…Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động, trong hội
trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của
hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ
phục màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh.
- Này, sao cậu lại mặc quần của mình...?
- Quần từ năm ngoái ngắn rồi mà.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nói vọng ra ngoài cửa sổ. Tiểu
Thái che miệng cười bí hiểm. Xuân Phi lầm lì ngồi sau cô. Sao lại có thể làm chuyện điên rồ giống cô ta được nhỉ?
Xuân Phi vỗ vai Tiểu Thái nhưng Tiểu Thái đang phấn khích nên không thèm để ý đến cô.
- Tiểu Thái, mình đi đây, mình không muốn cùng cậu làm những chuyện điên rồ như thế này. - Xuân Phi khẽ nói.
Tiểu Thái bám chặt tay vào cửa sổ, hai mắt trợn tròn như hai quả cầu
thủy tinh. Xuân Phi ngồi xuống chân tường, quyết định canh chừng giúp cô ấy. Bên trong cửa kính là một thế giới khác, thế giới của những người
tỏa sáng. Tô Kính Hy ở trong thế giới ấy.
Anh trai cũng ở trong thế giới ấy. Chỉ có điều thế giới ấy quá chật hẹp, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chen vào được.- Này, hai cô đang làm gì vậy?
Hai chị lớp trên xinh đẹp đứng ở cửa phòng tiếp đón. Họ bị hội trưởng
sai đi chuyển quà đã đủ tức giận lắm rồi, không ngờ vừa ra cửa lại gặp
phải hai kẻ vụng trộm.Đối với người ngoài hành tinh hoàn toàn không có
chút nhạy cảm, ngay cả lúc canh chừng cũng mất cảnh giác như Xuân Phi,
Tiểu Thái cũng chẳng muốn ca thán, phàn nàn nữa.
Biết làm thế nào được đây? Những người như Xuân Phi, khi gặp những
chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn, dường như chuyện
không hề liên quan đến mình.
Nhìn hai tên quỷ nhỏ vừa ngốc vừa đần, bỗng nhiên một chị cao gầy cười và nói:
- Thôi, chị làm gì mà đáng sợ thế? - Chẳng phải các em thích ngắm các
anh đẹp trai sao, đi cùng chị vào kho chuyển đồ, quay về rồi có thể
quang minh chính đại mà ngắm các anh.
- Thật ạ? - Hai mắt Tiểu Thái sáng như đèn pha ô tô.
- Có được chụp ảnh kỷ niệm không ạ?
- Được chứ. - Hai chị đồng thanh nói.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tiểu Thái gật đầu và nói:
- Em đi, em đi.
Xuân Phi đá vào chân Tiểu Thái nhưng lại bị cô ấy giẫm một cái đau
điếng. Đồ ngốc - Xuân Phi chửi thầm trong bụng, có thế mà đã ngu muội.
Đợi tí nữa đi chuyển quà rồi sẽ mệt đứt cả hơi cho mà xem, làm gì có tâm trạng mà ngắm với chả nghía.
- Tôi không đi. - Xuân Phi nói.
- Vậy thì bạn của em sẽ phải chuyển đồ bằng hai người đấy. - Chị cao gầy hơn một chút nói.
- Tùy thôi.
Xuân Phi đứng dậy, phủi bụi dính trên váy đồng phục, đang định đi thì bị một chị khác kéo tay lại:
- Thái độ gì vậy, có còn muốn ở trong trường này nữa không?
- Chị có thể đến tìm hiệu trưởng đuổi tôi không? - Xuân Phi nói.
Dĩ nhiên không thể tìm hiệu trưởng đuổi cô, cũng không thể uy hiếp cô.
Hai chị lớp trên nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào. Nhưng ở Học viện Giai Kỳ, chị lớp trên có thể dạy bảo các em lớp dưới “một cách đúng mực”. Họ nhìn nhau, khuôn mặt toát lên vẻ phấn khích, tức tối.Đúng là khiến người khác ngứa ngáy chân tay.
Con quỷ nhỏ này không coi ai ra gì, dạy bảo nó một chút cũng tốt.Đúng lúc mà một người trong số họ đang giơ tay lên thì...
- Quà chuyển về chưa? - Giọng nói của một chàng trai vang lên.
- A... bạn Hạ... đang đi chuyển đây...
Cô gái cao gầy hơn một chút cười trừ và nói. Cô kia thì đang vung tay,
cánh tay như đông cứng trong không trung, mặt đỏ bừng, gườm gườm nhìn
Xuân Phi.