Kim Giai Giai không ngờ mình sẽ gặp lại Trì Nguyên nhanh như thế.
“Giai Giai, người kia là ai vậy, con quen à?” Mẹ Kim kéo con gái mình, hỏi.
Tầm mắt Kim Giai Giai dừng trên người anh chỉ khoảng ba giây, sau đó lắc đầu: “Không quen, mẹ, chúng ta đi thôi.” Nói xong, cô kéo tay mẹ Kim rời đi.
“Hả? Không quen, vậy sao mẹ thấy ánh mắt cậu ấy nhìn con là lạ?”
“Ừm…Có thể là do con quá xinh đẹp.” Kim Giai Giai không ngẩng đầu, trả lời mẹ Kim.
Nghe vậy, mẹ Kim không khỏi duỗi tay chọc chọc trán Kim Giai Giai: “Con đấy, khi nào mới sửa được cái tật tự luyến này đây.”
Kim Giai Giai không nói gì, chỉ cười với bà.
Trì Nguyên nhìn Kim Giai Giai đi lướt qua mình, vẻ mặt hơi biến đổi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Dọc theo đường đi, Kim Giai Giai cứ thất thần, rất nhiều lần mẹ Kim nói chuyện với cô, cô đều không phản ứng lại.
“Giai Giai, con sao thế?” Mẹ Kim quan tâm hỏi.
“Không, không sao.” Kim Giai Giai mất tự nhiên nói.
Mẹ Kim hoài nghi nhìn cô, từ lúc trở về từ Ninh Hạ bà cứ cảm thấy con bé kì lạ, hơn nữa con bé nói phòng làm việc cho nghỉ đông, nhưng kỳ nghỉ đông này bắt đầu cũng hơi sớm nhỉ?
“Cái kia… Mẹ… Con hơi mệt, con muốn lên nghỉ ngơi một chút.” Kim Giai Giai sợ mẹ Kim lại hỏi nhiều, cô không chống đỡ được nên đành bỏ của chạy lấy người.
“Ừ, con lên đi.”
“Vâng, tối con sẽ xuống giúp mẹ.”
“Đi đi, đi đi.” Mẹ Kim phất tay với cô.
Sau khi Kim Giai Giai lên tầng, mẹ Kim bắt đầu động thủ lau chùi bàn ghế.
Kim Giai Giai là người Yên Thành, ở trong một trấn nhỏ, mẹ cô mở một quán ăn nhỏ ở đây, tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, vài năm nay quán làm ăn không tồi, hơn nữa trang trí quán ăn cũng có phong cách của người Giang Nam.
Chưa lau xong một cái bàn, mẹ Kim đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói: “Xin hỏi có ai ở đây không ạ?”
Sau đó bà liền nhìn thấy một người đàn ông bước vào, bà nhanh chóng chạy qua: “Có đây, xin hỏi cậu muốn ăn gì?”
Trì Nguyên mỉm cười lắc đầu. Anh đột nhiên lấy một tờ giấy trong túi ra.
“Không phải ở đây tìm phục vụ sao ạ, cháu đến xin làm.”
Mẹ Kim nhìn anh từ trên xuống dưới, vì sao bà nhìn thế nào cũng thấy anh không giống người đến xin làm phục vụ nhỉ?
“Cậu chắc chắn là đến đây xin làm… phục vụ?”
Vẻ mặt của Trì Nguyên hơi biến đổi, chẳng lẽ anh đã bị nhìn ra? Nhưng mà không đúng, vừa rồi Kim Giai Giai không nói quen anh, hơn nữa cô Kim thoạt nhìn cũng có vẻ không quen anh, chắc là không đâu.
“Cháu…” Trì Nguyên nhất thời không biết nên nói gì.
“Ai, nhìn cháu không giống người đến làm phục vụ chút nào, như này thì không khỏi hơi đẹp trai quá mức.” Mẹ Kim xoa cằm, lầm bầm lầu bầu nói.
Mẹ Kim vừa nói xong, Trì Nguyên thiếu chút nữa là không nhịn được cười. Cô Kim chần chừ lâu như vậy là vì cảm thấy anh quá đẹp trai?
“Cô ơi, cháu thật sự đến xin làm phục vụ.” Anh nói.
“Nhìn không tồi đấy, nhưng cháu phải suy nghĩ cho kĩ đi đã, ở đây là trấn nhỏ, tiền lương của nhân viên phục vụ không cao lắm, nhưng có một chỗ tốt là bao ăn bao ở.”
Bao ăn bao ở? Hai mắt Trì Nguyên sáng lên, anh còn đang phiền lòng về vấn đề chỗ ở, vừa rồi còn đang nghĩ nên thuê một phòng ở khách sạn cách đây không xa, nhưng mà giờ thì quá tốt.
“Không sao ạ, bao ăn bao ở là tốt lắm rồi.”
“Tốt, vậy được.” Mẹ Kim vừa lòng nói.
...
Kim Giai Giai lên tầng, không biết là vì mang thai hay là mệt mỏi mà cô không nghĩ đến chuyện vừa rồi đụng mặt Trì Nguyên, vừa lên giường, không đến vài phút đã ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, lăn lộn trên giường một lát đã hơn bốn giờ, nhưng mà lúc này, thiếu chút nữa cô còn cho rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Sao Trì Nguyên có thể đến nơi này được?
Sao Trì Nguyên biết cô ở đây?
Hơn nữa nếu như Trì Nguyên lỡ miệng, cô nên làm gì đây, cô không muốn mẹ cô biết cô chưa kết hôn đã có thai, mẹ cô biết mà không đánh gãy chân cô à?!
Cô vươn tay xoa bụng, giờ vẫn chưa hiện rõ, hơn nữa lúc này đang là mùa đông, ngày thường cô lại rất cẩn thận cho nên người khác căn bản chưa nhìn ra điều gì khác thường.
Cô càng nghĩ càng loạn, vì thế cô lập tức ngồi dậy khỏi giường. Không được, cô phải ra ngoài một chút, hít thở không khí mới được.
Cô xuống giường mặc thêm quần áo, mang giày, sau đó đi ra ngoài.
Kết quả vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng cười vui vẻ, hơn nữa rất giống tiếng mẹ cô, có vẻ đang rất cao hứng, nhưng vì sao giọng nam kia cô cũng thấy rất quen thuộc nhỉ?
Cô không khỏi nhấc chân đi đến, vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy một màn như vậy: mẹ cô ngồi trong quán ăn nhỏ nhặt rau, mà bên cạnh bà là một người đàn ông. Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là Trì Nguyên, anh xắn tay áo, vừa để ý đồ ăn vừa nói chuyện với mẹ cô. Cô không nghe rõ họ đang nói gì nhưng cô biết Trì Nguyên đã chọc cho mẹ cô vui vẻ, hai người thoạt nhìn cũng vô cùng quen thuộc.
Nhưng vừa rồi hai người rõ ràng là người xa lạ, sao có thể lập tức thân thiết như vậy!
Mẹ Kim tinh mắt nhìn thấy Kim Giai Giai bên cạnh cầu thang: “Nghỉ đủ rồi à, đủ rồi thì mau đến giúp mẹ làm đồ ăn đi.”
Trên mặt Kim Giai Giai mang theo một nụ cười mất tự nhiên, cô đi đến ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Trì Nguyên.
Trì Nguyên thấy cô vẫn luôn nhìn mình thì nhàn nhạt mỉm cười. Anh chủ động dịch sang một bên, nhường chỗ cho Kim Giai Giai. Kim Giai Giai không nhịn được mà trừng mắt với anh.
Cái tên khốn Trì Nguyên này có bệnh à?
Kim Giai Giai không ngồi ở chỗ anh nhường, trái lại là ngồi bên cạnh mẹ Kim.
“Con xem con kìa, người ta đã nhường chỗ cho con rồi, còn còn qua đây chen chúc với mẹ.” Mẹ Kim nói.
Kim Giai Giai ôm tay bà: “Nhưng người ta muốn ngồi với mẹ nha.”
“Thôi thôi, bớt làm nũng đi.”
Kim Giai Giai cầm rau cần, sau đó thuần thục ngắt lá: “Mẹ, sao…”
“Cậu ấy là phục vụ mẹ vừa nhận hôm nay. Thế nào? Có phải rất tuấn tú đẹp trai không, hơn nữa còn là từ Ninh Hạ đến, con nói sao lại trùng hợp vậy nhỉ, giữa trưa chúng ta vừa gặp cậu ấy, giờ cậu ấy lại trở thành nhân viên trong tiệm chúng ta.” Mẹ Kim vui vẻ hớn hở nói, xem ra là rất thích Trì Nguyên.
“Anh ta? Phục vụ?” Kim Giai Giai nhất thời không khống chế được âm lượng của mình.
Mẹ Kim nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nói: “Có phải con cũng cảm thấy cậu ấy không giống phục vụ không, bề ngoài vừa đẹp vừa cao, hơn nữa khí chất cũng không tồi, thấy thế nào cũng…”
“Được rồi. Mẹ, mẹ đừng nói nữa, có ai giáp mặt khen người khác vậy không?”
Kim Giai Giai thấy nụ cười của Trì Nguyên đã sắp đến mang tai, không nhịn nổi mà chen ngang.
“Sao lại không có. Hơn nữa A Nguyên vốn rất tốt mà, vì sao lại không khen?”
“Con cũng rất tốt mà, sao không thấy mẹ khen con?”
Mẹ Kim yên lặng liếc cô một cái, sau đó dùng tay véo mặt cô.
“Con à, vẫn nên thôi đi, mau giúp mẹ nhặt xong đống này rồi đem vào bếp, đầu bếp Thái còn đang chờ đấy, mẹ vào nghỉ ngơi một lát.” Nói xong, bà liền đứng dậy đi vào bên trong tiệm.
Bên ngoài giờ chỉ còn anh và cô.
Kim Giai Giai nhìn Trì Nguyên đang làm đồ ăn.
“Anh đến đây làm gì?” Cô hỏi.
Kết quả Trì Nguyên lại chỉ ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô, sau đó hỏi: “Cô quen tôi à?”
Đầu Kim Giai Giai đầy hắc tuyến.
“Tôi nhớ lúc trưa người nào đó nói không quen tôi.”
Kim Giai Giai: “…”
Cô đẩy nhanh tốc độ nhặt rau: “Tôi nói cho anh biết, ngày mai anh mau đi đi, tôi chỉ cho anh ở đây một buổi tối thôi.”
Trì Nguyên nhướng mày, không nói gì.
...
Đã gần hơn nửa tháng trôi qua, Kim Giai Giai cảm thấy những lời mình nói với Trì Nguyên nửa tháng trước chẳng khác gì đánh rắm, bởi vì rõ ràng cô nói chỉ cho anh ở đây một buổi tối, kết quả, mẹ nó, giờ đã trôi qua không biết bao nhiêu buổi tối rồi.
Không chỉ lấy lòng được mẹ cô mà hàng xóm láng giềng ai anh cũng lấy lòng được! Làm hại người ở trấn nhỏ ai cũng nghị luận về anh và cô. Đều nói nhà cô đâu phải tìm phục vụ, là con rể tới cửa thì có. Lúc cô nghe thấy lời đồn đãi này, mũi tức đến mức sắp lệch đi, hơn nữa mẹ cô không những không đứng bên phía cô, ngược lại còn vô cùng thích Trì Nguyên, thật sự có suy nghĩ xem anh là con rể tới cửa.
Hôm nay cơm nước xong, Kim Giai Giai thấy Trì Nguyên đang rửa bát trong phòng bếp liền đi qua.
Cô đá chân anh: “Này, sao anh vẫn chưa đi, sắp bắt đầu phải đi làm lại rồi.”
Trì Nguyên không để ý đến cô, chỉ lấy khăn lau sạch nước trên tay, sau đó để chén bát vào máy khử trùng. Chuẩn bị xong, anh mới xoay người lại, cúi đầu nhìn cô, cuối cùng lại dừng ở bụng cô.
Kim Giai Giai thấy tầm mắt anh dừng trên bụng mình, cô theo bản năng che bụng lại.
“Nhìn… Nhìn gì mà nhìn!” Gương mặt cô lập tức chột dạ.
Nhưng cô lại không ngờ Trì Nguyên ngồi xổm trước mặt mình, một tay đỡ hông cô, một tay đặt trên bụng cô.
Anh ghé sát tai vào bụng Kim Giai Giai.
Kim Giai Giai lập tức không dám cử động.
Một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Gần đây nó có ngoan không?”
Kim Giai Giai nhất thời không biết nói gì, đương nhiên cũng không trả lời câu hỏi của anh, qua khoảng ba bốn giây sau, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Cô đẩy anh ra theo bản năng, sau đó lùi về sau vài bước.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Cô nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.
Trì Nguyên đứng lên, sau đó đến gần cô, anh tiến thêm một bước, cô liền lùi về sau một bước, cho đến khi đã chạm đến cái bàn, cô muốn lui cũng không thể lui nữa.
Trì Nguyên đến gần cô. Hai tay anh chống ở chiếc bàn sau lưng cô, vây cô lại trong ngực mình.
“Đừng nói dối, anh biết rồi.”
Kim Giai Giai nuốt nước miếng: “Anh… anh biết gì…”
“Tất cả… Anh biết hết rồi…” Anh đột nhiên khom người, ghé sát tai cô, thấp giọng nói. Hơi thở ấm áp khiến vành tai Kim Giai Giai đỏ lên.
Cô vươn tay đẩy anh: “Anh cách tôi xa một chút.”
“Vì sao muốn anh cách xa, anh lại muốn đến gần em, gần thêm chút nữa…” Bờ môi anh từ vành tai cô tiến ra phía trước, lúc sắp chạm đến môi cô thì…
“Anh Trì, anh ở đâu?”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nữ mềm mại ngọt ngào. Kim Giai Giai tỉnh táo lại, cô duỗi tay dùng sức đẩy anh ra.
Là Đinh Mông.
Đinh Mông là con gái của tiệm cơm sát nhà cô, nhỏ hơn cô năm tuổi, năm nay vừa vào đại học, từ lần đầu gặp được Trì Nguyên thì sau này cả ngày cứ đi theo sau anh không ngừng “anh Trì, anh Trì” tha thiết.
“Còn không đi, em Đinh nhà anh đến tìm kìa, anh Trì.” Kim Giai Giai châm chọc nhìn anh.
Trì Nguyên bật cười nhìn dáng vẻ này của cô.
“Anh Trì đâu?”
“Không biết nữa, chắc là đi ra ngoài rồi.” Cô nghe thấy Đinh Mông hỏi Tiểu Ất.
“Sao thế, ghen à?”
Vẻ mặt Kim Giai Giai lập tức thay đổi, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng là thẹn quá hóa giận.
“Anh cút đi, ai thèm ghen chứ!” Cô nói xong lại giơ tay đẩy anh, sau đó chuẩn bị lách người đi, nhưng chân còn chưa bước một bước đã bị Trì Nguyên kéo tay lại, sau đó dùng sức kéo cô về phía mình.
Kim Giai Giai trực tiếp nhào vào ngực anh.
“Thai phụ không thể tức giận.” Anh nói.
“Anh!” Kim Giai Giai ngẩng đầu trừng mắt với anh.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu, Trì Nguyên liền cúi đầu. Bờ môi anh lúc nặng lúc nhẹ chạm vào môi cô, từng chút từng chút ma sát, nhẹ nhàng mút vào, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn cô, trong mắt là sự chuyên tâm…
“Anh không có em Đinh, nhưng em Kim thì lại có một người đấy.” Anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói.
Kim Giai Giai cảm thấy cả người mềm nhũn, một cảm giác đã lâu mới có lan ra toàn thân, khiến cô mềm nhũn như sợi mì nằm trong lòng anh.
“Kim Giai Giai, con ra đây cho mẹ!” Giọng mẹ Kim đột nhiên vang lên, còn đầy tức giận.
Kim Giai Giai vốn đang chìm đắm trong nụ hôn của Trì Nguyên lập tức tỉnh táo lại, cô đẩy Trì Nguyên ra. Giờ cô căn bản không dám nhìn vào mắt anh, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Mẹ, mẹ tìm…” Cô chạy ra ngoài, vừa nói được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy tờ giấy trên tay mẹ Kim, lập tức nói không nổi nữa.
Người trong tiệm hình như đã bị mẹ Kim tống cổ ra ngoài hết, cho nên bây giờ trong tiệm chỉ còn Kim Giai Giai, mẹ Kim, còn có Trì Nguyên mà mẹ Kim không biết.
“Mẹ…”
Sắc mặt mẹ Kim rất khó coi, có thể nói là tiều tụy tái nhợt.
“Kim Giai Giai, rốt cuộc là con đang làm cái gì!” Mẹ Kim tức giận đến mức cả người phát run, bà cảm thấy cơ thể mình lạnh lẽo, bà cực khổ nuôi lớn con gái, vẫn luôn tự hào về con gái mình, nhưng giờ… nhưng giờ con gái mình chưa kết hôn đã có thai… Nếu không phải hôm nay bà thấy phòng cô quá lộn xộn, muốn thay cô dọn dẹp một chút, lại thấy tờ giấy này thì có phải con gái bà vẫn sẽ gạt bà không, bà cảm thấy bầu trời của mình đã sập rồi.
“Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng giận… con…”
Kim Giai Giai bước qua, muốn cầm tay mẹ Kim giải thích, nhưng lại bị mẹ Kim hất ra.
“Của ai?”
Kim Giai Giai cúi đầu, nước mắt theo hốc mắt chảy ra.
“Mẹ hỏi con, đó là của ai!” Mẹ Kim cao giọng.
“Của con ạ.”
Trì Nguyên đột nhiên ra khỏi phòng bếp.
Kim Giai Giai và mẹ Kim đều nhìn về phía anh.
“Cô, là của con, con xin lỗi vì đã giấu cô.” Trì Nguyên đi đến trước mặt mẹ Kim.
“Thật ra con là bạn trai của Giai Giai… Lần này con đến đây vốn là muốn xin cô gả Giai Giai cho con, nhưng bởi vì trước kì nghỉ, chúng con xảy ra chút mâu thuẫn nên Giai Giai một mình về đây, con lại không buông bỏ được cô ấy nên cũng đến theo, nhưng Giai Giai còn đang tức giận, lúc đó cô ấy cũng không thèm nhìn mặt con, cho nên… Cô, thật sự xin lỗi, mong cô tha thứ cho chúng con.” Trì Nguyên thành khẩn nói.
Mẹ Kim còn chưa phản ứng lại được, bà không kịp tiêu hóa những lời Trì Nguyên nói.
Kim Giai Giai cũng ngây ngốc nhìn Trì Nguyên nói dối không cần chuẩn bị trước. Nhưng mặt mẹ Kim rõ ràng đã hòa hoãn lại nên cô cũng không dám nói thêm một câu.
“Cô ơi, cô có thể gả Giai Giai cho con không ạ? Không phải vì đứa bé, con thật lòng muốn cưới cô ấy, thật lòng muốn ở bên cô ấy.” Trì Nguyên khom người trước mặt mẹ Kim.
“Nói cách khác, con vì Giai Giai mới đến đây làm phục vụ?”
“Vâng ạ.”
Thảo nào từ lần đầu tiên thấy anh, bà đã cảm thấy anh không giống một người sẽ xin làm phục vụ, thảo nào…
Mẹ Kim không biết cảm giác của mình là thế nào, bà thật sự rất thích Trì Nguyên, chỉ là Giai Giai chưa kết hôn đã có thai thật sự khiến bà không tiếp thu nổi.
“Cô, con sẽ đối xử tốt với Giai Giai.” Nói xong, Trì Nguyên quỳ xuống.
Kim Giai Giai hoàn toàn sững người, cô không ngờ Trì Nguyên sẽ quỳ xuống như vậy, cô cũng quỳ xuống theo bản năng.
Mẹ Kim nhìn hai người quỳ gối trước mặt mình, vẫn không nói gì.
Kim Giai Giai cũng không biết chuyện này trôi qua thế nào, cô chỉ biết, sau chuyện này, Trì Nguyên càng ngày càng không biết xấu hổ, hơn nữa còn hay ăn đậu hủ của cô, mẹ Kim cũng không nói gì anh.
Có vẻ mẹ Kim đã thừa nhận Trì Nguyên rồi.
Ngày anh và cô quay lại Ninh Hạ, mẹ Kim đưa họ đến sân bay.
“A Nguyên à, Giai Giai đành nhờ con chăm sóc.” Mẹ Kim chua xót nói.
Trì Nguyên cầm tay mẹ Kim: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Giai Giai.”
Kim Giai Giai nhìn Trì Nguyên gọi mẹ vô cùng thuận miệng.
“Bụng của Giai Giai…” Điều mẹ Kim lo lắng nhất vẫn là điều này.
Trì Nguyên nhìn bụng của Kim Giai Giai, sau đó nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, sau khi về Ninh Hạ con sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ, đến lúc đó chúng con sẽ tự mình đến Yên Thành đón mẹ, chắc chắn sẽ không để ai nghị luận về Giai Giai.”
“Aizz, vậy là tốt rồi.” Mẹ Kim vui mừng nói.
...
Cuối cùng, hai người họ làm hôn lễ hai lần, ở Ninh Hạ một lần, sau đó về Yên Thành làm một lầm, Yên Thành rất náo nhiệt, hầu như tất cả người ở trấn nhỏ đều đến tham giai hôn lễ, con người nơi đây thuần phác, hàng xóm láng giềng lại rất hòa thuận, cho nên hôn lễ vô cùng long trọng náo nhiệt.
Buổi tối, sau khi kính rượu xong, Kim Giai Giai vui vẻ ngồi trên giường.
Không biết bao lâu sau, Trì Nguyên mới trở về.
Trì Nguyên hơi say, anh đến chỗ Kim Giai Giai, ngồi xổm trước mặt cô, anh cầm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng đưa đến bên môi mình, dịu dàng nói.
“Giai Giai, anh yêu em.”
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt là tình cảm nồng nàn.