ma tìm tài liệu cả ngày, còn Lâm Phi thì để ở trong nhà nấu cơm giặt quần áo.” Lão Quách lắc đầu, móc một bình thuốc trị vết thương ngoài da đặt lên quầy: “Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ, tôi cũng không dám nói.”

“Chú Quách đừng nói như vậy chứ, tại cháu không bằng anh ấy nên mới muốn rèn luyện nhiều hơn.” Sở Thiên Tầm gác cánh tay đang chảy máu lên quầy để bôi thuốc.

Ở trong suy nghĩ của Sở Thiên Tầm, dù là bạn bè, người yêu, hay là bất cứ quan hệ nào khác, nếu trình độ của hai người cách biệt quá lớn thì đều khó giữ được sự bình đẳng lâu dài.

Cô chưa bao giờ chủ động muốn đề cao sức mạnh như bây giờ, ý thức muốn mạnh lên ngày càng rõ ràng trong lòng. Đây không phải vì Diệp Bùi Thiên mà là vì chính cô, vì có thể sống giống như mình ở thế giới khác, có thể sống bừa bãi tiêu sái, làm chủ đời mình, sống cuộc sống mình muốn, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

“Thiên Tầm?” Diệp Bùi Thiên bỗng nhiên gọi cô.

Sở Thiên Tầm hoảng sợ, nhanh chóng giấu cánh tay bị thương ra sau lưng, cô cong ngón tay nhưng không kịp đón giọt máu rơi xuống từ vết thương, giọt máu kia rơi bộp xuống đất.

Diệp Bùi Thiên bước vào cửa hàng, duỗi tay kéo cánh tay cô đang giấu sau người ra rồi im lặng nhìn nó.

Rõ ràng không nhìn thấy vẻ mặt nhưng không hiểu vì sao chỉ nhìn đôi môi hơi mím chặt của anh cũng đủ làm Sở Thiên Tầm cảm thấy anh đang giận.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao cả, lúc nữa là ổn rồi.” Sở Thiên Tầm vội vàng che giấu.

“Em chỉ đi mấy chỗ gần căn cứ, quanh đây cũng không có ma vật đáng sợ gì.”

“Em nghĩ dù sao đang nhàn rỗi, không bằng đi ra ngoài luyện tập.”

“Loại ma vật này không có ý nghĩa gì với anh, cho nên em không gọi anh đi cùng.”

Diệp Bùi Thiên không nói lời nào, anh kéo cô đi vào nhà, Sở Thiên Tâm vừa đi vừa luôn miệng giải thích, không biết vì sao cô lại cảm thấy hơi chột dạ.

Vào nhà, Diệp Bùi Thiên để Sở Thiên Tầm ngồi xuống mép giường, mình thì ngồi xuống đối diện cô, lật tay rút chiếc dao găm tùy thân trên người.

Sở Thiên Tầm lập tức nắm cổ tay của anh: “Không được.”

Diệp Bùi Thiên quay mặt đi, chiếc mặt nạ màu bạc đối diện với cô.

“Không được.” Sở Thiên Tầm nói rất kiên quyết, hoàn toàn không cho anh được từ chối: “Em bị thương không nặng lắm, sao có thể để anh tự làm mình bị thương để tới chữa trị cho em được.”

Cô biết khả năng phục hồi của Diệp Bùi Thiên mạnh tới khác thường, nhưng muốn chữa cho cô thì vẫn phải lấy đủ máu, phải cắt một vết rất sâu vào lòng bàn tay.

“Anh xxem, thật sự chỉ là vết thương nhỏ, cọ rách da một chút, thậm chí còn chưa chạm tới xương. Tốt xấu gì em cũng là thánh đồ cấp năm mà, khép lại nhanh lắm.” Có thể là cô cảm thấy mình quá nghiêm túc, bèn nói nhỏ nhẹ hơn: “Hoặc là, anh bôi thuốc giúp em nhé.”

Diệp Bùi Thiên do dự một lúc cuối cùng đành chấp nhận, anh lấy lọ thuốc trong ba lô ra, nhẹ nhàng kéo cánh tay bị thương của Sở Thiên Tầm, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, sau đó quấn băng vải lên đó từng vòng một.

“Nếu cô muốn ma chủng.” Anh nói.

“Không phải ma chủng, em muốn mạnh hơn một ít.” Sở Thiên Tầm quơ tay: “Mạnh hơn một chút, lại mạnh hơn một chút, cho đến một ngày có thể sóng vai chiến đấu với anh, không hề ỷ lại sự bảo vệ từ anh nữa.”

Diệp Bùi Thiên không nói gì, bàn tay của anh rất dịu dàng, đầu ngón tay hơi lạnh, động tác lại nhẹ nhàng cẩn thận như là sợ làm Sở Thiên Tầm bị đau.

Đối với Sở Thiên Tầm, vết thương như vậy chẳng qua là vết thương nhỏ tập mãi thành quen, ngày thường nếu bị thương thế này trên chiến trường thì có lẽ đến liếm qua một cái cô cũng lười không làm.

Nhưng khi có người quan tâm nó, cẩn thận đối đãi với nó như vậy, cô đột nhiên cảm thấy vết thương ấy như kiêu ngạo lên, loại đau đớn vốn có thể xem nhẹ không quan tâm mà khi được Diệp Bùi Thiên đụng vào lại trở nên đau đớn rõ ràng, tại sao lại như vậy?

“Bùi Thiên, có một việc em vẫn luôn muốn nói với anh.” Sở Thiên Tầm rủ mắt nhìn chằm chằm vết thương của mình.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau, em tự ý lấy máu của anh khi chưa được anh cho phép. Mặc dù là để cứu người bạn thân nhất của em nhưng cũng là không đúng. Em nên xin lỗi anh mới phải.”

Diệp Bùi Thiên hơi ngẩn ra, bàn tay đang cầm băng vải dừng bất động, sau một lúc lâu anh mới nhẹ nhàng nói: “Cái này có gì phải… Xin lỗi.”

“Không, em phải xin lỗi anh, tất cả những người làm như vậy với anh đều phải xin lỗi anh.”

Yết hầu hơi lăn nhẹ, đôi môi mỏng hơi hé mở, cho dù anh đã nhanh chóng quay sang bên khác nhưng bàn tay luôn vững vàng kia lại không nhịn được mà run nhè nhẹ, để lộ cảm xúc anh không thể khống chế được.

Tuy đã biết quá khứ của Diệp Bùi Thiên nhưng Sở Thiên Tầm hiểu rõ mình không bao giờ thật sự hiểu được những tra tấn như địa ngục kia đã để lại trong lòng anh vết thương như thế nào.

Sở Thiên Tầm trở tay nắm lấy tay Diệp Bùi Thiên, kéo anh qua ôm vai anh, cô cho anh một cái ôm.

Đến khi cảm nhận được cơ bắp căng cứng sau lưng anh thả lỏng lại, Sở Thiên Tầm mới nghe thấy tiếng nói nho nhỏ truyền ra cái đầu đang gác trên vai mình.

“Đây chẳng lẽ không phải thứ mà ma quỷ như tôi nên chịu sao?”

Tiếng nói kia rất nhẹ, mang theo khổ sở và tủi hờn khó giấu.

Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: “Cho dù bây giờ mọi người đều còn không rõ nhưng em hiểu.”

“Anh không sai, sai chính là những kẻ mất nhân tính, tham lam độc ác kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.