Đi chúc
tết từng nhà, dù là những hàng xóm từ đầu năm đến cuối năm không nói với nhau
một lời nào. Các em bé hét to, chúc tết ông, bà, cô, chú. Tiền mừng tuổi dưới
một trăm tệ không muốn nhận. Xuân Phi còn nhớ hồi nhỏ cũng như vậy. Đó cũng là
lần duy nhất trong năm mà mẹ can tâm tình nguyện đưa cô ra khỏi cửa.
Ngày
mùng hai đến nhà ông bà ngoại. Mẹ thường mang theo rất nhiều thứ, có thể chất
đầy chỗ để của xe taxi. Nhưng đến ngày mùng ba xuống nhà ông bà nội ở dưới quê,
mẹ thường mang theo những thứ nhìn thì rất to nhưng chẳng đáng tiền. Nói theo
lời của mẹ là với những người ở dưới quê thì như thế này là tốt lắm rồi.
Sau khi
làm hết những việc theo thông lệ hàng năm này, Xuân Phi liền nằm lì trong
phòng, đọc tiểu thuyết tình yêu, truyện tranh, xem phim thần tượng. Cô không ra
khỏi cửa. Thuần Uyên cũng không ra khỏi cửa. Thức ăn đều là đông lạnh, chế biến
cũng đơn giản.
Xuân
Phi cũng thấy mình không giống con gái. Thuần Uyên đeo tạp dề bận rộn trong nhà
bếp. Trong mắt cô, hình bóng của anh dường như xếp chồng lên một người khác.
- Sắp
xong rồi. Thuần Uyên tưởng Xuân Phi đói không chịu được nên đẩy cô ra khỏi bếp
và nói – Ở đây nhiều khói dầu, em ra ngoài chờ đi.
Mỳ
trứng cà chua. Xuân Phi ăn một miếng, giơ ngón tay cái và nói – rất ngon. Chỉ
có lúc này Thuần Uyên mới mỉm cười nói cô ngốc nghếch. Cô ngốc nghếch thật,
trước mặt Thuần Uyên thông minh ưu tú, bất kỳ động tác nhỏ nào cũng cô cũng
ngốc nghếch.
Còn Hạ
Sâm Triệt thì sao? Chắc anh cũng nghĩ cô ngốc nghếch. Nghĩ đến anh, đột nhiên
cô thở dài. Đêm giao thừa anh gọi điện thoại cho cô, chưa nói được vài câu thì
đầu bên kia đã có người thúc giục gì đó, thế nên chỉ chúc tụng qua quýt rồi cúp
máy, không biết đang bận cái gì.
Thuần
Uyên thấy em gái vẫn còn hơn nửa bát mỳ mà không ăn, chỉ lấy đũa chọc đi chọc
lại. Cô ấy lại than thở lại thất thần, chỉ có điều nét mặt vẫn là nét mặt của
con gái.
Anh
luôn hy vọng cô sẽ thay đổi.
Nhưng
trái tim anh rất đau. Chiếc đũa đâm thẳng vào lòng bàn tay của anh, trái tim
giống như rơi vào vực sâu thăm thẳm, không nhìn thấy đáy. Tiếng gió rít bên
tai, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh.
Chỉ có
một mình anh.
Anh
biết, anh sẽ tan xương nát thịt, chắc chắn là như vậy. Anh nhắm mắt, như muốn
nắm lấy cái gì đó, ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
- Anh
làm sao vậy?
……Thuần
Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt lo lắng của Xuân Phi – không sao, hơi mệt.
- Vậy
anh đi nghỉ đi, để em rửa bát cho.
- Không
cần đâu, con gái rửa bát sẽ ảnh hưởng đến da tay.
- Tay
anh còn phải chơi đàn. Xuân Phi bướng bỉnh tranh bát đũa. Cô thấy ngại, dù sao
thì có một số điều không thể nói ra được. Vì da mặt quá mỏng hay là điều gì
khác. Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Thuần Uyên, đột nhiên cô có dũng khí – Anh,
anh đừng cố quá. Anh hãy làm những việc theo ý thích của mình. Em rất ổn, cứ
như bây giờ em thấy rất tốt.
Thuần
Uyên về phòng mới thấy mệt mỏi. Xuân Phi đã không còn là Xuân Phi của ngày xưa,
đã là một cô gái, ngày càng xinh đẹp hoạt bát. Xuân Phi trước đây không thích
nói chuyện, nhẫn nhục chịu đựng. Ánh mắt của cô luôn ẩn chứa sự mơ hồ và ngây
ngô. Anh hiểu rất rõ sự chuyển biến này của cô là vì ai. Quả thực đó là một
chàng trai rất tốt, dịu dàng, tình cảm. Những điều đó anh đều biết.
Anh
thích cô em gái như thế này.
Vậy thì
cứ thế đi, có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ bao lâu thì vui vẻ bấy lâu.
Dù cho
thế giới này có bất công như thế nào, có biết bao đau khổ và tai họa không thể
lường trước được nhưng lúc có thể vui vẻ được thì hãy tận hưởng nó.