Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 64: 64: Hỏng Rồi




Người đàn ông trong tay cầm điếu thuốc với chấm đỏ đang cháy dở, khuôn mặt rơi vào trầm tư làm nét đẹp trở nên u ám, quanh xung như hạ xuống vài độ.

Tàn thuốc rơi vãi trên sàn cũng không thu hút sự chú ý của anh.
Cạch!
Một người đàn ông khác bước vào, khuôn mặt mang nét trẻ con, hắn thản nhiên bước đến tấm kính đưa mắt nhìn xuống những ánh đèn lập lòe bên dưới.
“Thất tình sao?”
Thượng Lâm vẫy nhẹ tàn thuốc, đưa lên miệng rít một hơi: “Không có.”
“Vậy thất thần vì điều gì? Món đồ chơi tao đưa đến thấy không vừa mắt sao.”
Anh ngả lưng, thả ra làn khói trắng: “Cái viên thuốc có hình mặt cười sao? Làm tâm trí người ta trở nên mơ hồ rồi kích động muốn lên giường ấy hả?”
Doãn Hiếu hào hứng: “Đúng vậy, mày dùng rồi thấy thế nào?”
“Con mẹ anh chứ thế nào?” Trong lời nói chứa đầy sự tức giận.
Anh vừa đi vận chuyển chuyến hàng cho hắn, đối phương muốn cướp hàng không đưa tiền mệt muốn chết người, hắn còn bày trò sắp đặt cho anh dùng thứ thuốc mới đưa vào thử nghiệm.
“Tao dùng rồi, mày yên tâm.” Doãn Hiếu vẫn đang ngắm nhìn thành phố về đêm “Thứ tốt phải chia sẻ.”
Thượng Lâm nghiêm túc nói: “Tôi ngu gì đụng vào những thứ đó, anh thôi trẻ con đi.”
Hắn xoay người đi vài bước rồi đặt mông ngồi lên bàn làm việc lưng đưa về phía Thượng Lâm, vẻ mặt thất vọng ẩn hiện tia nghi ngờ nhưng anh lại không thấy được.
“Mày làm việc cho tao hai năm rồi.”
“Ừm, muốn trừ khử thay người mới?”
“Ban đầu tha mạng mới cho mày theo tao làm việc.” Doãn Hiếu lắc đầu “Trước giờ tao chưa từng bị phản bội nhưng ông già nhà tao có tiền lệ rồi, chết thê thảm vô cùng.”
Hắn cho anh tấm lưng cong cong, giọng nói bình tĩnh khó mà đoán đối phương nghĩ gì.

Thượng Lâm nửa muốn nghe nửa sợ đụng đến vết thương lòng.
Hai năm nay anh xác định được ông trùm buôn bán ma t.úy thật chất chết lâu rồi, đây là đứa con ông ta tận tâm nuôi dưỡng.


Thừa hưởng khéo léo cùng với sự ranh ma nên qua mặt được cảnh sát đến giờ này, đường dây buôn bán vượt qua sức tưởng của mọi người.

Mỗi trụ sở đều có tay trong của Doãn Hiếu, hắn rất biết giữ lời, độ điên khùng cũng không kém.
Anh thường xuyên chứng kiến cảnh tượng hắn tra tấn người khác chỉ vì chút nghi ngờ không đáng kể đến.

Lấy đâu ra kẻ phản bội khi người dẫn đầu có tính đa nghi, chưa kịp làm gì đã bị lôi xuống tầng hầm nói chuyện thân mật rồi, nhưng người hắn tin tưởng nhất chính là Lạc Lạc.
Thượng Lâm chỉ biết tạ ơn Lục Thiếu tạo thông tin giả không có kẻ hở, cũng cảm ơn nốt cái người mà anh va phải ngày hôm đó không nhận dạng được.
“Sao mày câm rồi.”
Thượng Lâm bình thản châm điếu thuốc mới: “Muốn kể thì kể đi, quan tâm tôi làm gì?”
“Mẹ nó, tìm người tâm sự thôi cũng khó vậy sao?” Doãn Hiếu bực bội ném mạnh cái bật lửa Thượng Lâm vừa ném lên bàn.
Anh cũng bực bội trong người, hôm nay là sinh nhật của Mạc Gia Kỳ nhưng lại ngồi lủi thủi ở đây như tên tự kỷ, có người đến nói chuyện thì cũng là Doãn Hiếu ăn không ngồi rồi còn vướng thêm cái bệnh thần kinh.
Anh hạ giọng, miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”
“Mày thâu tóm thế lực của tao.” Doãn Hiếu đột nhiên thả ra một câu, khiến Thượng Lâm giật mình không ít.
“Thâu tóm cái mẹ gì, hay muốn tôi xuống tầm hầm nói chuyện tình với anh?”
“A… Thằng quỷ này.” Hắn bất lực nói tiếp “Tao đang kể chuyện năm đó của ông già nhà tao.”
Thượng Lâm hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh không được đánh đối phương.
“Ông ta từng nói với thuộc hạ thân cận như thế, nhưng đối phương im lặng không trả lời.

Ông ta nhất mực tin tưởng đến cuối cùng nhờ một lần thuộc hạ thân cận cứu tên nhà giàu lắm của thoát khỏi hang ổ mới biết được thân phận thật của người đó là cảnh sát chìm.”
Doãn Hiếu im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Mày đoán tên thuộc hạ đó có kết cục như thế nào không?”
Thượng Lâm dựa trên tính cách hắn mà đưa ra phỏng đoán: “Tra tấn?”
“Tha thứ!” Hắn thở dài nói “Ông già chọn cách tha thứ, khuyên hắn trở thành tay trong cho mình.


Nhưng cuối cùng người kia vẫn nhớ nhiệm vụ ban đầu.”
Anh hỏi: “Sau đó?”
“Vào một vụ buôn bán lớn có sự xuất đầu lộ diện nhưng may mắn ông già nhà tao bị một chút việc nội bộ kéo chân đến trễ.

Đến lúc ông ta đến thì nhìn thấy cảnh sát bắt lấy không ít người của mình, thu giữ chứng cứ phạm tội.

Kết cục của tên thuộc hạ thân cận là bị truy sát đến mức không còn chỗ nào để trốn, người đó chết.

Ông già nhà tao cũng tức đến nổi đổ bệnh, được vài năm thì đi theo luôn.”
Doãn Hiếu cười thỏa mãn tiếp tục: “Người thuộc hạ đó rốt cuộc bị người ta chê cười vì phản bội với nghĩa vụ cao cả, nằm vùng khoảng thời gian dài như vậy chết lại không vinh quang gì cả.”
“Ừm.”
Chưa bắt được ông trùm vinh quang thế nào, còn chưa phong quan tiến chức đã chết thê thảm, truy sát đến không còn chỗ nào để trốn cũng đủ hiểu, anh bắt hụt hậu quả sẽ như tên thuộc hạ kia.

Cuộc nói chuyện này vốn dĩ nào giống tâm sự là đang cảnh cáo thì đúng hơn.
Doãn Hiếu muốn cảnh cáo anh nếu phản bội kết cục sẽ giống hoặc thê thảm hơn.
Hắn xuống khỏi bàn, xoay người lại: “Mày cho người gửi hoa cho ai?”
“Ba.”
“Tại sao không đích thân đi?” Doãn Hiếu híp mắt nói tiếp “Tao không nghĩ nhiều đâu, thật đó.”
“Đang làm công dân lương thiện đột nhiên trở thành tên thuộc hạ của ông trùm buôn bán ma túy.” Thượng Lâm đối mắt với hắn thẳng thừng hỏi “Ông ta bệnh tim, anh nghĩ tôi dám vác mặt về không?”
Doãn Hiếu đột nhiên nhìn sang hướng khác, nghi ngờ dần dịu xuống, hắn nói: “Vậy để tao giúp gia đình mày đoàn tụ.”
“Tùy anh.”

Thượng Lâm cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc, anh lái xe trở về biệt thự của mình.

Vài tên đàn em đứng bên ngoài nhìn thấy anh liền gật đầu nghiêm túc, trong giới kinh doanh ai cũng biết anh, thế giới ngầm càng thêm tiếng tâm lừng lẫy.

Nếu không giải thích vài tên ma mới còn nghĩ rằng anh là người đứng đầu tổ chức.
Doãn Hiếu ít khi đi kiểm soát tình hình, quanh năm suốt tháng ngồi ở quán cafe đóng giả làm người lương thiện.

Hắn bề ngoài không quan tâm tiền bạc nhưng tiền không chảy về túi thì lại rất quan tâm.
Anh nhờ Nguyệt Nhi truyền đạt lại thông tin hôm nay cho Nguyệt Nhi, bởi vì chị ta là người người quan trọng nhất giúp cho chuyện này không bại lộ ra ngoài, cho dù Doãn Hiếu có cho người điều tra cũng không tìm được manh mối.
Nguyệt Nhi biết rõ thân mang trọn tránh nên buổi tiệc ở nhà riêng của Mạc Gia Kỳ một giọt rượu cũng không dám động vào.

Hàn Nhiên say be bét nằm gục trên bàn như mấy tên nghiện rượu đang nằm phơi xác.
Mạc Gia Uy ngồi trò chuyện cùng với Thẩm Cửu một cách hăng say, Yên Hải Bình ngồi bên cạnh Túy Liên nói gì thì chẳng ai biết nhưng thấy bọn họ nói rất nhiều.
Cô nhìn ly rượu ống ánh trong tay, xoay nó vài vòng.

Ngày hôm nay thật vui vẻ khi có mọi người bên cạnh, nó càng trọn vẹn hơn khi có cái tên Thượng Lâm.

Niềm an ủi là anh đã gửi quà đến, cô choáng váng nở nụ cười ngờ nghệch.
Xoay đầu liền nhìn thấy hai cặp mắt nồng cháy nhìn về phía mình, Mạc Gia Kỳ mấy tự nhiên hỏi: “Trên mặt tôi dính gì sao?”
Thất Diệp cười cười đáp: “Dính tình yêu của tôi trên đó.”
Nói rồi gục xuống bàn như Hàn Nhiên, hai người bọn họ uống nhiệt tình gục trước cũng phải.
An Phong điềm tĩnh nói một câu dài: “Hôm nay tôi mượn mảnh đất này, về không nổi nữa rồi.”
Mạc Gia Kỳ lắc đầu gương mặt hiện rõ sự bất lực, ngoại trừ Hàn Nhiên toàn những ông lớn ngày thường phải đi xã giao thế mà lại gục sớm như vậy nhưng nhìn lại số lượng bọn họ cho vào bụng cô cảm thấy phi thường hơn rồi.
Tất cả là nhờ Yên Xích.
Thẩm Mị che miệng ngáp vài cái, đột nhiên thấy tin nhắn trên điện thoại cô ta tỉnh táo hơn bao giờ hết, chạy vội lại thì thầm vào tai Túy Liên, chào hỏi trưởng bối và Mạc Gia Kỳ rồi rời đi ngay.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Mạc Gia Uy nghi ngờ hỏi.
Túy Liên tỏ vẻ không quan tâm đáp: “Vài con chuột thôi.”

Bao nhiêu khách đến dự thì bấy nhiêu khách ở lại ngoại trừ Thẩm Mị, bọn họ tuân thủ nguyên tắc uống rượu không lái xe.
Thẩm Mị vừa rồi nhận được tin nhắn từ người canh gác ở nông trại hoa, bọn họ bắt được người lạ đột nhập.

Vẫn chưa biết người kia đến với mục đích gì, cô ta vẫn nên đến hiện trường giải quyết thay Túy Liên.
Ngày hôm sau Mạc Gia Kỳ thức dậy bên cạnh là Nguyệt Nhi, chị ta vừa quay đầu nhìn dọa Mạc Gia Kỳ suýt thì la lên.
“Lạ, lạ chỗ chị ngủ không được sao?”
Chị ta lắc đầu bằng gương mặt phờ phạc cùng với bọng mắt đen xì.

Khi tàn tiệc, di chuyển những cái xác còn thở vào phòng, chị ta liền nhận được tin nhắn mật của Thượng Lâm, giúp anh chuyển lời cho Lục Thiếu.

Sau đó xóa mọi dấu vết giống như bản thân và Thượng Lâm chưa từng trao đổi, rồi diệt luôn dấu vết trò chuyện cùng Lục Thiếu, nói chung lo chu toàn mọi việc.
“Tôi nói trước.” Giọng chị ta khàn.
Mạc Gia Kỳ sợ hãi gật đầu.
“Laptop của cô hư rồi, hôm qua thấy cô ngủ nên không nỡ gọi dậy.”
“Không sao, dùng mấy năm rồi em cũng định đổi.”
Mọi người thức dậy chậm chạp về nhà mình, qua ngày nghĩ ai nấy đều bận rộn.

Ngay cả Mạc Gia Kỳ cũng phải đi học, Thiên Thiên bây giờ học cùng trường với cô, con bé rảnh rỗi sẽ qua rước, nhưng thường xuyên phải kể đến An Phong, mặc dù đoạn đường đi đến trường ngược với chỗ làm của hắn.
Hôm nay con bé đến trước, người còn lại lý do rất chính đáng, uống nhiều đến mức quên giờ giấc đi làm.

Dù sao hắn cũng là người đứng đầu nên không có ảnh hưởng gì lớn.
“Hôm qua sao không nén lại?” Mạc Gia Kỳ chán nản hỏi.
Thiếu sót xuất phát từ bản thân nên không gọi con bé vào buổi tiệc, chính cô còn không nhớ ngày sinh của mình.
“Da mặt em rất mỏng, người ta ngại mà.” Thiên Thiên cười đùa, đưa nón bảo hiểm qua cho cô “Cái tên kia hôm nay không tranh nữa sao?”
Mạc Gia Kỳ cười đáp lại, nói thẳng thì mất mặt quá rồi cô giữ cho đối phương chút sĩ diện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.