Mấy hôm
quên không mở hòm thư, trong đó lại có thêm mấy bức thư tình, đều là gửi cho Hạ
Sâm Triệt. Những cô nàng si tình này đúng là anh dũng không chịu khuất phục.
Khi đi ra ngoài, Xuân Phi nhét mấy bức thư tình ấy vào ba lô. Lúc đến trường
mới nhớ ra, đang định xé thì Tiểu Thái hét lên và ngăn lại:
- Đừng
mà, cho mình đi, coi như là của người phúc ta.
- Hội
trưởng hội học sinh biết bức thư tình mà mình nhận được là do một kẻ lười biếng
đổi tên gửi cho mình thì sẽ thế nào?
- Chép
lại thì vẫn là nội dung ấy mà. Hơn nữa nét chữ của người ta đẹp hơn của mình
mà.
- Không
có thành ý. Cô không còn gì để nói.
- Thế
thì biết làm thế nào, chưa chắc anh ấy đã đọc nó. Tiểu Thái nằm bò ra bàn, viết
tên mình lên bì thư vừa mới mua. Thỉnh thoảng cô ấy cũng trọng sắc khinh bạn.
Lớp học của hội trưởng hội học sinh đang liên hoan đón xuân. Sau buổi liên hoan
sẽ nghỉ tết. Nếu là bình thường thì Tiểu Thái sẽ không có dũng khí ấy. Cô là
quả hồng mềm nhũn chỉ biết ăn to nói lớn.
Xuân
Phi mở cánh cửa của phòng họp. Trên bàn không có giáo án. Bóng tôi lạnh buốt và
đột ngột khiến cô tức giận. Đúng là quá đáng, cứ làm như chỉ có một mình cô
sống trong mùa đông giá rét này. Cô giáo là một người ích kỷ, cứ tưởng rằng chỉ
cần hai câu khen ngợi là có thể khiến cô vui mừng như trúng thưởng. Cô không
phải là học sinh tiểu học, lại còn ngoan với không ngoan. Đúng là một bà già
đáng ghét, tâm lý có vấn đề, mãi không lấy được chồng.
Tuy rất
ức chế nhưng cô vẫn phải ngồi xuống để tìm. Cánh cửa nặng trịch của phòng họp
giống như tiếng rên rỉ của bệnh nhân. Màng nhĩ bị nén xuống, trái tim cũng
nguội lạnh. Nơi đây gần như không có học sinh đến, ánh sáng chiếu vào phòng qua
chiếc cửa nhỏ trên bức tường cao vút. Ánh sáng chiếu vào chân của Xuân Phi
khiến cô lạnh hơn. Người cô đông cứng đến nỗi không còn sức để đứng dậy.
- An
Dương Xuân Phi – cậu đang làm gì ở đây?
- Cậu
là…..Cô lại quên anh ta là ai.
- Bùi
Vũ. Câu hỏi này khiến anh bó tay – Nét mặt của cậu là thế nào vậy. Lẽ nào sợ
quá nên mới thế…. haha, mình hiểu rồi, cậu sợ ma.
Xuân
Phi tìm thấy giáo án ở chỗ ngồi trong cùng, sau đó giơ lên một cách khó khăn
coi như đạp lại. Cô đi lên phía trước, Bùi Vũ mặt dày theo sau.
- Nghỉ
tết đi đâu chơi? Chúng ta hẹn nhau đi dạo phố, thế nào? Cùng lắm là mời cậu đi
ăn mỳ khoai tây ngon nhất thế giới. Anh ta thao thao bất tuyệt. Xuân Phi chỉ “ừ
ừ à à”, không thực sự để tâm, ngây người nhìn xuống mặt đất.
Tâm
trạng của cô không tốt lắm. Buổi sáng nghe thấy Hạ Sâm Triệt nghe điện thoại
của mẹ. Anh liệt kê đầy danh sách mua sắm, ao bơi, kính chống nắng, thiệt bị
lặn, kem chống nắng, thuốc dạ dày….Cả nhà học đến đảo Saipan đón tết. Đúng là ý
tưởng sáng tạo.
Không
thể nghĩ tiếp được nữa, cô thở dài.
- À
đúng rồi, bình thường cậu thích xem phim gì? Bùi Vũ tưởng cô chê anh nói chuyện
nhạt nhẽo nên chuyển chủ đề nói chuyện.
- Phim
thần tượng.
- Phim
thần tượng? Cậu thật không giống với cô gái xem phim thần tượng. Còn gì khác
không? Ví dụ ngôi sao thần tượng mà cậu thích…..
- Không
có, chỉ có điều dường như mẹ tôi rất thích Lâm Tín. Thần tượng của những phụ nữ
tuổi trung niên. Xuân Phi cảm thấy chán ngán – Cậu hỏi những cái đó làm gì?
- Tạp
chí điện tử của mình cần cái này.
-
Cậu….Cô chỉ muốn đánh cho anh ta một trận – thôi, cậu làm việc của cậu đi, tôi
đi đưa giáo án cho bà già khó tính.
- An
Dương Xuân Phi, chúc mừng năm mới. Đột nhiên anh ta nói.
- Cảm
ơn, cậu cũng thế.
Xuân
Phi, chúc mừng năm mới. Anh quên không nói. Cô cũng quên không nhắc anh. Khi Hạ
Sâm Triệt gần tiễn cô đến cửa, Xuân Phi đi theo sau bỗng dừng chân lại. Anh dặn
dò cô phải chú ý an toàn, mặc áo ấm…Những lời ấy cô cũng muốn nói nhưng lại tắc
nghẹn ở cổ họng, chỉ kéo áo anh.
-
Triệt. Giọng nói của Xuân Phi rất khẽ.
Cô
không nói “này”, không nói “anh”, không nói “anh Hạ”, mà gọi tên của anh. Cách
gọi vô cùng thân mật. Anh thấy rung động, tay kia véo má cô, đáp lời cô bằng
giọng nói hết sức ấm áp: