Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 18: 18: Về Nhà Chính




Lạc Lạc phủ nhận: “Em vì sao lại nói như vậy, ngày hôm đó nhìn thấy em nằm bất động chị đã sợ đến toàn thân run rẩy.”
“Ngón trỏ của chị có đeo nhẫn."
Cô ta bất động, nhớ lại ngón trỏ của Mạc Gia Kỳ có đeo một chiếc nhẫn mẫu thiết kế tuy đơn giản nhưng lại không bán đại trà, là được đặt thiết kế riêng.
“Hôm nay chị đã bỏ nó ở nhà, lần sau sẽ để em sờ lại.

Đến khi đó không nhận ra chị thật sự sẽ buồn đấy.”
Yên Hải Bình mang theo giọng nói vui mừng: “Chị có thể gọi về cho ba em không? Em bất tỉnh lâu như vậy chắc ba sẽ lo lắm.”
“Được, đọc số cho chị.”
Sau khi nhập dãy số, cô ta liền điện người nhà của cậu bé.
“Alo, xin hỏi là ai?”
“Con anh gặp tai nạn, tôi đã đưa thằng bé vào bệnh viện, nó muốn báo với anh một tiếng.”
“Cái gì? Tình hình thế nào?”

Lạc Lạc không tìm hiểu tình trạng của Yên Hải Bình nhất thời không biết đáp cái gì, đành nói những gì bản thân biết.
“Mắt không nhìn thấy được nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi, vẫn còn một số chuyện.

Cô chăm sóc đứa trẻ này được không, tôi sẽ trả một số tiền xứng đáng.”
Yên Xích đã tìm cho Yên Hải Bình một bảo mẫu nhưng có vẻ cậu bé không thích người đó cho lắm, sợ rằng xảy ra chuyện này người bảo mẫu cũng trốn đi biệt tích, chỉ có thể trông chờ vào người đã giúp đỡ con trai cậu ta.
Đâm lao thì phải theo lao, Lạc Lạc đánh bạo nói: “Không thành vấn đề.”
Tự ôm công lao về mình trong khi người nhà cô ta là người gây tai nạn.

Đôi mắt của Yên Gia Bình chỉ tiếc rằng không nhìn thấy biểu cảm của Lạc Lạc, gương mặt thật dần lộ ra.
Yên Hải Bình nằm trở lại giường bệnh, cậu nhóc hiểu chuyện nên không níu kéo Lạc Lạc ở lại, cả hai chỉ nói thêm vài câu.
Mạc Gia Kỳ về đến nhà chính, cổng lớn rộng mở đón chào.

Cho dù có bước qua cánh cổng này bao nhiêu lần cũng không chán, chạy thêm một đoạn cô hạ cửa kính xuống để hít thở mùi thơm dịu dàng tỏa ra từ khu vườn do chính tay Túy Liên trồng.
Căn nhà rộng đến mức dư thừa cũng may là có thêm quản gia và một số người làm lắp đi khoảng trống.

Mạc Gia Kỳ xuống xe chạy nhanh vào trong, nhìn lại từng ngóc ngách quen thuộc, bóng hình của Túy Liên cắm cúi cắt tỉa hoa bên bệ cửa sổ.
Cô nhẹ nhàng tiếp cận: “Hai loại hoa này kết hợp với nhau trông không ổn lắm.”
“Còn chưa ra thành quả, vội cái gì?” Túy Liên dừng động tác tiếp tục nói “Lão Uy bảo con về sao?”
“Không đúng, không đúng, là con mang lão Uy về cho mẹ.”
Bà ta vẫn tiếp tục cắm hoa, nếu Mạc Gia Kỳ đã nói như vậy Mạc chủ tịch nhất định đã hủy chuyến bay rồi.
“Muốn ăn gì đây, ta đi chuẩn bị.”

Cô lại cầm cái hộp quà rẻ tiền kia, lấy vòng tay đeo vào cho Túy Liên, vẫn là câu nói cũ: “Giá thành không bằng cái bó hoa mẹ đang cắt tỉa, có chê hay không?”
Bà ta thẳng thắn đáp: “Rẻ tiền nhưng đẹp lắm, cảm ơn con.”
Túy Liên buông kéo xuống hôn lên trán Mạc Gia Kỳ, làm cô ngại đến đỏ mặt.

Tự đeo cái còn lại vào cổ chân mình, chẳng biết nó tèo đời khi nào nhưng hai đại nhân vật đã đeo, cô còn lý do nào để thoái thác, thật lòng thì cảm thấy hạnh phúc hơn trước kia rất rất nhiều.
Trước khi chết cũng không phải là không có bộ trang sức của gia đình, nhưng một là cô không nguyện ý đeo cùng họ, hai là bọn họ chủ động tặng cho cô.
Thượng Lâm được sắp xếp một phòng ngủ dành cho người làm, đây là lần đầu tiên anh đến Mạc Gia.

Trước đây đều là đứng ở trụ sở của tập đoàn ULK để tiếp chỉ thị của Mạc chủ tịch.
Buổi tối hôm đó Thượng Lâm đi dạo vài vòng ở Mạc Gia, vô tình bắt gặp gia đình bọn họ ngồi ở giữa vườn hoa cùng nhau trò chuyện, anh định xoay người rời đi nhưng cuộc trò chuyện đấy lại nhắc đến cái tên Thượng Lâm.
Giọng nói lãnh đạm của Mạc Gia Uy: “Ta đang cân nhắc có nên đuổi việc Thượng Lâm hay không?”
Cô vội nói đỡ: “Đừng nói ba không thích việc anh ta phóng nhanh vượt ẩu, thật ra không có chuyện đó đâu.

Hôm đó là ngày mưa, bọn con đi vô cùng vô cùng chậm.

Bắt gặp cảnh tai nạn, chiếc xe đâm người rồi bỏ trốn, chỉ là vô thức bị lôi vào thôi.”

Nhìn thấy Túy Liên định nói gì đó, Mạc Gia Kỳ lại nói tiếp sẵn nói thì nói luôn một thể.
“Bị cảm là do con ép anh ấy không được phép nói lại, là chủ ý của con.”
Mạc chủ tịch nhíu mày hỏi lại: “Bị cảm? Khi nào?”
Mạc Gia Kỳ quên mất việc lão Uy chưa biết chuyện cô bị cảm, đành cười ngu một cái rồi không có giải thích gì thêm, Mạc chủ tịch lại bắt đầu cau có rồi.
Túy Liên nhấp ngụm trà đầy tao nhã: “Ta đang cân nhắc việc thuê một nữ vệ sĩ, như thế thì tốt hơn.

Thượng Lâm quá đẹp trai, con gái ta sợ rằng bị thu hút mất thôi.”
Cô muốn nói thẳng ra rằng trước đây nợ Thượng Lâm một mạng, không có ý nghĩ sẽ yêu đương với anh.

Chuyện thân phận Mạc Gia Kỳ không để ý, dù sao gia đình cô cũng giàu, lấy một người nghèo biết phấn đấu, không chết được.
Nhưng trước mắt có một nghìn lý do không thể yêu Thượng Lâm, vấn đề không nằm ở bản thân là do đối phương có quá nhiều định kiến về cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.