Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 20



“Ân….” Mơ mơ màng màng tỉnh giấc, toàn thân có loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, những va chạm vừa phải khiến ta nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.

.

“Thoải mái không?”

.

“Cái gì?” Một tiếng cười nhẹ truyền đến, làm cho ta triệt để tỉnh táo lại. Mở mắt ra thì thấy mình đang nằm úp sấp trên giường, mà lại có bàn tay của người nào đó đang xoa bóp trên lưng của ta.

.

“Ta đặc biệt đi học xoa bóp, xem ra cuối cùng cũng không có phí công, ha hả.” Hắn cười nói.

.

“Ngươi thế nào còn chưa đi?”

.

Ta bực bội, hất tay hắn ra rồi ngồi dậy, không nghĩ đến lại làm cho nơi tư mật nhói đau, khiến ta nhịn không được kêu lên một tiếng.

.

“Ngươi đừng nóng giận. Ta đã giúp ngươi thượng dược rồi, may là chỗ đó không bị nứt. Bất quá ngươi chú ý một chút thì tương đối hảo.”

.

Tên hỗn đản đó bày ra vẻ mặt áy náy nhìn ta.

.

“Vậy ngươi vì sao còn….”

.

Oán giận thiếu chút nữa thốt ra, nhưng bởi vì cảm thấy nếu nói ra những lời đó thì thật giống như mình đang làm nũng với hắn, cho nên không nói nữa. Cuối cùng chỉ có thể oán hận nhìn hắn.

.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, làm cũng đã làm rồi.” Hắn cười hì hì nói.

.

“Ngươi đừng có cười nữa, thật khó coi.”

.

Người này quả nhiên là đồ khốn, cư nhiên không biết cái gì là vô sỉ, vẫn còn dám cười với ta.

.

“Xấu xí? Thật vậy chăng?” Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó sờ sờ mặt mình.

.

Bởi vì tức giận bản thân đã vậy còn quá trầm mê trong sự âu yếm của hắn, mà đã quên chuyện trước đây hắn đã làm, vì vậy ta chỉ có thể trái lương tâm mà nói: “Đúng vậy, khó coi chết đi được.”

.

Nhưng cẩn thận nghĩ, dứt bỏ thành kiến đối với hắn, ta không thừa nhận cũng không được, Hàn Phong xác thực phi thường anh tuấn, nhất là khi hắn cười lên, lệ khí trên người như bị quét sạch, chỉ còn lại nét nhu tình, làm cho kẻ khác động tâm không ngớt.

.

“Làm sao vậy, Thanh? Nghĩ cái gì mà đỏ cả mặt thế?”

.

Hắn giống như vừa mới phát hiện ra tâm đại lục, kinh hô một tiếng, làm cho tâm tư ta tạm thời thanh tỉnh lại, liền vội vàng che giấu nói: “Ta đói bụng.”

.

“Quả nhiên vận động kịch liệt có tác dụng kích thích ăn uống mà.”  Hắn thổi nhẹ vào tai ta, tươi cười nói.

.

“Ngươi nói không thôi không được sao?” Ta hơi giận, mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn hắn.

.

“Được rồi, đừng giận nữa.”

.

Thấy ta thực sự sinh khí, hắn khôn ngoan thu liễm lại, liền lấy di động trong túi ra nói vài câu rồi tắt máy.

.

“Ta đã đặt một ít đồ chay, ngươi nếm thử xem, mùi vị thật sự không tồi.” Hắn nói.

.

Ta chẳng ừ hử gì cả, xem như thay cho trả lời. Nghĩ tới đây là lần đầu tiên ta và hắn lẳng lặng ở chung mà không có khắc khẩu, tâm tình của ta đột nhiên trở nên có chút phức tạp.

.

“Ngươi sao cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?” Ta bực bội nói, hắn tới gần chỗ ta ngồi, nhưng nhãn thần luôn đặt ở trên mặt ta.

.

“Ngươi không phải cũng đang nhìn ta sao?” Hắn làm ra vẻ đanh đá tươi cười hỏi vặn lại ta.

.

“Biến thái.” Sợ bị hắn nghe được thì lại động tay động chân với ta, ta chỉ dám mắng thầm trong bụng.

.

“Hiện tại chắc là đang thầm mắng ta đi?” Hắn lại nói.

.

Trực giác của tên hỗn đản này sao lại chính xác như vậy chứ. Bất quá ta van ngươi, đừng… dùng loại ánh mắt si tình này nhìn ta nữa, nhìn nữa chắc chắn ta sẽ nổi hết cả da gà lên mất. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy thực sự có chút không được tự nhiên, ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

.

Thấy bầu trời đã tối đen như mực, ta quay vào nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường, bảy giờ ba mươi? Chúng ta cư nhiên, cư nhiên…. ở trên giường một ngày một đêm?

.

Ý thức được điểm ấy ta thiếu chút nữa thổ huyết, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Phong nói: “Ngươi quả nhiên là cầm thú!”

.

“Ngươi nói sao thì cứ cho là vậy đi.” Hắn vẫn dám tỉnh bơ cười cười như thế trả lời ta.

.

Hàn Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, khi trở vào thì cầm trên tay mấy túi đồ ăn liền. Hắn nói muốn đút cho ta ăn, dĩ nhiên là ta phải kịch liệt phản đối. Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể lay chuyển được cái tên bá vương ngang ngược này, chỉ có thể mặc cho hắn đút từng miếng từng miếng, tức chết ta.

.

“Ngươi còn muốn ở đây tới khi nào?” Buổi tối bị hắn ôm lấy nằm ở trên giường, ta hỏi như vậy.

.

“Thất lễ rồi, đây cũng là nhà của ta mà.”

.

Hắn thật ra đã không còn có thể nhẫn nại được nữa.

.

“Ta đây ngày mai dọn nhà.”

.

“Không quan hệ. Cho dù ngươi có đi tìm một phòng trọ khác, không cần biết là ở đâu, ta sẽ lập tức mua ngay.” Hắn hung hăng uy hiếp bên tai ta.

.

“Ngươi có ý gì? Không phải nói sẽ không tái quấy rầy ta nữa hay sao? Ta trước đây nói ngươi không nhớ rõ sao?” Ta giận, nghĩ thầm cái tên này thế nào luôn luôn nghe không rõ chứ?

.

“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Hắn ôm chặt lấy ta mà nói.

.

“Ta biết ngày đó là ta sai, thế nhưng ta đã rất nỗ lực nhẫn nại rồi, ta bảo chứng sau này ta sẽ không bao giờ có tình nhân khác nữa có được hay không?”

.

“Ngươi cho dù có một trăm, một nghìn tình nhân cùng ta có cái gì quan hệ? Chỉ cần chính ngươi không sợ bị bệnh linh tinh gì đó thì đều có thể.”

.

Té ra tên hỗn đản này cho rằng ta đang ghen sao?

.

“Tối hôm qua nói với ngươi là thật tâm. Ngươi cho ta một cơ hội nữa có được hay không? Ba năm trước đã là quá khứ rồi, chúng ta dù sao cũng không có huyết hải thâm cừu gì cả, hơn nữa xem ra ngươi cũng không phải là đang hận ta, vì sao không thể cho ta một cơ hội? Cho dù ngươi thực sự không ta cơ hội, ta cũng sẽ không buông tha, ta sẽ vẫn quấn quít lấy ngươi, ngươi ở đâu ta ở đó, mặc kệ ngươi chạy trốn tới đâu ta đều sẽ tìm được ngươi. Thanh, ta sẽ làm như vậy, không phải bởi vì đem ngươi trở thành con mồi, cũng không phải là đang đùa giỡn với tình ái. Ta là thực sự rất thích ngươi, thực sự rất yêu ngươi.”

.

Đôi mắt đen như ngọc của hắn tràn đầy kiên định cùng ôn nhu. Bị giọng nói trầm trầm của hắn mê hoặc, trong đáy lòng giống như có gì đó xông ra, khiến ta như bị quỷ ám gật đầu.

.

“Thật tốt quá.” Thấy ta đáp ứng rồi, hắn dĩ nhiên vui vẻ ngồi dậy, còn kiên quyết ôm chặt lấy ta nói: “Ngươi vừa gật đầu rồi, ta đã nhìn thấy, không cho phép ngươi đổi ý.”

.

“Ân.” Nhìn hắn vẻ mặt hưng phấn, lòng ta đột nhiên có chút không đành lòng.

.

“Ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.” Hắn hôn lên trán ta một cái, nói thầm bên tai của ta.

.

“Hàn Phong.” Bị hắn lần thứ hai ôm nằm ở trên giường, ta đẩy đẩy hắn vài cái.

.

“Cái gì?”

.

“Ngươi buông tay ra, ta không quen bị người khác ôm ngủ như vậy.”

.

“Không được.” Hắn bá đạo cự tuyệt.

.

“Thế nhưng ta….”

.

“Ngoan, ngươi dần dần rồi sẽ quen thôi.” Hắn giống như đang dỗ dành hài tử vậy, lại còn vỗ nhẹ lên lưng ta vài cái, khiến ta thật sự dở khóc dở cười.

.

“Ta không phải trẻ con.”

.

“Được rồi, đừng náo loạn, mau ngủ.”

.

Hắn nhắm mắt lại không hề nhìn ta, vẫn như trước là không có buông tay.

.

Nửa đêm, bởi vì thủy chung không quen có người khác nằm bên cạnh mình, cho nên ta trằn trọc không thể ngủ yên, nghe tiếng thở đều đều của Hàn Phong, biết hắn đã tiến nhập mộng đẹp. Vốn cho rằng bản thân có thể đơn độc sống một mình cả đời, nhưng vì sao các ngươi lại cứ muốn xông vào cuộc sống của ta? Nếu đã xông vào, vì sao lại bất mãn với cách sống của ta?

.

Tình cảm bằng hữu, thầy trò chẳng lẽ không đủ sao? Vì sao nhất định phải là tình yêu?

.

Ta nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve trên mặt Hàn Phong, trong lòng thầm hỏi hắn: “Ngươi thực sự có thể làm đúng theo những lời ngươi nói với ta sao?”

.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hàn Phong đã ly khai. Ta thở dài một hơi, dù sao vừa nghĩ đến chuyện giữa hai chúng ta, ta thật không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

.

Buổi chiều, chủ nhiệm của trường Cao trung Lăng Lan đích thân gọi tới, hỏi ta có nguyện ý đến làm giáo viên ngữ văn tại đó hay không, ta liền đồng ý, sau đó liền hẹn một thời điểm để đến trường gặp mặt.

.

Biết rằng cái lý lịch của ta không có uổng phí, ta thật cao hứng. Chạng vạng tối ta đi đến chỗ làm để xin nghỉ, quản lý mập mạp vừa nghe nói ta phải đi, lập tức lộ ra ánh mắt không muốn, ta nói lúc nào thuận tiện lại tới thăm mọi người, hắn mới cười cười một chút.

.

Nói chuyện một hồi, quản lý nói hắn mời chúng ta đi uống rượu, còn chưa kịp cự tuyệt, ta đã bị bọn họ lôi kéo, đi tới một nơi có tên là Đọa lạc thiên sứ.

.

Nhìn chén rượu đặt ở trước mắt, ta toàn thân phát lạnh. Trời mới biết, ta căn bản không biết uống rượu. Cái này làm sao bây giờ?

.

“Thanh Dương, cụng ly.”

.

“Thanh Dương, ta kính ngươi, chúc mừng ngươi thoát khỏi ma trảo của quản lý. Ha hả….”

.

Không thể từ chối, ta chỉ có thể cầm lấy chén rượu, ngừng thở uống một hơi.

.

“Đúng vậy….” Người bên cạnh bắt đầu ồn ào.

.

“Tiểu tử thối, muốn uống thì tự uống đi, đừng ép hắn.”

.

“Được rồi, đã biết, tự dưng lại đánh vào đầu ta, sẽ bị ngốc đi đó. Quản lý thực sự là bất công….”

.

“Ta không đánh a? Ta rõ ràng là chỉ chạm nhẹ âu yếm thôi a…. Ha hả.”

.

Nhìn quản lý cùng đồng sự tranh cãi, mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

.

“Cảm tạ ngài, quản lý.” Trong lòng ta nổi lên một tình cảm ấm áp, nâng ly rượu lên nhìn hắn nói: “Trong khoảng thời gian ta làm công ở đây, ngài vẫn luôn chiếu cố ta, lại còn là một người hòa ái dễ gần, giống như người thân của ta vậy. Tuy rằng ta không biết uống rượu, nhưng ta vẫn muốn kính ngài một ly.”

.

Uống một hơi cạn sạch ly rượu xong ta thấy hắn đang lắc đầu, đôi mắt có chút ướt át mà nói: “Ngươi hài tử này.”

.

Lại rót tiếp một chén nữa, ta nâng lên, nhìn mấy người đồng sự: “Ta còn muốn kính các vị một chén, cảm tạ mọi người luôn bang trợ cho ta, cảm tạ.”

.

“Được rồi, đừng uống nữa. Cho ngươi cái này.”

.

Ta đang khí thế bừng bừng định uống nốt chén rượu đó thì Tiểu Bạch lại đoạt mất chén rượu trong tay ta, thay vào đó là một ly nước lạnh.

.

“Ngươi dùng cái này thay rượu đi! Ta cũng không muốn chút nữa về phải phục vụ người say đâu.”

.

“Cái này…. Hình như không có thành ý lắm?” Ta hỏi.

.

“Sẽ không. Tất cả mọi người đều biết tửu lượng của ngươi, hơn nữa tâm ý đã thu được rồi.”

.

“Đúng vậy, chúng ta còn muốn tiết kiệm rượu một chút a!” Quả nhiên có người nói như vậy.

.

“Cảm tạ.”

.

Chưa bao giờ biết sẽ là lúc này, tại chỗ này mà gặp lại hắn, khi ta đi từ WC ra đến hành lang thì lơ đãng nhìn thấy Tề Khiếu ngồi một mình lẳng lặng uống rượu.

.

Hắn không có thấy ta, mà ta cũng thu hồi tầm mắt, ngồi trở lại nguyên vị trí, giả bộ chuyện gì cũng không có, nhưng trong ngực lại nổi lên một chút rung động mà ta không thể lừa gạt chính mình.

.

Mười hai giờ đêm, tiệc chia tay vui vẻ của chúng ta cũng đến hồi kết thúc, khi ta đang định ra về thì lại nhìn đến người nọ nằm úp sấp trên mặt bàn, ta nói với mọi người là muốn ngồi thêm một chút nữa. Bọn họ cũng không quản ta, mà bắt đầu li khai.

.

Chậm rãi hướng người nọ đi đến, càng đến gần thì trong lòng ta càng thêm nặng nề.

.

“Tề Khiếu ngươi tỉnh tỉnh.” Ngồi xuống bên cạnh hắn, ta đẩy đẩy người hắn.

.

“Ân….” Hắn không nhúc nhích vẫn tiếp tục gục mặt trên bàn.

.

Uống say rồi? Ta không đẩy hắn nữa, hắn vẫn như trước không nhúc nhích tí nào.

.

Bất đắc dĩ, nhưng lại không thể để hắn một mình nằm ở đây, phải lập tức dẫn hắn đi.

.

“Làm phiền một chút, xin hỏi vị tiên sinh này đã tính tiền chưa? Nếu như chưa tính thì ta thay hắn trả tiền.”

.

Không biết hắn đã thanh toán tiền hay chưa, ta chỉ có thể quay ra hỏi bồi bàn đang đứng gần đó.

.

Nàng nhìn về hướng ta chỉ, rồi mỉm cười nói: “Tiên sinh nhĩ hảo, Tề tiên sinh đã thanh toán trước từ đầu tháng rồi.”

.

“Đầu tháng? Thanh toán trước?” Ta khó hiểu nhìn nàng.

.

“Tề tiên sinh là khách quen của chúng ta, hắn ngại mỗi ngày tính tiền phiền phức, cho nên sẽ thanh toán một lần vào đầu tháng thôi.”

.

“Hắn mỗi ngày đều đến?” Ta gần như run rẩy hỏi nàng.

.

“Cũng không phải, một tuần hắn sẽ đến ba ngày.”

.

“Mỗi lần đều là uống đến say khướt như vậy?”

.

“Đúng vậy, hình như hắn có chuyện gì đó rất thương tâm.” Nàng không đành lòng, lộ ra ánh mắt đồng tình.

.

“Vậy sau khi uống say, có ai đến đưa hắn về không?” Nếu là có người tới đón hắn, ta thật ra có thể mặc kệ.

.

“Lúc đầu thì có lái xe của hắn chờ ở đây để đưa hắn về, bất quá sau này không thấy nữa, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nơi này chúng ta có khách phòng, đều đưa hắn vào trong đó nghỉ ngơi. Cái này…. Ân…. Ta nghĩ ngươi là bằng hữu của hắn, cho nên ta muốn nói một câu, nếu quá phận mong ngươi dừng để tâm.”

.

“Mời nói.”

.

“Có thể là ta đang xen vào việc của người khác, nhưng có lẽ ngươi nên khuyên nhủ Tề tiên sinh, để hắn không nên trường kỳ uống rượu nữa thì tốt hơn.”

.

“Cảm tạ ngươi, ngày hôm nay ta sẽ dẫn hắn về nhà.” Mũi ê ẩm, thanh âm của ta có chút nức nở.

.

“Tề Khiếu, Tề Khiếu, ngươi đứng lên….” Dùng tất cả khí lực, ta mới có thể nâng hắn lên.

.

“Thanh…. Thanh….” Ta cho rằng hắn tỉnh, đang kinh hỉ không ngớt, nhưng thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, hình như là đang nói mớ, khóe mắt chảy xuống hai dòng lệ khiến lòng ta đau như cắt.

.

Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn định, ta cũng không biết ta làm thế nào mà đưa được hắn ra xe, rồi lại làm thế nào mà đỡ được hắn về tới nhà ta, thực sự kiên trì không được mà thở hồng hộc, ném hắn trên mặt đất, cảm giác như vừa trải qua thiên tân vạn khổ.

.

“Ta sau này không bao giờ… quản ngươi nữa.” Nghĩ đến mình còn phải đỡ hắn leo năm tầng lầu, ta oán hận quay người nhìn hắn nói.

.

Ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ của mình, đột nhiên có chút há hốc mồm, sao trong phòng lại sáng đèn chứ? Sau đó một giây ta liền mừng rỡ không gì sánh được, cái này là được cứu rồi. Ta cấp tốc lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hàn Phong.

.

“Ngươi ở đâu? Vì sao tắt máy?” Điện thoại truyền đến tiếng hắn dang rít gào.

.

Cố không nổi điên lên với hắn, ta vội vàng nói rằng: “Ngươi đang ở trong phòng ta đúng không? Mau xuống đây, nhanh lên một chút.”

.

“Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?” Hắn thở hổn hển chạy xuống, tàn bạo trừng mắt truy vấn ta.

.

“Đợi lát nữa nói, ngươi trước tiên đỡ hắn lên nhà đã.”

.

“Ai?”

.

“Tề Khiếu.”

.

“Không đỡ, ta lên trước đây.” Hắn đột nhiên giở trò, muốn xoay người li khai.

.

“Hàn Phong, ta mệt mỏi quá, ngươi nhanh lên một chút.” Ta kéo áo hắn, cố gắng nhẹ giọng nói, tựa như đang nũng nịu với hắn.

.

“Ngươi phải hôn ta một cái.” Hắn lại còn ra điều kiện với ta.

.

“Ngươi sao lại cứ hành xử như tiểu hài tử thế?” Ta bắt đầu phát hỏa.

“Không chịu thì thôi.”

.

Hắn thấy ta thực sự sinh khí, mới không cam tâm tình nguyện đi tới bên cạnh Tề Khiếu, dùng một tay thô lỗ kéo hắn lên.

.

“Ngươi nhẹ nhàng một chút.” Ta không đành lòng vội vã nói.

.

“Dài dòng, đi mau.”

.

Hắn chẳng thèm  liếc mắt nhìn ta, đỡ Tề Khiếu lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.