Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?

Chương 11



- Tôi sẽ không để các người yên đâu, cả cô nữa đồ quỷ cái - Bà chị... còn chưa nói thẩm mĩ ở đâu mà.

Cô nói với theo nhưng có lẽ vì quá tức giận nên cô ta đi rất nhanh. Sau khi cô ta đi khỏi Lâm Chính Hạo nhìn cô cười khẩy nói

- Cô cũng không hiền lành nhỉ

- Anh cũng phũ phàng thật đó

- Là sao?

Không phản bác lại lời anh ta, vì vốn dĩ anh ta đâu nói sai. Nhún vai cô tỏ rõ thái độ không ưa

- Một cô gái xinh đẹp lại còn là người chủ động, anh phải cảm thấy rất vinh dự chăng?

- Cô quá khen rồi, phụ nữ đối với tôi chỉ như thay quần áo thôi

Cô thật sự không chịu nổi con người này nữa rồi, có trời mới biết cô đang muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt

- Tôi nghĩ cuộc hẹn của chúng ta sẽ chẳng đi về đâu, xin phép anh tôi về trước, MONG KHÔNG GẶP LẠI

Nhấn mạnh câu cuối cũng như thể hiện rõ thái độ của mình, không để anh ta nói thêm câu gì cô xoay người bỏ đi. Thực sự là bây giờ nhỏ Tuệ Nhi có cho cô cả gia tài thì cô cũng không bao giờ giúp ba cái chuyện vớ vẩn này nữa, một lần như thế này là đủ rồi, thật là điên rồ mà

Đằng xa Tuệ Nhi chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng có lẽ do khoảng cách hơi xa nên không nghe thấy cuộc trò chuyện. Nhiều lần muốn nhắn tin cho cô hỏi có chuyện gì nhưng lại thôi

Thấy cô ra khỏi nhà hàng nhỏ cũng cấp tốc rời khỏi. Nhân vật chính đã đi hết, bây giờ ngồi đây chỉ còn lại Lâm Chính Hạo, nụ cười trên môi vẫn cợt nhả. Trong đầu anh đang có một suy nghĩ rất điên rồ đó là phải có bằng được cô - người con gái rất thú vị

Ngoài nhà hàng

- Này Lan Hi đợi tao với

Tuệ Nhi chạy ra khỏi nhà hàng vừa chạy theo cô vừa gọi cô dừng lại. Khi đuổi kịp nhỏ thở hồng hộc nhưng vẫn không quên hỏi tình hình

- Sao rồi.... thế nào có... thành công không

- Thành công cái con khỉ, bà đây từ giờ sẽ không giúp mày chuyện gì nữa

- Làm gì mà tức thế

- Không phải tức mà là rất tức, rất bức xúc đấy hiểu chưa

~~~~~~○~~~~~~~

Sau những ngày suy nghĩ dài dằng dặc cuối cùng cô cũng quyết định đến làm thêm công việc bảo mẫu. Hôm nay cô sẽ đén đó để nhận việc cũng như làm quen với người cô sẽ chăm sóc. Công việc bảo mẫu nói nhàn thì cũng không hẳn, rất tốn thời gian nhưng cũng không sao. Tuy cô là sinh viên năm cuối nhưng đã nộp luận văn rồi, thời gian cũng có thể nói là dư giả cho công việc này. Nhận làm công việc này không có nghĩa cô sẽ nghỉ làm ở những chỗ làm trước. Cô vẫn sẽ làm ở quán cà phê gần nhà vì đây là nơi đầu tiên cô làm thêm, hơn nữa chủ quán ở đây là đồng hương của cô, chị ấy rất tốt bụng. Dù sao buổi tối cô cũng không phải làm gì, tranh thủ thời gian lúc này đi làm kiếm thêm chút tiền

( will: chị ơi, làm gì mà tham thế, tiền để đâu cho hết...)

Đi xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, lần theo địa chỉ mà người phụ nữ đưa cho cuối cùng cô cũng đến nơi. Đây là vùng ngoại ô ở thành phố, tuy nói vậy nhưng từ đây chỉ cần đi xe 25’ là ra trung tâm thành phố. Thường thì khi nhắc đến ngoại ô mọi người sẽ nghĩ ngay đây là nơi có những ngôi nhà nhỏ xinh, những bãi cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống của thiên nhiên. Nhưng trái ngược lại, nơi đây có rất nhiều ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy với những cánh cửa sắt đồ sộ. Không phải đoán đây chắc chắn là nơi hoàn hảo cho những tỷ phú muốn được hưởng thụ sự yên tĩnh sau những toan tính mưu mô ngoài kia. Phải mất một lúc lâu nữa cô mới tìm ra địa chỉ trên giấy. Trước mắt cô bây giờ là một căn nhà à không một ngôi biệt thự mới đúng. Nhìn từ bên ngoài thôi cũng đủ lóa mắt rồi chứ chưa nói gì đến bên trong như thế nào.

“ king kong “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.