Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 21



“Thanh, Thanh…” Sau khi Hàn Phong đặt hắn ở trên giường, hắn vẫn liên tục nói mớ như thế. Ta nghe khó chịu, chỉ có thể ngồi ở bên giường nắm tay hắn, nhẹ nhàng mà nói ta đang ở đây.

.

“Không cho phép ngươi thích hắn, không cho phép.” Hàn Phong ôm cổ ta, bá đạo ra lệnh bên tai.

.

“Đừng náo loạn.” Một người say rượu ta đã không biết ứng phó thế nào, làm sao còn có công phu quản hắn. Phiền muộn trong lòng, ta giãy giụa đẩy hắn ra, lại không nghĩ rằng hắn xoay người một cái liền phá hỏng cái bàn ăn của ta.

.

“Ngươi làm gì thế?” Ta buông tay Tề Khiếu ra, lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Phong.

.

“Ngươi quản ta?”

.

Đối diện với hắn một hồi, ta cũng không biết vì sao liền chảy nước mắt, hắn luống cuống, vội vã hỏi ta chuyện gì xảy ra. Ta lại chỉ muốn hắn đừng hỏi nữa, bởi vì hắn càng hỏi lòng ta càng rối loạn, sau đó có lẽ là do cảm thấy như vậy rất mất mặt, ta liền khóc nức nở rất thương tâm.

.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ngoan.” Hắn hôn hôn tóc ta dỗ dành nói.

.

“Không được coi ta như tiểu hài tử.” Lau nước mắt, ta đẩy hắn ra tức giận nói.

.

“Đã biết, ta mới là tiểu hài tử, thế đã được chưa?” Hắn bất đắc dĩ cười cười.

.

Ta trừng mắt liếc hắn, lại lần nữa ngồi trở lại bên giường. Nhìn Tề Khiếu nhắm chặt hai mắt, nhìn thân hình gầy gò của hắn, trong lòng quả thật rất đau khổ.

.

“Thanh, ngươi đi ngủ đi! Đã hai giờ đêm rồi.” Hàn Phong thấy ta thực sự không chịu nổi nữa liền nói.

.

“Vậy còn ngươi? Hiện tại đi về sao?”

.

“Ngươi không sợ ta ngủ gật lúc lái xe sao? Ta ngả ra đất nghỉ là được rồi!”

.

“Thế nhưng ta ở đây chỉ có một bộ chăm đệm, này làm sao bây giờ….” Trước đây chẳng bao giờ có khách nên ta không có chuẩn bị sẵn chăn nệm, ta bối rối nói.

.

“Ta nghỉ ở trên ghế là được rồi. Dù sao cũng sắp sáng rồi, trước đây có nhiều lúc công việc ở công ty bề bộn ta cũng có khi cả đêm không ngủ, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

.

“Ai lo lắng cho ngươi chứ?” Ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực sự trong lòng lại không muốn để hắn làm như vậy, dù sao hiện tại cũng không phải mùa hè, “Như vậy đi! Chúng ta ba người cùng nằm trên giường, ta nghĩ hẳn là khả dĩ.”

.

“Ngươi xác định giường này sẽ không bị sập?” Hắn hơi cong khóe miệng, mang theo ngữ khí trêu chọc hỏi ta.

.

“Sập cũng phải chịu, ai bảo ngươi cao lớn như thế?” Ta đi thay đồ ngủ, sau đó nằm xuống giường, lại thấy hắn vẫn đứng bất động ở nơi đó, không nhịn được nói: “Ngươi còn không mau nằm xuống.”

.

“Đã biết.” Thấy hắn cuối cùng cũng bò lên trên giường, ta nhích người sang phía Tề Khiếu, nhưng giường khá nhỏ, nên ba người cứ như vậy kề sát nhau, muốn động cũng không thể động.

.

“Uy, ngươi làm gì đó?” Cái tên hỗn đản Hàn Phong đó lại bắt đầu động tay động chân với ta.

.

“Chen chúc khó chịu quá, ta phải ôm ngươi mới có thể ngủ thoải mái.”

.

Ta bắt đầu bốc hỏa, hắn nhưng lại cợt nhả nhìn ta mà nói.

.

“Nhanh ngủ đi!” Ta tàn bạo trừng mắt liếc hắn.

.

Sáng hôm sau ta tỉnh dậy, nói thật là ta căn bản không ngủ được, toàn thân không chỉ cứng đờ, còn có chút đau nhức, lần sau đánh chết ta cũng không làm loại sự tình này nữa.

.

Rửa mặt xong, thấy hai người đó vẫn còn ngủ, ta để lại tờ giấy nhắn rồi đi ra ngoài mua mấy thứ, khi ta quay về thì đồng hồ ở quán bán mật ong dưới nhà đã điểm mười hai giờ.

.

Có lầm hay không? Còn đang ngủ? Về đến nhà, ta nhìn thấy hai người đó vẫn còn ngủ say như chết giống như heo vậy, trong tâm bắt đầu bội phục bọn hắn. Ta vào bếp chuẩn bị sẵn mấy thứ sau đó đi tới bên giường gọi bọn họ dậy, gọi một hồi lâu mà hai người đó vẫn không có chút phản ứng, thực sự không còn cách nào khác, ta đành cho bọn hắn mỗi người một cái véo tai.

.

“Đau quá.” Tề Khiếu từ từ mở hai mắt rồi xoa xoa lỗ tai, thần tình còn giống như người đang ở trong mộng.

.

“Thanh, được rồi đừng véo nữa, ta tỉnh rồi.” Một người khác vẻ mặt oán hận nhìn ta, đến khi ta phải uy hiếp mới bắt đầu không tình nguyện mặc y phục vào.

.

“Đi đánh răng rửa mặt đi.” Ta đuổi Hàn Phong đi rồi, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng lay Tề Khiếu dậy.

.

“Ân….” Hắn rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt, lúc hắn nhìn thấy ta thì trên mặt là một mảnh mờ mịt, sau đó lạnh như băng nói: “Là ngươi.”

.

Đã từng dự đoán tình cảnh khi hắn tỉnh lại, nhưng thật không ngờ sẽ là như thế này, lòng ta bỗng chốc chùng hẳn xuống.

.

“Ta sao lại ở đây?” Hắn mặt không chút biểu tình hỏi, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.

.

Ta cười khổ một tiếng: “Là ta đưa ngươi về.”

.

“Vài năm không gặp, ngươi lại trở thành kẻ chõ mõm vào việc của người khác nhỉ.” Hắn mặc quần áo vào, lạnh lùng cười rồi nói ra câu châm chọc đó.

.

“Ta….” Trong lòng đột nhiên luống cuống, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

.

“Ta đi.”

.

“Ngươi đi đâu? Lại muốn đi uống rượu?” Ta cái gì cũng không màng, chặn ở trước mặt hắn vội vàng hỏi.

.

“Này hình như cùng ngươi không có quan hệ gì, tránh ra.” Hắn một tay đẩy ta ra rồi bước ra cửa.

.

“Tề Khiếu, đừng đi nữa, cũng đừng như vậy nữa.” Ta ôm chặt lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào nói.

.

“Thanh, làm sao vậy?” Có lẽ chúng ta nói chuyện quá lớn tiếng khiến cho Hàn Phong chú ý, khi hắn đi từ trong phòng tắm ra, trong miệng vẫn còn đầy kem đánh răng, thoạt nhìn có chút buồn cười.

.

“Ngươi ở đây?” Tề Khiếu quay đầu nhìn hắn một cái rồi quay sang nhìn ta, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường: “Ba năm trước đây không phải nói không muốn tái kiến chúng ta sao? Hiện tại lại là vì sao? Ở chung?”

.

“Đều không phải.” Ta vội vàng ngắt lời hắn.

.

“Tránh ra.” Hắn liền đẩy ta ra mà nói.

.

“Không cho, ngươi đừng… đi uống rượu nữa.”

.

“Nhanh lên một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

.

“Ta đã mua thức ăn, đợi một chút ta làm cho ngươi ăn, ngươi lưu lại có được không?” Ta ôn nhu nói.

.

Hắn lạnh lùng nhìn ta, nhưng sau đó một giây liền cho ta câu trả lời.

.

“A!” Hắn thô lỗ đẩy ta, bất ngờ quá nên ta không kịp phòng bị mà ngã ra đất.

.

Dường như không có ngờ mình lại mạnh tay như vậy, hắn giật mình nhìn ta, rồi lại cúi đầu nhìn hai tay mình.

.

“Có bị sao không?” Hàn Phong vội vàng hỏi han, đến khi xác định ta không có việc gì mới chậm rãi nâng ta dậy.

.

“Ngươi có bệnh sao? Vì cái gì phát hỏa với hắn?” Hàn Phong sắc mặt bất thiện, gằn giọng với Tề Khiếu.

.

“Ta không sao đâu.” Ta nói.

.

Thấy sự áy náy trong mắt Tề Khiếu chợt lóe rồi biến mất, ta ôn nhu nói: “Ngươi trước chờ ta một hồi.” Cũng không chờ hắn phản ứng lại liền đi vào bếp lấy cho hắn một chén nước mật ong ta đã làm sẵn từ trước nói: “Uống cái này xong rồi hãy đi.”

.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, ta bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ nếu là một người thật muốn đi, ngươi cho dù khóc quỳ xuống cầu hắn cũng vô dụng. Đã biết điểm ấy, ta cũng không ngăn cản.

.

Hắn cầm chén thủy tinh, đầu tiên là có chút suy nghĩ nhìn ta một hồi, sau đó “Ba” một tiếng ném xuống đất, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa.

.

Ta ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, đột nhiên nhịn không được chảy nước mắt. Ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dằn vặt bản thân như thế, ta phải làm sao bây giờ?

.

“Ngươi khóc cái gì?” Hàn Phong thấy ta như vậy, dĩ nhiên là không vui, trong giọng nói lộ ra vài phần khó chịu.

.

“Không có gì, chỉ là trong lòng rất khó chịu.” Ta rất nhanh lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười: “Điểm tâm đã làm xong hết rồi, chúng ta đi ăn đi.”

.

“Hàn Phong….” Dọn dẹp xong xuôi hết, ta do dự nhìn người đang ngồi trước máy vi tính chơi điện tử.

.

“Chuyện gì?”

.

“Buổi tối ngươi có thể đến Đọa lạc thiên sứ một chút được không? Cái quán bar đó….” Bị hàn khí trong mắt hắn đe dọa, ta nuốt nuốt nước miếng, nhất thời cũng vô pháp nói tiếp.

.

“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”

.

“…. Ta nghe nói từ thứ năm tới chủ nhật hắn sẽ liên tục tới đó. Ngươi có thể đi tới mang hắn về được không? Một mình ta vác hắn về, thật sự là không có khí lực lớn như vậy, cho nên mới muốn nhờ….”

.

Ta còn chưa nói hết đã thấy hắn đứng lên, sau khi lạnh lùng nhìn ta thì nổi giận đùng đùng hướng cửa đi đến.

.

“Hàn Phong ngươi nghe ta….” Ta kéo áo muốn ngăn trụ hắn, hắn nhưng chỉ gạt tay một cái đã thoát ra được, giống như Tề Khiếu, cũng nhanh chóng bỏ đi.

.

Đầu ta đột nhiên choáng váng, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, bỗng nhiên té trên mặt đất. Nằm trên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng ta như có thứ gì đó bị vỡ ra, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ta.

.

Ba ba, ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Vì sao hắn lại làm cho ta phải thống khổ như thế? Vì sao ta có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn?

.

Bảy giờ tối, ta nhận được điện thoại của Hàn Phong, hắn nói cho ta biết hắn hiện tại đang ở “Đọa lạc thiên sứ” xong liền ngắt máy. Buổi tối tám giờ, thấy có nhân viên giao hàng đưa tới một cái giường gấp cũng chăn gối muốn ta ký nhận. Một giờ đêm thì Hàn Phong mới đưa hắn tới, hắn vẫn là bất tỉnh nhân sự giống như ngày hôm trước, ta chỉ có thể bắt hắn uống một chén nước mật ong.

.

Hai giờ đêm, Hàn Phong ngủ ở trên giường gấp mới được mang tới, nhưng một câu cũng không nói với ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Khiếu đã không thấy hình bóng. Trên tủ đầu giường có dán một tờ giấy, hắn nói ta đừng…. xen vào việc của người khác nữa.

.

“Ngươi xác định hắn đêm nay còn có thể đến Đọa lạc thiên sứ?” Hàn Phong liếc qua tờ giấy rồi hỏi ta.

.

“Có lẽ.” Ta cười khổ một tiếng, ngước nhìn lịch treo tường một chút, ngày mồng hai tháng mười một, chủ nhật.

.

Mười một giờ tối, Hàn Phong lại mang hắn về, ta biết phán đoán của ta là chính xác.

.

Lấy ra một sợi xích cùng khóa đã sớm chuẩn bị từ trước, ta liền đem một tay của Tề Khiếu khóa vào trên đầu giường.

.

“Ngươi nhìn gì ta?” Xoa xoa mồ hôi trên trán, ta buồn cười liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong.

.

“Ngươi muốn nhốt hắn?”

.

“Có một số việc ta phải mau chóng giải quyết.”

.

Sáng sớm năm giờ, ta rời giường sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Sáu giờ, ta đánh thức Hàn Phong dậy. Hắn tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn bị ta bắt đi đánh răng rửa mặt, sau đó thấy ta đã chuẩn bị sẵn điểm tâm liền lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn.

.

“Mùi vị thật ngon.” Sau khi ăn hết bát cháo, hắn mới cất lời tán dương.

.

“Cảm tạ.”

.

“Hàn Phong, ta nghĩ ngươi… tạm thời rời khỏi đây một thời gian. Có được hay không?” Ta bất an nhìn hắn, cho dù biết tính tình của hắn, ta vẫn phải kiên trì nói ra.

.

“Vì sao?” Hắn quả nhiên giống như ta dự đoán, phát cáu rồi.

.

“Tối hôm qua ta nói phải nhanh chóng giải quyết việc này.”

.

“Này cùng việc ta li khai có quan hệ gì?”

.

“Ngươi ở chỗ này cũng không thể giúp được cái gì.”

.

“Nói trắng ra là, không muốn ta quấy rầy hai người các ngươi có đúng hay không?”

.

“Ngươi nghĩ như vậy ta cũng không có cách nào.” Cố không làm hắn tức giận hơn, ta lạnh lùng nói.

.

(ta thấy bạn ý là đang thêm dầu vào lửa thì đúng hơn ý, nói thế ai mà chịu được, phần này Phong ca thật là đáng thương a, T^T)

.

“Ta không đi.” Hắn nói.

.

“Hàn Phong.” Ta ôn nhu khẩn thiết nhìn hắn.

.

Hai người đối mặt với nhau, không biết có phải là bị sự kiên quyết của ta đánh bại hay không, rốt cục hắn hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai xuất môn đi. Ta thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh Tề Khiếu yên lặng chờ hắn tỉnh lại.

.

“Ngươi trói ta làm gì?” Thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên.

.

“Ngươi tỉnh, ta rót nước mật ong cho ngươi rồi, uống nhanh đi!” Không nhìn đến sự tức giận trong mắt hắn, ta đạm đạm nhất tiếu, lấy một cái chén thủy tinh đưa cho hắn.

.

“Không cần, ngươi mau cởi trói cho ta.” Hắn ngồi dậy, dùng sức muốn thoát ra.

.

Giả bộ không có thấy biểu tình gần như phát cuồng của hắn, ta cười cười, vẫn cứ cầm cái chén đưa cho hắn.

.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hất cái chén trong tay ta ra, hắn kéo tay ta lại, đè lên bả vai khiến ta không thể nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta.

.

“Kiêng rượu đi!” Đối mặt với đôi mắt bốc hỏa của hắn, ta bình thản nói.

.

“Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta? Ngươi là ai chứ? Chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không phải.”

.

“Đây không phải mệnh lệnh, là thỉnh cầu. Tuy rằng biết rằng bản thân ta không có tư cách, nhưng quả thật ngươi không nên tiếp tục uống rượu nữa. Nếu như thực sự muốn uống, cũng xin ngươi nghìn vạn lần không nên uống kiểu đó nữa. Ta…. Lòng ta đau nhức.”

.

Một câu nói của hắn liền phá huỷ phòng tuyến của ta, ta cười khổ một tiếng, chỉ có thể bi thương nhìn hắn. Cho rằng hắn nhất định sẽ tái châm chọc ta hoặc là đối ta phát hỏa, thế nhưng nghe xong ta nói hắn lại trầm mặc đứng lên, dùng một loại ánh mắt phi thường phức tạp nhìn ta.

.

“Thanh, Thanh….” Hắn đột nhiên gọi tên của ta, sau đó vài giây liền ôm chặt lấy ta.

.

“Vì sao muốn xen vào chuyện của ta? Vì sao không cho ta cứ như vậy mà rời đi? Ba năm trước đây khi ta phải li khai khỏi ngươi, tâm ta đã chết, hiện tại vì sao lại xuất hiện ở trước mặt ta? Ngươi chẳng lẽ còn muốn ta phải chết thêm một lần nữa hay sao?”

.

“Ngươi…. Ngươi nói cái gì?” Ta căng thẳng hỏi, trong ngực giống như bị cái gì đó chặn lại không thở nổi.

.

“Sau khi ta rời khỏi trường học, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của ngươi, chuyện gì cũng không làm được, tâm ta đau nhức đến mức thực sự không thể chịu nổi, rồi ta liền uống rất nhiều thuốc ngủ, về sau phụ mẫu phát hiện liền bị đưa vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì phải tiếp nhận trị liệu tâm lý, nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng.”

.

Hắn lẳng lặng nói, giống như đang kể lại một câu chuyện của người khác chứ không phải của hắn vậy, nhưng trong sự chua xót giọng nói của hắn khiến ta không tự chủ được mà rơi nước mắt.

.

“Rượu đúng là một thứ tốt, có thể làm cho người ta luôn mơ mơ màng màng, có thể quên đi tất cả, này không tốt sao? Thanh, ngươi vì sao muốn ta từ bỏ nó chứ?”.

.

“Tề Khiếu, đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa….” Ta ôm hắn, nước mắt không ngừng rơi trên hai gò má.

.

Phụ thân, xin hãy tha thứ cho ta! Ta thật sự là rất xấu rồi, ta thiếu chút nữa đã khiến hắn mất mạng vì sự ích kỷ của ta. Ta chỉ nghĩ không muốn bị người khác quấy rối, thầm nghĩ có thể có một cuộc sống yên ổn, nhưng căn bản ngay cả một điểm nỗ lực cũng không có liền cự tuyệt tình yêu của hắn.

.

“Thanh, ta nên làm cái gì bây giờ? Vô pháp quên, mỗi ngày đều thống khổ như vậy mà sống, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dằn vặt trong nỗi nhớ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Hắn ôm chặt lấy ta, tại ta bên tai nức nở nói.

.

“Ta không biết, ta thực sự không biết…. Hàn Phong, ngươi, chúng ta ba người…. Nên làm cái gì bây giờ?” Ta tâm loạn như ma liên tục lắc đầu khóc nức nở.

.

“Chỉ cần cho ta ở bên cạnh ngươi, cho dù lặng lẽ nhìn cũng tốt. Đừng… bắt ta rời đi nữa. Thanh…. Cầu ngươi.”

.

“Cái gì cũng không làm, chỉ là như thế này ở bên cạnh ta?”

.

“Hảo.” Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười nhìn ta nói. Ta cúi đầu cởi trói cho hắn sau đó liền xoay người lại không cho hắn thấy sự hoảng loạn của ta.

.

“Ta có việc phải đi ra ngoài một chút, cơm ta đã nấu xong hết rồi, ngươi chỉ cần hâm nóng lên là ăn được.” Nhất thời vô pháp đối diện với ánh mắt nồng nàn của hắn, ta nói xong liền chạy đi.

.

Sau khi đóng cửa phòng, ta dựa lưng vào mép tường thở hổn hển, chỉ cảm thấy toàn thân ta dường như sắp vỡ tan. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Đáp ứng cho Hàn Phong một cơ hội, hiện tại lại đáp ứng cùng Tề Khiếu, ba người làm sao có thể sống cùng nhau bây giờ?

.

Việc này thật sự khiến người khác cảm thấy quá nực cười rồi!

.

Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, ta thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.

.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải số điện thoại của Thanh Dương không?” Trong điện thoại truyền đến một thanh âm xa lạ.

.

“Xin chào, là ta, xin hỏi ngài là….?”

.

“Ta là chủ nhiệm nhân sự của trường Cao trung Lăng Lan, ta họ Mạnh.”

.

“Mạnh chủ nhiệm hảo.” Hỏng bét, mải mê giải quyết chuyện của Tề Khiếu, ngay cả đi nhận việc cũng quên mất, công việc này có lẽ không được nhận mất rồi.

.

“Ngày hôm qua ngươi không có tới, ta muốn gọi hỏi xem có phải ngươi đã xảy ra chuyện gì hay không?”

.

“Xin lỗi, ta rất xin lỗi, mấy ngày nay ta có chút việc ngoài ý muốn, cho nên….”

.

“Không sao, giờ ngươi đến cũng được. Ngươi có địa chỉ chưa?”

.

“Ta có rồi, ta sẽ tới đó ngay lập tức. Cảm tạ ngài.”

.

“Hảo, tái kiến.”

.

“Tái kiến.” Mặc dù ta cảm thấy có chút kỳ quái khi hắn chủ động gọi lại cho ta để xác nhận, thế nhưng ta vẫn thấy rất may mắn khi được nhận công việc này.

.

Mười giờ sáng, ta đi tới trường Cao trung Lăng Lan. Cho dù đã biết đây là một trường tư thục, thế nhưng sau khi nhìn thấy cơ sở vật chất của trường, ta vẫn nhịn không được mà giật mình, trường này thật sự quá giáu có rồi! Sau khi ra mắt Mạnh chủ nhiệm, ta đã ký hợp đồng một năm. Bọn họ cho ta đảm nhiệm môn ngữ văn của lớp 7, vốn đang định đề bạt ta làm chủ nhiệm lớp, thế nhưng ta đã cự tuyệt, bởi vì ta chỉ muốn truyền thụ kiến thức, cũng không muốn xen vào việc của người khác.

.

“Ngươi là thầy giáo ngữ văn mới tới của lớp 7 sao? Ta là Cổ Nhất, giáo viên tiếng Anh của lớp 7, nhĩ hảo.” Một nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi sau khi thấy ta đi vào phòng làm việc liền vẫy tay cười cười chào ta.

.

“Cổ lão sư nhĩ hảo, ta là Thanh Dương.”

.

“Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Hắn cầm tay của ta, dáng tươi cười có chút cổ quái.

.

“Hảo.”

.

Vài ngày tiếp đó Tề Khiếu vẫn ở nhà của ta không rời đi, mà Hàn Phong cũng không có xuất hiện. Hắn không đến, thật sự khiến ta tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bằng không ta làm sao hướng hắn mở miệng.

.

Khi ta bắt đầu đi làm, Tề Khiếu cũng đến công ty.

.

Giờ lên lớp của ta là tiết đầu tiên, khi đi tới cửa lớp, ta có chút khẩn trương, dù sao không có kinh nghiệm giảng dạy trước, khó tránh khỏi sẽ như vậy, ta hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa tiến vào.

.

Vốn có cho rằng những chuyện này chỉ có trong phim ảnh, thế nhưng sau khi hứng nguyên một xô nước ngay cửa lớp, ta chỉ có thể cười khổ một tiếng, cởi áo khoác đã ướt sũng ra vắt ở trên ghế.

.

“May là các ngươi đang học ở một trường tư thục.” Sau khi lau đi bọt nước trên mặt, ta đạm đạm nhất tiếu, nhìn hai mươi mấy học sinh trong phòng học, thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.