“Không có bất luận một người nam nhân nào nguyện ý thấy một nữ nhân, hơn nữa là một người đẹp lộ ra sắc mặt xấu xí. Cho dù là ta cũng không ngoại lệ, đáp án này ngươi thoả mãn chưa?”
.
Ta đạm đạm nhất tiếu, nhíu mày nhìn Lãnh Quá lúc này đã đứng bên cạnh Lãnh Ngưng.
.
“Ha ha….” Nàng cuồng tiếu, giống như người điên chỉ vào người ta hô hoán:
.
“Xấu xí? Ta xấu xí? Như vậy ngươi thì sao? Ngươi câu dẫn biểu đệ Hàn Phong ta mặc kệ, ngươi câu dẫn sư phụ của ngươi ta cũng không quản, thậm chí câu dẫn thân ca ca của ta, những… việc này ta cũng không quản. Bởi vì ngươi thấp hèn, *** đãng, không có nam nhân ngươi sẽ không thể sống…..”
.
“Câm miệng!”
.
“Đủ rồi!”
.
Hai tiếng gầm nhẹ đánh gãy lời của nàng, ta sắc mặt tái nhợt nhìn vẻ mặt tức giận của Mạc Nhiên, muốn hé miệng nói cái gì đó, thế nhưng lại nói không ra một chữ.
.
Đầu choáng váng đến lợi hại, ta ngẩng đầu, ánh đèn treo trên trần đập vào mắt ta, hảo chói mắt, ánh sáng lúc này đâu thấy có một tia nhu hoà nào như lúc ta mới tiến vào đây.
.
“Không có việc gì chứ?”
.
Mạc Nhiên cầm tay của ta, không để ý ánh mắt của người ngoài ôm lấy ta hỏi.
.
Ta muốn nói hắn không nên lo lắng, thế nhưng ta thực sự không biết vì sao toàn thân như nhũn ra nói không ra lời, chỉ có thể tựa ở trong lòng hắn lắc đầu ý bảo không có việc gì.
.
“Thanh, người điên nói căn bản không cần để ý tới được không?”
.
Mạc Nhiên mỉm cười nói với ta.
.
“Ân.”
.
“Ta không có điên, các ngươi mới điên rồi.”
.
Thanh âm chói tai lần thứ hai vang lên, ta vẻ mặt chán ghét nhìn lại, không phải Lãnh Ngưng thì là ai? Có chút kỳ quái nhìn Tề Khiếu, hắn ban nãy rõ ràng đã bịt miệng nàng lại rồi cơ mà? Làm sao lại để nàng tiếp tục nói bừa?
.
Thôi được, dù sao từ trước khi bắt đầu vào đại học, tình huống khó khăn nào ta cũng đã từng trải qua rồi, cũng không tái quan tâm những lời mắng nhiếc của nàng. Đẩy Mạc Nhiên ra, ta đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn nàng, nghe nàng chửi rủa:
.
“Các ngươi đều điên rồi nên mới thích hắn!”
.
Nàng chỉ vào người ta, phẫn hận trong mắt bừng bừng như ngọn lửa tựa hồ muốn thiêu chết ta.
.
“Nếu như không phải các ngươi điên rồi, làm sao có thể bị tiện nhân này mê hoặc? Hàn Phong chơi đùa nhiều người như vậy, nhưng lại chỉ yêu thương một mình hắn? Hắn rõ ràng là một nam nhân, nhưng lớn lên so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, còn không phải là yêu tinh thì là cái gì? Mạc giáo thụ có biết hay không hắn trước mặt ca ca ta giả bộ thuần khiết, vô tội, làm cho ca ca ta đối hắn nhớ mãi không quên?”
.
“Câm miệng, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
.
Ta đã cho rằng ta có thể bình tĩnh nghe nàng mắng chửi một phen, thế nhưng không được, dù sao ta vẫn là con người, có thất tình lục dục, vẫn biết cái gì là phẫn nộ.
.
“Chột dạ sao? Ha ha…..” Nàng cười đến chảy nước mắt.
.
“Ngươi vốn là một nam kỹ, ngươi bây giờ lại giả bộ ngây thơ cái gì? Nếu như không phải ngươi nghĩ cách câu dẫn Tề Khiếu, cùng phát sinh quan hệ để ép buộc hắn, hắn sao có thể ôm ngươi, đồng thời thề rằng suốt đời yêu một mình ngươi?”
.
“Không có, ta không có.”
.
Ta từng nói sẽ không quan tâm cái nhìn của người ngoài, thế nhưng thấy nhãn thần của bọn họ khi nghe Lãnh Ngưng nói xong, lòng ta… không ngờ vẫn đau đớn vô cùng.
.
“Nữ nhân này bị điên rồi nên thần trí đã không còn tỉnh táo nữa đúng không! Thanh Dương? Cho nên ngoan, chúng ta không nên cùng nàng tranh luận được không?”
.
Mạc Nhiên nhẹ nhàng chà lau nước mắt trên gương mặt ta, ôn nhu nói.
.
“Không có điều gì để nói sao, tiện nhân? Ngươi xem, nếu như không phải kỹ thuật câu dẫn nam nhân của ngươi rất cao, Mạc giáo thụ luôn luôn tuấn nhã bất phàm của chúng ta sao có thể coi trọng ngươi? Chắc là vẫn chưa biết ngươi là nam kỹ….”
.
“Ba” một tiếng, lời nói của Lãnh Ngưng bị cắt đứt, xung quanh cũng theo đó mà an tĩnh lại một chút.
.
Bởi vì chui đầu vào trong lòng Mạc Nhiên, nên ta không biết ban nãy xảy ra cái gì. Đến khi ta ngẩng đầu lên thì thấy Lãnh Ngưng lấy tay che mặt, vẻ mặt kinh khủng nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng.
.
“Tề Khiếu ngươi cũng dám đánh ta? Là vì nam kỹ kia?”
.
Thanh âm của Lãnh Ngưng run lên, mang theo biểu tình không thể tin tưởng.
.
Bạt tai nàng sao? Đáng đánh, ta có chút hả hê trừng mắt nhìn nàng.
.
“Ngươi đừng tái náo loạn.”
.
Hắn lạnh lùng nói. Giọng nói phẫn nộ khiến Lãnh Ngưng hầu như trong nháy mắt sụp đổ.
“Các ngươi không được chạm vào ta, ta không đi! Ta muốn cùng hắn nói rõ…”
.
Ai! Ta thở dài, bất đắc dĩ nhìn nữ nhân đang liều mạng giãy giụa khỏi ca ca nàng, nàng rốt cuộc vẫn không chịu để yên sao?
.
“Ta thích hắn mười lăm năm, ta từ nhỏ đã thích hắn, từ nhỏ đã thề rằng phải gả cho hắn, ta thích hắn đến không màng sống chết! Ngươi vì sao muốn cướp hắn đi? Vì sao hết lần này tới lần khác tranh giành với ta, ngươi đòi tiền ta có thể cho ngươi. Ngươi muốn nhiều ít ta đều cho ngươi, ta đem toàn bộ cổ phần của ta tại tập đoàn Lãnh thị cho ngươi có được hay không? Ngươi đừng cướp mất Tề Khiếu có được hay không?”
.
Nàng khóc rất kinh khủng, thân thể cũng sắp kiệt sức mà ngã xuống, Lãnh Quá đỡ lấy nàng, ánh mắt nhìn ta như trách cứ, nhưng thủy chung không có giáo huấn ta. Thấy nàng như vậy, ta cũng có chút không đành lòng. Ta biết Lãnh Ngưng cũng không phải nữ tử thiện lương gì mà còn khá đáng ghét, thế nhưng nàng…. Chí ít là phi thường yêu Tề Khiếu.
.
“Ngươi đem hắn trả lại cho ta được không?” Nàng tiếp tục khóc lóc nói.
.
“Ngươi đừng như vậy được không?”
.
Ta nhìn Tề Khiếu vẻ mặt hờ hững đứng ở một bên, lạnh lùng cười nói.
.
“Hắn là thuộc về chính hắn, ta cùng hắn một điểm quan hệ cũng không có, cho nên…. Ta và ngươi cũng không tồn tại cái gì cần phải trao trả cả.”
.
Ta bình tĩnh nói, bình tĩnh nhìn kỹ Tề Khiếu trong nháy mắt lộ vẻ yếu ớt, bình tĩnh nhìn vào cái hộp màu xanh ngọc hắn đang nắm chắc trong tay. Mặt hắn bắt đầu đỏ lên, con ngươi trong suốt tựa như bốc lên hỏa diễm, mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng.
.
Ta không hiểu vì sao hắn phẫn nộ, cũng không muốn tìm hiểu.
.
“Thanh…..” Hắn gọi tên của ta ngay khi ta xoay người muốn rời khỏi nơi này.
.
“Chư vị…” Thanh âm quen thuộc làm ta vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Phong cười ngang ngược, giống như một quý công tử đứng ở trong đại sảnh, một bên cầm hồng tửu đưa lên môi uống một ngụm, một bên dùng nhãn thần ra hiệu cho mấy người đứng bên cạnh hắn.
.
Thẳng cho đến khi mấy người đó mang Lãnh Ngưng đi, hắn mới tươi cười nói rằng:
.
“Vừa rồi đã khiến mọi người chê cười rồi, kỳ thực ngày hôm nay mời mọi người tới, ngoại trừ cùng nhau chúc mừng sinh nhật của ta cùng lễ giáng sinh, vẫn còn một việc muốn tuyên bố một chút….”
.
“Đi theo ta.”
.
“Buông ra!” Vốn định lẳng lặng nghe Hàn Phong nói xong thì rời đi, cũng không ngờ Tề Khiếu cư nhiên lại kéo ta về phía sau.
.
“Buông tay! Người khác đang nhìn.” Ta giãy giụa nói.
.
“Ta có chuyện riêng muốn nói với hắn.”
.
Hắn không có để ý đến ta, chỉ là đột nhiên dừng lại cước bộ, nói với Mạc Nhiên.
.
“Thanh.” Mạc Nhiên nhìn ta, trong mắt lộ ra sự quan tâm.
.
“Không có việc gì, ta sẽ trở về ngay.”
.
Ta hướng hắn cười cười, nhẹ nhàng đẩy tay Tề Khiếu ra, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
.
“Ta tự mình đi.”
.
Bầu trời đen kịt như cũ “xuy xuy” hiện lên pháo hoa, làm cho không gian càng thêm mỹ lệ. Gió lạnh thổi vào mặt, có chút lạnh buốt. Thế nhưng còn hơn khí tức bên trong kia, ở đây thực sự tốt hơn nhiều lắm.
.
Dựa lưng vào rào chắn rên sân thượng, ta lạnh lùng nhìn hắn chờ hắn mở miệng. Hắn nhưng chỉ là đứng ở một bên lẳng lặng nhìn ta, cũng không thèm chớp mắt một chút. Tựa hồ qua một lúc lâu, hắn vẫn nhìn thẳng vào ta, không nói lời nào.
.
Rốt cục, hắn đã đi tới. Đi tới rất gần ta, hắn cầm chặt cái hộp màu xanh ngọc trong tay, rồi mở nó ra. Sau đó ta thấy một chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hắn.
.
Nhẫn rất đẹp, cho dù là buổi tối, vẫn phát ra ánh sáng màu trắng bạc, cũng không thua nguyệt quang một chút nào.
.
“Ta biết ngươi không thương ta.”
.
Hắn cười cười nói như vậy, có chút buồn bã.
.
“Thế nhưng ta yêu ngươi. Nếu như ta làm như vậy, ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ ta hay không?”
.
Hắn đột nhiên cầm tay trái ta đưa đến trước mặt hắn, sau đó…. Khi ta vẫn còn đang sửng sốt liền thừa dịp ***g chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của ta. Ta dùng sức muốn rút cái nhẫn ra, nhưng nó mặc kệ ta cố gắng đến đâu vẫn không chịu suy chuyển một chút nào.
.
Ta giận, phẫn nộ nhìn về phía Tề Khiếu đang tươi cười đứng ở một bên.
.
“Ngươi làm cái gì vậy? Mau đến giúp ta.”
.
“Thanh, đó là mối liên hệ của chúng ta .” Hắn vừa cười vừa nói.
.
Ngươi điên rồi, ta tự nhủ.
.
“Mau tháo ra.” Ta lạnh lùng nhìn hắn.
.
“Cái nhẫn này là ta dựa theo tay ngươi mà làm, một khi đã đeo vào thì không thể tháo ra.” Hắn nhẹ nhàng nói.
.
“Đây là muốn làm gì? Ngươi làm vậy là đang tình toán cái gì? Ta là tình nhân của ngươi sao?” Ta cười khẩy hỏi hắn.
.
Hắn khó hiểu nhìn ta.
.
“Các ngươi rốt cuộc có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không? Ngươi cũng vậy, Hàn Phong cũng vậy. Chỉ cần nói thích ta là có thể đối ta thích là gì thì làm sao? Chỉ cần thỏa mãn bản thân là tốt rồi, nhưng chưa bao giờ quản ta có thể chịu đựng nổi hay không? Ngươi huỷ bỏ hôn ước cùng ta có quan hệ gì? Ta có bắt ngươi làm như vậy sao? Mọi người tới tham gia yến hội này đều đang khinh bỉ nhìn ta ngươi biết không?”
.
“Ta chỉ là muốn làm xấu mặt nàng trước mặt mọi người, nàng lần trước đánh ngươi, ta….” Hắn vẻ mặt xấu hổ nhìn ta.
.
“Tề Khiếu ngươi đừng như vậy….” Ta không đành lòng.
.
“Chỉ cần ngươi yêu ta một chút thôi cũng được, thực sự chỉ cần một chút, ta cầu ngươi.”
.
Hắn như đang cầu xin bên tai ta.
.
“Ta…. là một nam nhân a! Ngươi thấy rõ ràng, thế nào có thể…. Ngô…. Ân….”
.
Ta còn chưa nói xong đã bị hắn cúi xuống hôn lên môi ta, cắt đứt lời nói của ta.
.
“Không….” Ta đẩy hắn ra, hắn lại nắm chặt tay của ta, ôm thắt lưng của ta không cho ta động.
.
“Tiện nhân!” Thanh âm lạnh lùng từ cửa truyền đến.
.
Là mắng ta sao? Đến khi Tề Khiếu thả ta ra, ta mới ngỡ ngàng xoay người lại nhìn hắn. Thân ảnh cao lớn đó chậm rãi tới gần, cảm giác áp bách cường liệt từ trên người hắn truyền đến, khiến ta cũng có chút cảm giác như sắp bị nuốt chửng.
.
Khuôn mặt như bị bóp méo, thần tình cuồng nộ, ánh mắt sát nhân.
.
“Ngươi lại dám mắng hắn?” Thanh âm Tề Khiếu lạnh lẽo đến doạ người.
Ngăn cản Tề Khiếu muốn xông lên đánh người, ta cả giận nhìn Hàn Phong nói.
.
“Ta quá phận?”
.
Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như đao hướng ta phóng tới.
.
“Li khai nam nhân một khắc là ngươi không chịu được sao? Ta chân trước mới vừa đi, ngươi chân sau liền câu dẫn nam nhân khác, là ta ban nãy không thỏa mãn ngươi? Hay là ngươi trời sinh *** đãng, không bị nam nhân thượng ngươi sẽ không….”
.
“Ba!” Ta không nhịn được lại tát hắn một cái, cắt đứt những lời lẽ vũ nhục của hắn với ta.
.
“Đây là lần thứ mấy rồi, Thanh?”
.
Hắn nhìn ta, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã lường trước được, không có chút gì cuồng nộ, chỉ là nhãn thần trong nháy mắt lạnh đến mức tận cùng.
.
“Ngươi nói ta nên nghiêm phạt ngươi thế nào? Có muốn hay không đem tay trái ngươi bẻ gãy?”
.
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn thản nhiên cười, thần tình dễ dàng thật giống như đang nói không khí thật là tốt.
.
Trong lòng sợ hãi, nhưng ta vẫn là cậy mạnh, lạnh lùng lấy bàn tay vẫn đang đỏ ửng vì vừa đánh hắn chỉ vào hắn nói rằng.
.
“Ta cũng đã hối hận vì đánh ngươi, ngươi không xứng ô uế tay ta….”
.
“Nhẫn này của ai?” Hắn quát lớn một tiếng, đột nhiên tiến lên nắm tay của ta.
.
“Buông tay, đau quá!” Ta không thể chịu nổi sự thô bạo của hắn, hét lớn lên.
.
“Nói, là ai đưa cho ngươi, nói?”
.
Hắn nổi giận đùng đùng rít gào bên tai ta.
.
“Buông ra…. Đau quá.”
.
Tay ta gần như bị hắn bẻ gẫy.
.
“Buông hắn ra.” Lạnh lùng phun ra ba chữ, Tề Khiếu nắm vào tay của Hàn Phong đang bóp chặt tay ta.
.
Giằng co hơn mười phút, rốt cục Hàn Phong cũng buông lỏng tay ra, trên trán Tề Khiếu cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi hột, có thể thấy được hai người trong lúc đó đã mãnh liệt tranh đấu.
.
“Nhẫn trên tay hắn là ta đeo vào cho hắn đấy.”
.
Tề Khiếu đứng ở một bên thản nhiên cười, nhưng trên nét mặt lại đầy vẻ đắc ý.
.
“Ngươi? Dựa vào cái gì?”
.
Trên người Hàn Phong toả ra lãnh khí dọa người.
.
“Ta thương hắn.” Tề Khiếu nhìn ta nói, nhãn thần ôn nhu sủng nịch đến mức làm ta cảm thấy sợ hãi.
.
“Hắn là người của ta, không phải là người ngươi có thể chạm vào.”
.
Hàn Phong nhíu mày nhìn Tề Khiếu, sau đó lại nhìn ta, trông hắn rất kỳ lạ.
.
“Ta là người đầu tiên thượng hắn, trên người hắn sớm đã có rất nhiều ấn ký của ta!”
.
“Vô sỉ!” Ta căm tức nhìn hắn.
.
“Ngoan, tháo cái nhẫn đó ra, chuyện vừa rồi ta không trách ngươi.”
.
Không hề báo trước, Hàn Phong đã cầm lấy tay trái của ta.
.
“A….” Ta khẽ kêu lên, oán hận nhìn cái kẻ đang cậy mạnh muốn tháo cái nhẫn ra khỏi tay ta kia.
.
” Ngoan, rất nhanh sẽ tốt ngay.”
.
Ngoài miệng nói an ủi, nhưng tay lại càng dùng lực.
.
“Hỗn đản!” Mắt thấy ngón áp út của mình như sắp gãy đến nơi, mà cái nhẫn vẫn không nhúc nhích, ta đau đến hung hăng đánh vào người Hàn Phong.
.
“Đừng nhúc nhích.” Giống như là bị thiếu dây thân kinh cảm giác, hắn cư nhiên không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ là lau mồ hôi trên trán, rồi hôn lên mặt ta như đang trấn an.
.
“Ngươi?” Mặt nóng đến lợi hại, ta bực bội đến cực điểm, thừa dịp hắn không chú ý liền đẩy hắn ra.
.
“Ngươi muốn bẻ gẫy ngón tay của hắn sao?”
.
Khi ta hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Phong thì Tề Khiếu vẫn đang đứng ở một bên không ngăn cản đột nhiên cười lạnh nói.
.
“Nếu như không muốn, ta khuyên ngươi không nên tái hành động như vừa nãy nữa, đừng vọng tưởng muốn tháo cái nhẫn này xuống.”
“Vậy ta đây nói cho ngươi biết, ta tình nguyện bẻ gẫy ngón tay hắn, cũng không muốn thấy trên tay hắn đeo nhẫn do nam nhân khác tặng.”
.
Thân thể bỗng nhiên run lên, trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh đẫm máu nửa tháng trước khi Hàn Phong đánh người.
.
Lúc đó đã là buổi chiều, ta mới từ phòng học đi ra, thì thấy mọi người xúm lại vây quanh một căn phòng, lúc đó ta nghĩ dù sao cùng chính mình cũng không có liên quan gì, đang định quay đầu đi, lại bị mấy người bạn cùng lớp gọi lại, còn không có nghe rõ miệng bọn họ lầm bầm cái gì, đã bị đẩy mạnh vào giữa đám người đó.
.
Vết máu trên mặt đất khiến ta hơi sửng sốt, có chút không dám tin tưởng nhìn thân ảnh cao ngất vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, giống như chiến thần, đứng ngạo nghễ dưới ánh nắng chiều, hắn nhếch mép cười tràn ngập tàn nhẫn. Đôi mắt lãnh khốc từ trên cao nhìn xuống, như đang miệt thị những năm nhân bị hắn đánh cho ngã xuống đất không dậy nổi.
.
Bọn họ hoặc là bị đánh gãy tứ chi không nhúc nhích nổi, hoặc là có thể động nhưng từng ngụm từng ngụm nôn ra máu. Không phải chưa từng nghe qua Hàn Phong đánh người thì sẽ không lưu tình, chỉ là hiện tại đã chính mắt nhìn thấy thì lại không thể không rùng mình.
.
Muốn chạy trốn, thế nhưng đôi chân lại không chịu nghe theo khống chế của ta, vẫn không chịu nhúc nhích. Trong không khí toả ra một thứ mùi khiến kẻ khác buồn nôn, thấy Hàn Phong tàn nhẫn đạp một cước lên lưng người đó, làm cho người nọ phun ra máu, cuối cùng ta không thể chịu được mà cúi gập người xuống nôn một trận.
.
Bên tai loáng thoáng nghe được Thanh âm của Hàn Phong, hình như là “Bảo bối ngươi không sao chứ?” Mơ mơ hồ hồ nhìn hắn đi về phía mình, trong lòng hoảng hốt, không đợi hắn đến gần ta liền bỏ chạy. Ta thừa nhận là như vậy có mềm yếu, thế nhưng đụng tới loại người vô tình giống như Tu La này, ta tin tưởng trên đời này cũng chỉ có vài người là không sợ mà thôi.
.
Tuy là chuyện này cũng đã qua lâu rồi, thế nhưng hôm nay nghĩ đến, hơn nữa lại nghe hắn nói muốn bẻ gẫy ngón tay của ta, ngươi bảo ta làm sao không sợ? Làm sao có thể tự lừa gạt bản thân, hắn nói là vậy là thật hay đùa đây?
.
“A…. Buông tay!” Bất ngờ cảm thấy tay trái trở nên ẩm ướt, hoá ra là Hàn Phong đang hôn ngón tay ta, ta sợ đến hoảng hốt la lên.
.
“Ngươi sợ ta?” Hắn ngẩng đầu, ra vẻ đạm đạm nhất tiếu.
.
Hắn một hồi tàn nhẫn một hồi ôn nhu làm ta không thể nhìn thấu, nên đành yên lặng nhìn hắn.
.
“Chuyện cái nhẫn ta sẽ tái nghĩ biện pháp, ngươi yên tâm, cho dù là thương tổn chính mình, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi.”
.
Ngón tay bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nghe thanh âm trầm thấp như lời thề của hắn, trong lòng nổi lên một chút rung động, đáng tiếc trong nháy mắt đã biến mất.
.
“Có thể thả ta ra không? Mạc Nhiên đang đợi ta, ta phải trở về.”
.
Không muốn chọc giận bá vương âm tình bất định, ta cẩn cẩn dực dực nói.
.
“Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, ta không muốn nghe ngươi gọi cái tên này nữa!”
.
Hắn hiển nhiên có chút tức giận.
.
Ngươi nghĩ rằng ta muốn nói cho ngươi nghe? Không dám công khai mắng hắn, chỉ có thể ở tự nhủ trong lòng.
.
“Ngươi theo ta đến đây, ta mang ngươi đi gặp một người.”
.
Hắn cầm chặt tay của ta, cũng không quản ta có nguyện ý hay không liền đi về phía trước.
.
“Tránh ra!” Hắn lạnh lùng nói với Tề Khiếu đang chặn cửa.
“Đúng!” Nỗ lực muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn không có kết quả, chỉ có thể tức giận nhìn hắn.
.
“Ngươi lại cáu kỉnh cái gì vậy?” Hắn hỏi.
.
“Ngươi?” Ta tức đến muốn thổ huyết nhìn hắn, “Buông tay! Hàn Phong.” Ta bình tĩnh nói.
.
“Buông tay? Có ý gì?”
.
Tựa hồ như kinh ngạc nhìn ta, hắn hỏi có chút khẩn trương.
.
“Ở đây… quá mệt mỏi rồi.” Ta chỉ vào ngực mình nói.
.
“Ta chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, cũng không si tâm vọng tưởng công danh lợi lộc, cũng không cầu vinh hoa phú quý, lại càng không muốn cùng nam nhân dây dưa không rõ.”
.
Thanh âm của ta không to nhưng từng từ từng chữ lại vô cùng đanh thép, thừa dịp bọn họ còn đang mơ màng không để ý, ta vùng tay ra nghĩ muốn li khai.
.
“Sống cuộc sống bình thường? Không muốn cùng nam nhân dây dưa? Hừ! Ngươi cho là ngươi bây giờ còn có thể giống người bình thường cưới vợ rồi cùng nhau sống đến cuối đời sao? Thanh, ngươi thực sự là quá ngây thơ rồi!”
.
Rất nhanh khôi phục lại, Hàn Phong gắt gao túm lấy cánh tay của ta cười lạnh nói.
.
“Vì sao không thể?”
.
“Ở dưới thân nam nhân uyển chuyển hầu hạ, bị nam nhân hung hăng thương yêu xỏ xuyên qua, trong miệng mặc dù hô không muốn nhưng cứ một lần lại một lần được nam nhân âu yếm thì đạt đến cao trào. Thanh, ngươi thực sự cho rằng thân thể như vậy còn có thể ôm nữ nhân sao?”
.
“Ngươi?!” Trong lòng như nghẹn lại, sắc mặt ta trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Hàn Phong từng bước ép sát khiến ta chỉ có thể vô lực nhìn hắn, mà ánh mắt sắc bén của hắn dường như đã nhìn thấu ta.