Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 52: 52: Nói Sai Rồi




Mạc Gia Kỳ ngồi thụp xuống đưa tay chạm thử, bị mèo mẹ cào một đường.

An Phong chưa nói hết câu cô đã hành động, hắn đau xót nhìn lằn máu đỏ, đôi tay vốn dĩ không nên tồn tại vết thương.
“Hung dữ thế!” Mạc Gia Kỳ nhíu mày oán trách.
“Nó chưa quen với người lạ, cô có đau không?”
Mạc Gia Kỳ trừng mắt: “Anh đưa tay tôi cắn xem thử có đau không?”
An Phong đột nhiên cười khiến cô càng tức giận hơn, hình ảnh hiện tại rất giống con mèo nhỏ đang giận dỗi.
Hắn đưa tay chạm vài cái, mèo mẹ trở về dáng vẻ ngoan hiền vô cùng hợp tác.
“Cô chạm thử xem.”
Mạc Gia Kỳ rụt rè chạm thử, sao đó sờ nhẹ vào đầu mèo mẹ thấy nó không có phản ứng liền chạm hết chỗ này đến chỗ kia, mèo mẹ trong thật hưởng thụ.

Nằm ở chỗ bẩn thỉu nhưng nó và đàn con hoàn toàn bóng bẩy.
Cô thắc mắc hỏi: “Anh tắm cho bọn nó sao?”
“Mèo mẹ tự làm sạch.”
“Tôi đem bọn chúng đi liệu mèo mẹ có tức chết không?” Mạc Gia Kỳ bất an nói tiếp “Giống như chia cắt bọn chúng vậy.”
“A a a a…”
Cô đột nhiên thét lên kinh hãi khi thấy cái nùi giẻ biết chuyển động, nó đang lao thẳng về phía cô bằng tốc độ xé gió, vừa chạy vừa sủa inh ỏi.

Mạc Gia Kỳ sợ hãi núp phía sau An Phong, bàn tay vô thức siết chặt áo của hắn, nhăn núm hết một mảng.
Bọn người được Lục Thiếu bố trí xém chút nữa thì bị bại lộ.
“Đừng sợ, đừng sợ nó không cắn người đâu.” An Phong liên tục trấn an, bàn tay đưa lên không trung rồi đột nhiên buông xuống.
Lấy lại bình tĩnh Mạc Gia Kỳ giữ khoảng cách với hắn, nhưng vẫn nép ở phía sau.

Cái vật thể kia kiên định hướng về phía cô sủa nhiệt tình, như muốn xua đuổi người đi.
“Nó ở đây cũng khá lâu, thấy người lạ nên mới như thế.”

Cô nhíu mày nhìn con chó màu bùn đất trước mắt, trong lòng nổi lên ý định khá táo bạo.
“Mèo chúng ta cùng nuôi, tạm thời cứ để nó ở lại chỗ anh.” Mạc Gia Kỳ quả quyết nói “Tôi muốn nhận nuôi cái vật thể kia.”
Nó dường như hiểu được lời nói, cái đuôi vẫy vẫy liên tục thay cho lời đồng ý, chậm rãi từng bước đến chỗ Mạc Gia Kỳ, ý thức được việc bản thân bị vấy bẩn nên không tiến lại gần mà dùng đôi mắt vui mừng nhìn bọn họ.
An Phong đắn đo hỏi: “Cô có nghĩ đến việc tắm nó trước khi đem về không?”
“Cũng đúng, tắm trước đã.” Mạc Gia Kỳ nhìn con chó chằm chằm nghiêm túc nói “Mày bẩn lắm rồi, giống như cây lau sàn vậy.”
Hắn tự dưng cảm thấy rung động trước những hành động và lời nói của Mạc Gia Kỳ, trước đây cứ sợ cô có tính khí tiểu thư.

Nhìn thấy những thứ bẩn thỉu thì khinh bỉ, hóa ra những điều đó là do bản thân tự suy diễn, trước đây không nhìn thấy thật là đáng tiếc.
“Anh nghe tôi nói gì không?” Mạc Gia Kỳ đưa tay vẫy vài cái.
“Cô nói gì?”
Cô bày ra vẻ mặt khó hiểu, lặp lại lời vừa rồi: “Nhà vệ sinh ở đâu, tôi mượn dùng một lát.”
An Phong dẫn cô vào lại trong nhà, con chó lon ton đi theo phía sau.

Vào đến nhà vệ sinh nó chạy vào đứng một góc, mặc cho Mạc Gia Kỳ xử trí, thái độ vô cùng tự nguyện.
“Có thể làm bẩn đồ anh đấy.” Mạc Gia Kỳ cảnh cáo trước.
Đây là lần đầu tiên cô tắm cho động vật, có nhìn qua người khác làm vài lần.

Biết trước bản thân sẽ không chu toàn nên cố ý nhắc nhở.

Nào ngờ đối phương vui vẻ đưa ra lời đề nghị cùng nhau tắm cho cái nùi giẻ.
“Tôi giúp cô một tay.”
Mạc Gia Kỳ lấy vòi sen xịt lên cái nùi giẻ, nó không hề trốn tránh dòng nước lạnh chảy qua người cũng không để nước bắn lung tung.

An Phong lấy chai sữa tắm của mình đưa sang cho cô, dòng hồi ức lại bắt đầu gợi lên trong đầu Mạc Gia Kỳ.
Đời trước đã từng rất thích mùi hương này, dù nó là loại rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.


Cô tùy tiện khen một câu vậy mà hắn lại đổi sang loại khác, để ý một chút thì biết loại mà hắn đổi là do Lạc Lạc vô tình khen một câu “Rất thơm, rất hợp với anh.”
Lời cô nói hắn ghét bằng cả hành động, lời Lạc Lạc lại trân trọng như tính mạng.

Đúng là không có tình yêu thật khác biệt, Mạc Gia Kỳ lắc đầu kìm nén lại nỗi đau bủa vây về mặt tinh thần kể cả trên thể xác, đôi mắt bắt đầu nhứt nhói.
“Cô không sao chứ?” An Phong lo lắng hỏi.
Lúc nãy vẫn còn bình thường cô đột nhiên rơi nước mắt khiến hắn bất an không thôi.

Mạc Gia Kỳ dần dần hòa nhập được với nỗi đau, tầm nhìn đột nhiên nhòe đi một chút, sau lại trở về bình thường.
“Nước dính vào mắt tôi, không sao.” Cô đánh lạc hướng bằng cách hỏi “Anh thích dùng loại này sao, mùi dễ chịu thật.”
“Vì nó rẻ, không hẳn là thích.”
Thì ra không phải đặc biệt thích, Mạc Gia Kỳ tự nói với chính mình.
Vừa rồi cô có ý nghĩ muốn chứng minh điều đã xảy ra ở đời trước nhưng chợt nhận ra bản thân không còn đặt tình cảm lên người trước mặt, cùng lắm là sự háo thắng.

Dừng lại ở ý nghĩ thì tốt hơn, mọi chuyện không nên phát sinh thêm nữa.
“Lông nó màu trắng này.” Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên nói “Cũng xinh đó chứ.”
An Phong nghe thấy mà cạn lời, chỉnh lại câu vừa rồi: “Nó là giống đực.”
“Vậy sao?” Cô cúi xuống nhìn lại “Nhầm lẫn, xin lỗi mày nhé!”
Con chó này thực sự rất thông minh những gì cô nói nó dường như hiểu được, lúc nãy còn chùng mắt buồn rầu, biểu thị cô nói sai.
Tắm lại hai ba nước, giặt lông cho con chó hết mấy tiếng đồng hồ.

Từ cái nùi giẻ biết đi biến thành con chó quý tộc lông trắng chân dài, có điều lông hơi dài so với quy định, nhìn hơi xuề xòa.
Mạc Gia Kỳ cảm thấy bụng đói cồn cào, trên đoạn đường về nhà An Phong ngay cả quán ăn cũng không có.

Cửa hàng tiện lợi thì cách một quãng đường rất xa, cô có thể không kêu đói nhưng cái bụng thì chẳng nghe lời, kêu lên vài tiếng.


Cô ngại ngùng nhìn An Phong cười một cái, ngại chết cô rồi.
“Đợi một lát, tôi đi chợ.” Hắn gấp rút đi ra khỏi nhà.
Đời trước cô đợi An Phong đến nửa đêm, hắn về đến nhà thì không thèm nhìn lấy một cái.

Thái độ tệ đã đành còn rất biết cách nói chuyện “Cô ăn rồi đợi tôi làm gì? Muốn tôi biết ơn sao?” Nghĩ lại chỉ thấy bản thân ngu ngốc.

Bây giờ chỉ nghe thấy tiếng bụng cồn cào đã chạy nhanh đi chuẩn bị bữa ăn, thật khác biệt.
Cô chẳng biết cái chợ hắn nói nằm ở đâu nhưng rất nhanh đã trở về cùng với hơi thở gấp.
“Anh ngốc sao? Chạy làm gì?”
Cô ngồi ở góc nhà lấy đại một cái khăn có trong xe lau cho con chó, nó mặc cho Mạc Gia Kỳ nghịch.
An Phong cười cho qua, hắn sợ cô bị đói nên đi nhanh một chút.
Mạc Gia Kỳ vứt cái khăn trùm lên đầu con chú, nhỏ giọng: “Không được nghịch, lát nữa tao sẽ đưa mày về.”
Hắn soạn thực phẩm đã mua, lấy từ trong đó ra tuýp thuốc đưa cho cô.

Trước khi quyết định mua An Phong đã đắn đo rất nhiều, ngại việc cô sẽ không dùng những loại thuốc rẻ tiền.

Rốt cuộc cũng mua về, lấy hết dũng khí đưa đến trước mặt đối phương.
“Cẩn thận, sẽ để lại sẹo.”
“Tiền nước, tiền sữa tắm, tiền tuýp thuốc này…” Mạc Gia Kỳ thở dài “Anh không thể từ chối tôi được rồi, khi nào định học lái xe đây?”
Nếu hỏi đối phương tất cả bao nhiêu tiền rồi trả lại với con số tương ứng như muốn thể hiện bản thân đang xem thường người ta.

Mạc Gia Kỳ rõ điểm nhạy cảm của An Phong, cẩn thận tránh nó ra, bù đắp bằng một việc khác có vẻ hợp lý hơn.
“Sau này nhất định sẽ tìm đến cô.”
Mạc Gia Kỳ gật đầu đồng ý, đi rửa tay sạch sẽ tự mình thoa thuốc, cô nhăn mặt: “Rát thế sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của An Phong, Mạc Gia Kỳ cười nói: “Tôi đùa đấy, không đau đến vậy đâu.”
Sự thật thì trải qua cảm giác bị tước đoạt sinh mạng cùng với nỗi ân hận, còn gì đau đớn hơn? Nỗi đau ở mắt cô chưa từng phàn nàn, vết thương nhỏ này thì có là gì.
An Phong mặc tạp dề dấn thân vào bếp, hình ảnh hắn nghiêm túc vo gạo, dùng dao điêu luyện làm cô cảm động muốn khóc nhưng gắng gượng mà kìm nén lại nỗi lòng.


Nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy có hơi giả tạo, trước đây hắn có làm cho Lạc Lạc chẳng qua cô không để ý mà thôi.
Còn tự hỏi sao hôm đó An Phong lại nhiệt tình đến thế, cứ nghĩ rằng hắn có một chút gì đó động lòng.

Sự thật như cắt qua da thịt, cô chính là kẻ thứ ba ngồi trên bàn ăn.
“Tôi có thể giúp gì không?” Mạc Gia Kỳ tiến gần vài bước.
An Phong vội ngăn cản: “Nơi này rất nguy hiểm.”
Cả hai người bọn họ thật giống nhau, nhìn cô như bình sứ dễ vỡ sao? Mạc Gia Kỳ quay lại góc nhà chơi với con chó, trong lúc rảnh rỗi suy nghĩ không ít cái tên đặt cho nó.

Cảm giác cứ muốn hỏi qua ý của Thượng Lâm, anh cho người ta cảm giác an toàn, yên tâm dựa vào.

Ý thức được việc sau này anh sẽ rời đi, cô phiền não muốn chết nhưng cứ tận hưởng khoảng thời gian này trước đã.
Không giống mối quan hệ yêu đương, việc tìm hiểu còn chưa bắt đầu, người thân thì càng không phải.

Chậm rãi tiến triển từng ngày, thật khó để lý giải.

Khác biệt hoàn toàn với đời trước, điên cuồng bám lấy An Phong muốn có được hắn trong vòng tay.
Mạc Gia Kỳ dần dần hiểu ra cô không thật sự yêu An Phong như bản thân hay lầm tưởng, mà là muốn có được một đồ vật, cái chết là sự trả giá thích đáng.

Tuy bản thân làm sai nhưng thật đau khi tự chỉ tội chính mình, cô vừa suy nghĩ vừa vuốt ve con chó.
Bữa ăn được An Phong bày trí sẵn, cô chỉ việc động đũa.

Toàn những món rẻ tiền, cô sớm đã quen với việc này, mọi khi Thượng Lâm đích thân xuống bếp nguyên liệu của anh có thể nói là rẻ đến không thể rẻ hơn.
“Anh nấu ngon thật.” Mạc Gia Kỳ tươi cười nói tiếp “Nhưng thua xa Thượng Lâm, cái anh vệ sĩ thường ngày ngồi bên cạnh tôi.”
Hắn vui vẻ được khi được khen, câu sau lại chẳng thể giữ nụ cười trên môi.
Mạc Gia Kỳ vội giải thích: “Không phải so sánh hai người, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Anh còn trẻ, vẫn có thể phát triển, anh ấy lớn tuổi rồi so sánh thì khập khiễng lắm.”
“Lớn tuổi lắm sao?” Thượng Lâm chắn hết cửa nhà người ta, chắn luôn ánh sáng làm cho căn phòng trở nên u ám, nhiệt độ như muốn góp vui làm cô lạnh hết cả sống lưng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.