Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 87: 87: Giải Thoát




Mạc Gia Kỳ mặc chiếc váy cưới ở vị trí đầu tiên, có thiết kế khoe trọn bờ vai, chi tiết bạc nổi làm bật lên từng đường nét kết hợp với cái vương miện có đính đá, khác xa so với vẻ lung linh đứng ở lễ đường cùng với An Phong.
Nhưng cô thừa nhận bản thân trong gương cùng với chiếc váy cưới này, đẹp hơn thời điểm ở đời trước, một nét đẹp của sự điềm tĩnh và trưởng thành.
Đi hết dãy hành lang, đường lên sân thượng phải đi thang bộ.

Cô nhắc bước chân nhẹ nhàng đạp lên bậc thang, tiếng giày cao gót vang vọng.
Đẩy cánh cửa ngăn cách liền cảm nhận được luồng gió mát mẻ.
Mạc Gia Kỳ nhìn xung quanh tìm kiếm, chỉ nhìn thấy hai bóng người, một trong số họ đang quay lưng về phía cô.

Bóng dáng quen thuộc này ngoài Thượng Lâm thì ai vào đây?
Chậm rãi từng bước tiến về phía họ, càng nhìn rõ Thượng Lâm đang chĩa súng về hướng Doãn Hiếu, cô tự hỏi anh lôi đâu ra thứ này?
Doãn Hiếu ngơ ngác nhìn cô từng bước đi đến, hắn hoảng loạn hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Thượng Lâm cứ nghĩ hắn lừa gạt để thoát thân nhưng ngửi thấy mùi hương thân thuộc, ý nghĩ dần trở nên run sợ.
“Các anh đang đùa sao?” Cô ngơ ngác hỏi.
Doãn Hiếu bất lực nhìn cô mà không biết giải thích thế nào.

Chuyến hàng lần này bị cảnh sát mai phục, hắn chính là cố ý để lộ cái đuôi cho Thượng Lâm tóm lấy, người của hắn đều bị cảnh sát bắt giữ, từ đứa con trai của của nhà họ Thất, anh trai của Thất Diệp, đến Hồng Dư Ái đang bị Hồng Gia Bảo cho ngửi loại hương đặc biệt ngủ cả ngày, bà ta bị bắt mà không cần tốn công tốn sức và một số tàn sư khác.
Người của gia tộc lớn bị bắt giữ không ít, trong cục cảnh sát cũng không ít tay chân, truyền thông một phen chấn động.

Thượng Lâm được giao nhiệm vụ bắt giữ Doãn Hiếu, anh hẹn hắn đến công ty, nào ngờ hắn một mạch đi đến sân thượng, nói rằng nơi đây rất thích hợp để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Mười phút phút trước khi Mạc Gia Kỳ lên sân thượng.

Thương Lâm thẳng thắn mở miệng: “Tôi là cảnh sát, mong anh hợp tác.”
“Mày cảm thấy tao có ngốc đến mức không nhận ra không?” Doãn Hiếu cười cợt “Thật ra tao biết lâu rồi, nhưng Mạc Gia Kỳ có tình cảm với mày, tao không nỡ làm con bé thất vọng.”
Đối với hắn chuyện nhìn lầm Lạc Lạc đã đủ nhục nhã còn tiếp tục gây tổn thương cho Mạc Gia Kỳ thực sự rất khốn nạn, hắn làm không được.

Chuyện tổ chức bị tóm chỉ trong sớm muộn, chẳng biết nó đến nhanh hay chậm, hắn từ lâu đã mệt mỏi.
Tiếp quản vị trí này là vì không muốn bị người khác ức hiếp, người trong tổ chức khi thấy Doãn Liêu chết đã rục rịch muốn thanh trừ luôn cả hắn.

Chỉ muốn bảo vệ mình mới bước vào con đường này, đứa con của ông trùm tìm đến sự giúp đỡ của cảnh sát thực sự rất nực cười.
Doãn Hiếu cười mỉa mai: “Tao kể cho mày biết chuyện người thân cận của ông già nhà tao, chính là cảnh cáo.

Xem mày có sợ mày chạy hay không, can đảm thật.”
Anh rút súng, cảnh báo: “Đề nghị anh hợp tác, còn lui một bước nữa tôi sẽ nổ súng.”
“Đừng nóng, đừng nóng.

Dù sao mày cũng lập được chiến công, không có xui xẻo như những người trước.

Thay vì bắt sống lấy lời khai, đem một xác chết về không phải tốt hơn sao, tao khi đó không thể phản bác, cái gì cũng nhận.”
Doãn Hiếu đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Chăm sóc Gia Kỳ cho tốt, tất cả nhờ mày.”
Hắn sau khi chuyển nhượng cửa tiệm cho Mạc Gia Kỳ, những chuyện cần làm đều hoàn tất cả rồi.
Mắt thấy Mạc Gia Kỳ đang mặc váy cưới chậm rãi từng bước tiến về phía hắn, nhất thời chẳng biết phản ứng như thế nào.

Hắn hoảng loạn hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
“Các anh đang đùa sao?” Cô ngơ ngác hỏi.
Thượng Lâm giật mình khi nghe giọng nói Mạc Gia Kỳ cất lên.

Anh rõ ràng cho người của Hạ Minh Tây về hết tại sao cô lại có mặt ở nơi đây? Là chưa nhận được thông báo hay là có người cố tình báo tin tức?
“Em nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này rất nguy hiểm.” Thượng Lâm chỉ cho cô nhìn thấy tấm lưng thẳng tắp, cùng với giọng nói sắc lãnh.
Cô thẫn thờ hỏi: “Có hiểu lầm gì đó, đúng chứ?”
“Hắn ta là người nắm đầu đường dây buôn bán ma túy.” Thanh âm của anh khá lớn.
Mạc Gia Kỳ cũng theo đó mà quát lên: “Nhưng đó là anh trai của tôi.”
“Trò chơi gia đình, đến lúc kết thúc rồi.” Ánh mắt Doãn Hiếu dần hạ xuống, nét mặt chất chứa nhiều sự tiếc nuối.
Cô đột nhiên trở nên tức giận, bước vội về phía Doãn Hiếu.

Thượng Lâm nhanh chóng chụp lấy cánh tay dùng lực kéo cô về phía mình nhưng Mạc Gia Kỳ nhất quyết vùng qua, đôi mắt sắp khóc dọa anh ngơ ngác.
Anh nghiêm trọng nói: “Đây không phải là chuyện đùa giỡn.”
Mạc Gia Kỳ đứng về phía Doãn Hiếu mà đáp trả: “Tôi không đùa, anh ấy là anh trai của tôi, chúng tôi chảy cùng dòng máu cùng được Viễn Hạ Nghiên sinh ra.”
Cô kiềm chế không được nữa, để giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tại sao? Cô chỉ muốn hỏi bản thân vô số điều, muốn ông trời giải đáp nhiều thêm một thắc mắc.
Tìm lại người thân đã khó, cớ sao bọn họ cứ dắt tay nhau đi xuống âm ti.


Từ chuyện Viễn Hạ Miên để lại vết thương lòng, rồi vui biết nhường nào khi tra được tung tích của người anh trai, tình cảnh hiện tại như muốn vả vào mặt cô.
“Em đừng nói đùa nữa.” Thượng Lâm thực sự tức giận lớn tiếng.
“Tôi không đùa, tất cả đều là sự thật.” Mạc Gia Kỳ cố gắng muốn đối phương tin lời mình nói.
Doãn Hiếu thấy được tình hình dần trở nên phức tạp, hắn đột nhiên nhắm mắt.

Sau đó hạ quyết tâm xoay người, dứt khoát cho cơ thể ra khỏi vùng an toàn.
“Có thể…” Tha cho anh ấy không?
Mạc Gia Kỳ nhìn thấy phản ứng của Thượng Lâm, lập tức quay đầu lại nhìn.

Vô tình chứng kiến cảnh người anh trai nở nụ cười cợt nhả rồi cho thân người rơi tự do xuống hai mươi tầng lầu.
Đôi mắt trở nên âm u, nó không còn sức sống rạng ngời như ngày nào.
Cô trở nên mất bình tĩnh, tức giận hỏi: “Anh không tin lời tôi nói?”
Sự căm phẫn khi thấy anh trai chết dần xâm chiếm lý trí của cô, mà hơn hết Thượng Lâm là người ép hắn phải nhảy lầu.
“Tôi…” Thượng Lâm khó xử muốn tiến lên một bước, Mạc Gia Kỳ lui một bước.
Những gì nhìn thấy trước mắt thật sự rất đáng sợ, nó làm cô hiểu lầm Thượng Lâm, một phút trước anh cho rằng cô đang muốn bảo vệ Doãn Hiếu mà không tin những lời nói đó, một phút sau anh lại cố nói đủ đường để Mạc Gia Kỳ bước về phía mình.
Nếu có người thứ ba ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra tâm lý của Mạc Gia Kỳ có vấn đề.
Thượng Lâm thực sự lo sợ bước tiếp theo cô sẽ nhảy theo Doãn Hiếu, miệng liên tục cảnh báo: “Em đừng suy nghĩ tiêu cực, tôi có thể giải thích.”
“Anh là cảnh sát sao? Thứ tôi muốn biết nhất bây giờ…” Cô nức nở hỏi “Anh là cảnh sát sao?”
“Đúng, tôi là cảnh sát.” Thượng Lâm thẳng thắn trả lời, nhận lại được nụ cười châm chọc của đối phương.
Cô tháo chiếc nhẫn ném về phía anh, từng động tác như muốn thể hiện sự kiên định.
“Chúng ta chưa từng phát sinh mối quan hệ, hiện tại cùng lắm là người lạ gặp nhau.”
Thượng Lâm chỉ muốn cô xuống khỏi đây một cách an toàn, lập tức nói: “Được, cô đừng làm tôi lo nữa.”
Một chữ xác nhận của anh làm cô càng đau nhiều hơn, nó như muốn nói “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi không cần cô nữa.”

Nhìn Mạc Gia Kỳ trong thời gian qua hạnh phúc, yên bình, hưởng thụ nhưng thử hỏi kẻ nào có đủ can đảm trải qua cuộc tra tấn tàn khốc gần như mất hai tay, nó đả kích như thế nào? Có ai vui cười rồi nhận lấy đôi mắt của người thân? Những điều ông bà Mạc giấu, cô điều tiếp nhận một cách thoải mái nhất đó mới chính là không chân thực.
Cô từng nói sẽ không làm bọn họ lo, không để bọn họ buồn những biểu cảm trên gương mặt chẳng qua biết cách kiềm chế một chút.
Sinh mạng này vô cớ có được, hiện tai cô sẽ trả lại.
Một tiếng động lớn vang lên làm Mạc Gia Kỳ giật bắn cả người.
Thượng Lâm bắn phát súng cảnh cáo, đối với Doãn Hiếu anh có thể chờ đợi, hắn cũng có thể nhảy xuống hoặc không, anh chẳng quan tâm, bởi vì đó là tội phạm.

Nhảy xuống sẽ chết, cùng anh trở về nhận tội cũng chỉ có một kết cục.
“Cô nghĩ tôi sẽ không dám nổ súng sao?”
Mạc Gia Kỳ cười khinh bỉ: “Anh được cấp phép dùng súng, tôi sao lại nghĩ anh không dám?”
Mọi thứ đều có đường cứu vẫn trừ khi chưa biết anh là cảnh sát, trừ khi anh không lên tiếng thừa nhận, trừ khi phát súng này không vang lên.
Thượng Lâm nén lại cảm xúc bắn thêm một phát súng vào cổ chân cô.
Gương mặt Mạc Gia Kỳ chẳng có gì gọi là đau, cô lùi vài bước cho cơ thể rơi tự do như cái cách Doãn Hiếu vừa làm.

Thượng Lâm chạy thật nhanh về phía cô, thứ anh chụp được là không khí.
Anh thật sự khóc rồi, sự điềm tĩnh nãy giờ đều muốn cô tiến về phía mình.
Mạc Gia Kỳ khẽ cười, giọt nước mắt vẫn còn chưa khô, bình thản nói: “Sống tốt.”
Thế giới này đối với cô quá tốt, còn mong cầu gì nữa? Bởi vì quá tốt mới không thiết muốn sống nữa, duy chỉ mất đi phần tình cảm của Thượng Lâm làm cô thất vọng, điều này được dự đoán từ trước nên Mạc Gia Kỳ chẳng hối hận, chỉ cầu nguyện anh tìm được người mình thật sự thích.
Ngày hôm nay chính là sự giải thoát cuối cùng, cảm giác sống lại bao nhiêu năm đã đủ lắm rồi.
Thượng Lâm sụp đổ nhưng anh chẳng thể hành động như hai người bọn họ, khẩu súng tuột khỏi tay như cách anh muốn buông xuôi.
Sau này khi bình tĩnh lại, anh mới biết bản thân chưa thực sự hiểu về Mạc Gia Kỳ, đến vị trí của chiếc vòng chân được cô đeo gần như không rời mà lại quên mất.

Chiếc váy cưới ngày hôm đó thật đẹp, nó làm sự phán đoán của anh trở nên sai hoàn toàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.