Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 23: 23: Một Người Là Đủ Rồi




Thượng Lâm tự trấn tỉnh, bản thân lo cho đứa nhóc kém mình sáu tuổi lại quên mất đứa nhóc đó đã qua ngưỡng trưởng thành.
Mạc Gia Kỳ lấy chìa khóa có chọn lựa, chiếc motor bị phủ bụi đã đến lúc đón gió đêm rồi.

Việc ra ngoài cũng có mục đích của nó, trước khi đập điện thoại cô đã kịp liên lạc với người làm việc cho Lạc Lạc.
Hắn cũng có chút thành thật, cô muốn gặp bàn điều kiện.
Chiếc motor trắng chạy như bay trên đường, vài chiếc xe nhấn ga đuổi theo chỉ để quay khoảnh khắc ngầu lòi này.

Cô bỏ lại cho họ một ánh nhìn lạnh lùng sau đó tăng ga bỏ đi, bọn người kia đành chịu, không bắt kịp.
Hai chiếc xe hộ tống Mạc Gia Kỳ chạy theo phía sau chỉ thấy được một chấm trắng nhỏ xíu, không nhờ định vị cũng mất dấu từ đời nào.
Chạy mấy vòng thành phố, luồn lách qua những con đường vắng người đã đến được nơi cần đến.

Cô đá chân chống, tháo mũ bảo hiểm đặt lên xe, từng bước tiến về phía con sông nơi có hàng rào chắn ngang.
Người thanh niên đứng đưa lưng về phía cô, hắn là tên đã theo dõi và dán ảnh khắp trường.
Mạc Gia Kỳ đi đến bên cạnh châm điếu thuốc, ngọn lửa nhỏ bé nhưng kiên cường, ánh lửa tắt để lại chấm đo đỏ.

Thói quen hình thành sau khi kết hôn với An Phong, cô không nghĩ sẽ dùng đến nhưng nghĩ sai rồi, cuộc sống này quá nhiều thứ khôn lường, người trùng sinh như cô chưa chắc đã biết trước.
Tiếng ho sằng sặc, đôi mắt cay xòe nhưng cũng chỉ vài ba cái ho đã thích ứng được với khói thuốc cay cay, ấm ấm cổ họng.
“Anh làm việc cho Lạc Lạc, cô ta trả anh bao nhiêu tiền?”
Người thanh niên với cặp mắt kính che phủ một phần khuôn mặt, hắn đẩy gọng kính đáp: “Phơi bày danh tính của tôi trước toàn trường, bây giờ muốn tôi đầu quân về bên cô sao? Có hai mặt quá không vậy?”
Mạc Gia Kỳ hút một hơi nhả ra khói trắng, khiến người thanh niên bên cạnh phải bịt mũi: “Cô ta bảo vệ anh trước phiên tòa được không? Hành vi theo dõi người khác, chụp ảnh khi chưa có sự cho phép, cho dù không ở tù thì cũng đóng tiền phạt.”
“Lạc Lạc tốt hơn cô nhiều, cô ấy cho tôi tiền để làm điều đó cũng đảm bảo cuộc sống sau này của tôi.


Mạc Gia tuy lớn mạnh nhưng gia đình của Lạc Lạc cũng không phải dạng cúi đầu nhân nhượng.”
Điệu bộ cười ngạo nghễ của Mạc Gia Kỳ khiến hắn dấy lên sợ hãi, cô phẩy tay để tàn thuốc rơi xuống bờ sông.
Thái độ này quá cũng dọa người.
“Vậy mục đích anh chấp nhận cuộc mặt này là gì? Cứ từ chối là được mà, tôi cũng đâu thể ép anh.”
“Nếu cô chịu ra giá cao hơn.”
Câu nói này đã đợi quá lâu rồi, nó khiến Mạc Gia Kỳ hài lòng vô cùng: “Lạc Lạc cho anh cho bao nhiêu để theo dõi tôi, cùng với việc dán ảnh khắp trường?”
“Tiền một học kỳ, cùng với số tiền sinh hoạt gấp đôi chiếc xe cô đang dùng.”
Anh mắt của cô nhìn lại con xe của mình, thời điểm vừa mới ra mắt không hề rẻ, nếu gấp đôi cộng với tiền sinh hoạt cũng kha khá.
Cô thử thăm dò: “Cũng gần hai tỷ, số tiền lớn như vậy cô ta thanh toán cho anh chưa?”
“Ngày hôm trước đã chuyển tất cả cho tôi.”
Mạc Gia Kỳ dập tắt điếu thuốc, bình thản nói: “Tôi trả anh gấp đôi, đọc số tài khoản.”
Số tiền nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của người thanh niên, Mạc Gia Kỳ quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Tôi cần phải làm gì.”
“Cô ta nói bị người khác hack tài khoản thì cứ cho là vậy, anh cũng nói chưa nhận được bất cứ khoản tiền nào, bằng chứng giao dịch là sản phẩm của photoshop.

Khi nào tôi lật bài thì lên tiếng xác nhận lại mọi chuyện rằng anh và cô ta có giao dịch với nhau, được chứ?”
“Không vấn đề gì.”
Mạc Gia Kỳ cùng với người bạn của mình lượn vài vòng.

Từ khi tin tức được công bố trên trang trường có vài người ngụy biện rằng đó là ảnh ghép, bằng chứng giao dịch cũng là ngụy tạo.


Mức tiền mà Lạc Lạc chuyển cho thanh niên kia chỉ bằng một phần mười số tiền mà cô ta nói, cho dù có đem ra chỉ tội cũng thấy không hợp lý.

Đứng trên quan điểm của bọn họ cô lại phát hiện ra rất nhiều điểm bật lại được.
Nếu tức giận đến điên cuồng nhai đi nhai lại mấy bức ảnh chụp màn hình đó không đủ sức thuyết phục để nói cô ta có tội, trái lại làm sự khả nghi của bản thân tăng lên.

Càng không thể đem thứ đó ra tòa rồi nói rằng đã hack vào tài khoản của Lạc Lạc để chụp lại thứ này.
Cô ta có thể xóa tin nhắn hoặc xóa luôn tài khoản đang dùng, nói tới nói lui chỉ có thể xử lý người thanh niên vừa rồi.
Về đến nhà thấy Thượng Lâm đứng ngồi không yên, cô phớt lờ anh đi một mạch.
Đột nhiên Thượng Lâm hỏi: “Cô chủ đã hút thuốc sao?”
“Anh định báo lại với phu nhân?” Cô cười thích thú “Cái này có tổn hại đến bản thân nên tôi không định dùng đâu, yên tâm.

Chỉ là một người bạn của tôi hút thuốc, đứng gần nên bị bám mùi rồi.”
Loại thuốc hút dành cho nữ, Thượng Lâm biết cô chủ nhỏ ngoài Lạc Lạc còn ai là nữ? Anh cũng chẳng có ý định khai báo lại khi mắt chưa nhìn thấy, vốn dĩ công việc trước đây đồi hỏi chứng cứ trước khi liều lĩnh hành động.
Anh nhấc thân người ê ẩm đi về phòng.
Hai người hai thế giới, hai nỗi lòng cùng một phiền não.
Thượng Lâm khi đưa em gái về bọn họ định rằng không nói với nhau lời nào.

Nhưng Thượng Thiên Thiên đã đánh tiếng trước, con bé nhìn vào đống sách mà Mạc Gia Kỳ đưa, những lời nói ra hoàn toàn là từ tận đáy lòng.
“Em thấy chị ấy không vui, bản thân bị như vậy mà không ai bênh vực, anh cũng vậy."
Đôi mắt Thượng Lâm không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn đường phía trước, anh nhíu mày hỏi: “Anh không có quyền hạn đó, cũng không tài giỏi như em đi gây chuyện với một người lạ mặt.”

Con bé tiện tay lấy một quyển sách, thấp giọng: “Tát một cái đã là nhẹ lắm rồi, em còn định tẩn cho ả một trận.”
Thân thể Thượng Thiên Thiên săn chắc, nền móng của sự ngông cuồng là một cơ thể chịu đòn tốt, con bé có chế độ tập thể dục nghiêm khắc mà anh trai đề ra, ngoài việc đi học ở trường còn phải học thêm các lớp võ thuật.

Bởi vì Thượng Lâm không thể trói người thân bên cạnh, việc an toàn của Thiên Thiên và Thượng Dao chỉ có thể phụ thuộc vào họ.
“Sau này không được tùy tiện như vậy, chuyện của nhà họ Mạc không đến phiên em nhúng tay vào.”
Thượng Thiên Thiên hừ một tiếng rồi chăm chú đọc sách, đến nhà một lời tạm biệt cũng không nói với anh, con bé dỗi thật rồi.

Trên đường quay về Thượng Lâm thuật lại chuyện ngày hôm nay cho Túy Liên biết, bà ta lúc đó dường như mất hết sức lực, đến hơi sức để nói với Thượng Lâm cũng đứt quãng.
Anh phải ngắt máy đột ngột bởi vì có hàng người chắn trước xe, bọn họ đập vỡ kính chiếu hậu bắt buộc phải xuống xe, cho dù biết nguy hiểm nhưng không thể ngồi yên để bọn côn đồ phá hỏng chiếc xe đắt tiền của Mạc Gia Kỳ, anh đền không nỗi.
“Mày là tên vệ sĩ của con nhỏ kia sao?”
Tên đó nhìn vào điện thoại xong lại nói tiếp: “Giống hệt, chắc là đúng rồi nhỉ?”
Lời vừa dứt ống sắt đập thẳng về hướng Thượng Lâm, anh theo phản xa đưa tay lên đỡ.

Cả đám bắt đầu lấy anh làm mục tiêu xuống tay.

Mười phút hơn đã thấy đám người nằm la liệt, vũ khí bọn chúng đem theo bên người cũng lăn đến chân Thượng Lâm.
“Là ai thuê bọn mày?” Thượng Lâm đứng từ trên cao nhìn xuống bọn chúng.
Không chút do dự anh đạp lên bàn tay của một trong số chúng, có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
“A! Đừng, cầu… Xin cậu…”
“Chúng tôi có mắt không trồng, xin cậu, xin cậu đấy…”
Những tên khác run rẩy trước ánh mắt chứa đựng khí lạnh của Thượng Lâm, khác nào đôi mắt của công lý nhìn về những tên tội phạm đâu chứ?
“Là Thẩm Mị, là ả thuê chúng tôi.”
Thượng Lâm cố gắng khắc cái tên này vào đầu.

Anh mong rằng bọn người này không đến tìm Thượng Thiên Thiên, thực sự lo cho kết cục của bọn họ nhiều hơn là an nguy của con bé.

Anh ngại thân phận của mình không nên ra tay đánh người bừa bãi, hẳn là vì công việc trước đây ăn sâu vào tiềm thức.

Về phần Thượng Thiên Thiên, con bé ngại đánh chết người.
Đoán không nhầm Thẩm Mị là người phụ nữ sáng nay, là vị hôn thê của Yên Xích.

Trong quá trình lái xe đi sửa chữa Thượng Lâm cứ thắc mắc tại sao người phụ nữ đó lại không trực tiếp nhận mình là mẹ của Yên Hải Bình, là vợ của Yên Xích, như vậy có khi sẽ bành trướng được thế lực hơn.
Nếu tìm đến anh đánh để trút giận, xử lý xong hai bên có thể sẽ không còn quan hệ, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thay vì nghĩ xem Thẩm Mị vì sao lại hành động như thế.

Chuyện không phải của gia đình anh nhưng vô thức tâm tư lại chẳng có cách nào dứt ra được.
Lời nói luôn trái ngược với hành động, Thượng Lâm thở dài.
Sáng hôm sau Mạc Gia Kỳ thức dậy trong tâm thế đầy muộn phiền, cô thật sự không muốn đi học chút nào.

Nhưng động viên bản thân vì tương lai không ngâm mình ở đáy biển, phải đối mặt với sự thật thôi.
Thượng Lâm chuẩn bị xe như thường lệ, đợi cô chủ ăn sáng sẽ lập tức xuất phát.
Mạc Gia Kỳ nhìn anh với ánh mắt tức giận, giọng điệu khác xa so với ngày thường, cách hành xử của cô như vậy cũng không khó lý giải.
“Hôm nay tôi sẽ đi với Tạ Dương Tiễn, một người là đủ rồi.”
Thượng Lâm gật đầu ngay lập tức, nhưng sau khi về phòng lại khó chịu ra mặt.
Mạc Gia Kỳ trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, cô sợ hành động tiếp theo của Túy Liên, phải nói là cực kỳ sợ.

Bọn họ có quyền lực, nhưng tình hiện tại rất khó để giải thích cho Mạc chủ tịch và phu nhân hiểu.
Người đi theo cô hôm nay là Tạ Dương Tiễn, hắn đổ mồ hôi lạnh từ khi Mạc Gia Kỳ nhắc tên.

Lý do cũng đơn giản thôi, để cô chủ nhỏ nhớ tên chắc chắn đã làm ra điều gì đó khiến cô ngứa mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.