Buông Tha - Thảo Phạm

Chương 47: Mất trí nhớ ?





“Giang Phong... anh chết đi... em không muốn yêu anh nữa...”

Cả thân ảnh cao lớn của Giang Phong ngay lập tức ngã xuống, Bạch Uyển Vy run lẩy bẩy rồi buông ra, nhìn lòng bàn tay đã dính đầy máu tươi mà tim đập loạn lên. Cô... cô đã giết Giang Phong rồi.

Cô giết người cô yêu nhất. Nhưng không sao... sau này, sẽ không còn ai bắt ép cô sống với cơn ác mộng này nữa, cô sắp được tự do rồi.

Đội ngũ bác sĩ ngay sau đó đã xuất hiện, Bạch Uyển Vy nhặt mảnh vỡ lớn trên sàn lên, bắt đầu uy hiếp bọn họ. Chỉ cần họ đến gần đây thôi, cô sẽ tự sát.

“Không được lại gần đây !”

Nếu Giang Phong tỉnh lại, dù cho hành động của cô đúng hay sai, hắn cũng sẽ trừng phạt những người này sống không được mà chết cũng không xong.


“Phu nhân, nếu không đưa Giang tiên sinh đi thì sẽ không kịp mất...”

“Không cần ! Để anh ta chết đi !”

Bạch Uyển Vy hét lên, cô đã hại Giang Phong đến mức này rồi, hắn làm sao có thể bao dung cô được nữa ?

Hắn dành toàn bộ tâm tư tình cảm cho cô, vậy mà lại đổi lại một vết đâm trí mạng vào tim, hắn không thể không hận được, hắn nhất định sẽ khiến cô giá đắt. Cho nên, Bạch Uyển Vy không thể để Giang Phong sống được... cô không muốn đau khổ thêm nữa.

Bỗng nhiên, người bác sĩ trẻ xông lên, Bạch Uyển Vy vừa định dùng mảnh thủy tinh cứa vào cổ mình thì đã bị ngăn lại. Hai tay cô bị khống chế, cậu ta nhanh chóng tiêm cho cô một liều thuốc an thần.

...

“Giang tiên sinh, ngài tỉnh rồi.”

Giang Phong vừa mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê, người hắn vô cùng đau nhức, đặc biệt là phần ngực. Bây giờ, kí ức của hắn rất mơ hồ, hắn không thể nào nhớ rõ được gương mặt của Bạch Uyển Vy khi đó ra sao.

Hắn vạn lần cũng sẽ không ngờ tới sẽ có ngày Bạch Uyển Vy muốn hắn chết đến thế này, hắn tưởng... cô chỉ nói thôi, chứ làm sao mà nỡ làm hắn bị thương được, cho dù hắn đã từng làm vô số chuyện khốn nạn với cô.

Nhưng, hắn không trách cô. Đây là do hắn tự làm tự chịu.

“Uyển Vy... cô ấy thế nào rồi ?”


“Phu nhân vẫn ổn, chúng tôi đã tạm thời xích cô ấy lại rồi.”

Ngay khi nghe được, Giang Phong ngồi bật dậy, nắm lấy cổ áo của người bác sĩ mà quát mắng: “Thứ khốn kiếp ! “

Sao chúng có thể làm vậy với Bạch Uyển Vy chứ ? Thứ duy nhất cô muốn lúc này chỉ có tự do. Nó bị tước đoạt đi rồi, cô sẽ hận hắn mà bỏ lại hắn mất...

Giang Phong dứt những đoạn dây nhằng nhịt trên cơ thể mình ra, hắn cố gắng rời khỏi giường, nhưng không tài nào đứng vững nổi. Hắn thậm chí còn không thể cảm nhận được đôi chân của mình.

“Giang tiên sinh ! Ngài không thể...”

“Cút !”

Cuối cùng, vẫn phải có sự trợ giúp của những người khác, Giang Phong mới đến được phòng bệnh của Bạch Uyển Vy. Nghe tiếng cô gào thét vọng ra từ trong đó, tim hắn như chết lặng, nỗi đau ấy càng lan rộng hơn khi chính mắt hắn chứng kiến cả tay chân cô đều bị buộc lại trên giường.

Cô vùng vẫy, nhưng chẳng thể nào thoát ra được.

“Uyển Vy, Uyển Vy...”

“Thả tôi ra ! Thả ra !”

“Mau, thả cô ấy ra.”

Bàn tay lạnh lẽo của Giang Phong nắm chặt tay Bạch Uyển Vy không dám buông, vì hắn sợ hắn sẽ đánh mất cô, cho dù... hắn đã cảm thấy cô đã bước ra khỏi thế giới của mình rồi. Tình yêu của cô đã chết.


“Em không sao chứ ? Uyển Vy... “

“Anh... anh là ai ? “

“Em... em nói gì vậy ? Uyển Vy, chuyện này không đáng để đùa đâu.”

Đừng nói với hắn là cô mất trí, chuyện này không đời nào sẽ xảy ra cả. Cô chắc hẳn... đang giận hắn thôi. Giang Phong biết cô là diễn viên, nhưng cô không thể qua nổi mắt hắn đâu, hắn hiểu cô hơn cả bản thân cô mà.

Thế nhưng... tại sao ánh mắt của cô khác lạ đến thế ? Trông nó thật ngây ngô, hoàn toàn khác với những ngày trước.

“Đừng qua đây... tôi không biết anh ! Anh và họ đều là đồng bọn !”

“Tôi là Giang Phong, là chồng của em ! Uyển Vy, em muốn quên tất cả cũng được... ngoại trừ tôi.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.