Búp Bê

Chương 7: Rõ ràng là không nghiêm trọng



Câu nói vừa rồi của Nhạc San thiếu chút nữa làm Khương Vị chặt vào ngón tay, anh tự quyết định cho Nhạc San một ít trừng phạt.

Vì thế, Nhạc San bị nhốt trong cốc, bị ép nhận từng đợt mùi thơm công kích, đói đến mức cô cảm thấy cả người đều rã rời. Cô ghé vào trên con hươu sứ, hận không thể hóa thành một vũng nước ở trong cốc.

Chờ Khương Vị làm xong cơm, nhìn vào trong cốc thì thấy —— Nhạc San ngồi ở trên con hươu trong cốc, hai tay cầm lấy sừng hươu, cằm để ở trên đầu hươu, lẳng lặng ngây ngốc.

Anh nhẹ nhàng bưng cốc lên, Nhạc San ở trong cốc cảm nhận được “Thế giới” chấn động, yên lặng ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn Khương Vị.

Nhạc San là kiểu mặt manh manh (đáng yêu), ánh mắt tròn tròn , khóe mắt có chút rủ xuống, khuôn mặt còn có vẻ bầu bĩnh. Nói không rõ là đẹp chỗ nào, lại khiến người ta thấy thật đáng yêu. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Nhạc San nhíu mày, cau mặt, bĩu môi, dù là cô giả vờ đáng thương hay ủy khuất thật sự, thì Khương Vị đều nhịn không được mà giúp đỡ hoặc ra mặt.

Nhưng anh không nghĩ tới, sau khi Nhạc San nhỏ đi, lực công kích của loại vẻ mặt này càng mạnh hơn.

Một nắm nho nhỏ nhìn qua có vẻ vô cùng mềm mại. Rõ ràng tỉ lệ ngũ quan không thay đổi, nhưng lại có cảm giác đôi mắt kia lớn hơn, làm cảm xúc được truyền đạt ra càng thêm động lòng.

“Aiz, tớ đói muốn ngất xỉu luôn rồi.” Giọng nói cũng hết sức tinh tế, giống như chỉ cần một hơi cũng có thể thổi bay lời cô nói vậy.

Bàn tay Khương Vị quá lớn so với miệng cốc, anh đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng cọ vào trán Nhạc San.

Nhạc San né tránh, hai tay buông sừng hươu ra, giơ lên, ôm chặt lấy ngón tay Khương Vị. Hai cánh tay cô bám chặt vào ngón tay, cả người cũng thề chết dán lên, hận không thể đứng lên trên ngón tay.

Lúc đầu Khương Vị không nhận ra Nhạc San đang làm gì, chờ anh thu tay lại thì như lúc nhổ củ cải, mang cả Nhạc San ra khỏi cốc.

Anh nhìn đầu Nhạc San dán vào ngón tay mình, khuôn mặt bị ép tới độ biến hình. Hai cánh tay nho nhỏ trắng trắng gắt gao ôm chặt, hai cái chân lại không hề làm loạn ở trong không trung. Có vẻ cô còn đang nỗ lực cọ về phía trước, giống như con gấu túi bám vào tay Khương Vị, để mình có chỗ dựa vào.

Khương Vị mở tay kia ra, để Nhạc San vào bàn tay của mình.

Chân Nhạc San chạm đất, thì quay đầu nhìn qua một cái rồi hạ chân, khoa trương thở dài một hơi, rồi đặt mông ngồi vào trong lòng bàn tay.

Cô dùng sức thở dốc mấy lần, lại xoa bụng một cái: “Tớ cảm thấy tuy hiện giờ dạ dày tớ chỉ lớn như vậy.” Cô giơ cao bàn tay của mình lên, “Nhưng năng lực tiêu hóa của nó chỉ có người to như cậu mới có.” Nhạc San chỉ chỉ Khương Vị, “Đói thật nhanh, thật là buồn.”

Thật sự là rất ủy khuất. Ăn được tí xíu, đói lại nhanh. Bây giờ Nhạc San mới ý thức sâu sắc được rằng, một cái dạ dày lớn đứng trước đồ ăn ngon có bao nhiêu ưu thế. Lúc trước đã có nhận thức nông cạn, là lúc đi ăn tiệc đứng.

Khương Vị thả Nhạc San lên  bàn ăn, chuẩn bị đầy đủ tỉ mỉ cho mình, bộ đồ ăn duy nhất của Nhạc San —— một cây tăm bẻ nhỏ.

Con người và động vật có gì khác nhau? Là có thể sử dụng công cụ!

Nhạc San cầm cây tăm trong tay, giống như đột nhiên tìm lại được tôn nghiêm làm người.

Cô đứng ở bên mân, tưởng tượng mình là một người đánh cá kinh nghiệm phong phú, xác định mục tiêu, giơ cao cây tăm, banh mặt, biểu cảm nghiêm túc, đặc biệt thô bạo đâm xuống.

Cảnh tượng này, hành động này, làm Khương Vị nhớ tới một bức tranh minh họa kinh điển trong sách giáo khoa ngữ văn: Dưới ánh trăng nhuận thổ đâm con tra*.

(*Trong tác phẩm Cố Hương của Lỗ Tấn.)

Nhạc San cảm thấy mỹ mãn giơ một miếng thịt gà lên, lại thu tay, giơ nó ở trước mặt mình. Miếng thịt gà vừa ra khỏi nồi không lâu nên vẫn còn nóng, hơi nóng xông thẳng vào mặt Nhạc San.

Mùi thơm này đúng là muốn tổn thương mặt mình mà. Nhạc San hơi híp mắt, duỗi thẳng tay ra, nhìn miếng thịt.

Khương Vị lắc lắc đầu nhìn Nhạc San mang rau xào ra ăn như cơm Tây. Cứ cách vài giây cô lại ghé sát vào miếng thịt gà, muốn liếm lại sợ nóng, muốn cắm thì ngại to. Rối rắm một lát, cuối cùng cắn môi giơ miếng thịt ra ngoài lắc lắc để hạ nhiệt.

Thảm cảnh không đành lòng nhìn thẳng —— anh hơi dời tầm mắt, lại nhìn thấy Đại Mao đã ngậm bồn cơm của mình tới, gần như ngồi xổm bên bàn ăn.

Chỗ Đại Mao ăn cơm là góc tường nhà ăn, mỗi khi đến giờ cơm nó sẽ chủ động ngậm bồn cơm của mình chờ Khương Vị cho ăn.

Hôm nay Đại Mao đã mang cơm bồn ra từ sớm, nhưng Khương Vị luôn không phát hiện ra nó đang gào khóc đòi ăn. Vì thế nó từ góc tường, đẩy bồn cơm từng chút một về phía trước, cho đến khi ngồi xổm bên chân chủ nhân, mới tạo ra một chút cảm giác tồn tại.

“Ô ——” Đại Mao kích động đung đưa đuôi, trong cổ họng phát ra tiếng lấy lòng.

Khương Vị vỗ vỗ đầu Đại Mao, xoay người đi chuẩn bị bữa tối cho nó.

Đại Mao vui vẻ đẩy bồn cơm về lại góc tường, nhìn chủ nhân cho nó đầy đồ ăn, hạnh phúc kêu hai tiếng —— chủ nhân của mình vẫn yêu mình như vậy, sờ mình, cho mình ăn, chơi với mình, thật muốn liếm toàn thân chủ nhân, thật yêu chủ nhân, yêu chủ nhân.

Lúc này Đại Mao còn không biết, chủ nhân của nó đã bị người lùn Nhạc San đến từ bên ngoài, đáng yêu hơn, có tính năng chủ động, đoạt hết sự chú ý rồi. Cuộc sống bi thảm của nó sắp bắt đầu.

Ăn xong cơm chiều, Nhạc San lại một lần nữa lên thảm bay Khương Vị, hạ cánh xuống sofa.

Đối với Nhạc San, một người độ cuồng di động nặng nề, lại còn phát triển sự nghiệp trên internet mà nói, thì rời khỏi di động như là người cận thị nặng rời khỏi kính, người điếc rời khỏi máy trợ thính vậy.

Cô cầm lấy di động, đầu tiên là kiểm tra taobao một lần, xem chỗ váy búp bê đã gửi đã gửi đi chưa. Có người cùng thành phố đã xác nhận nhận được hàng.

ID của người cùng thành phố này tên là “Quả hồng nhỏ trước giường”, hầu như lần nào có sản phẩm mới, cô bé đều sẽ ủng hộ. Tình cảm hữu nghị của hai người đã kéo dài từ trên mạng xuống dưới mạng, đã thành công nói chuyện điện thoại. Nhưng vì em gái này là học sinh trung học, nên chỉ đành buông tha cho việc giao hàng tận mặt để thỏa mãn cảm giác, mà phải lén lút nhận chuyển phát.

Nhìn thấy Quả Hồng Nhỏ đánh giá, Nhạc San lập tức rời khỏi taobao, đăng nhập weibo, quả nhiên nhận được ảnh chụp của “Quả hồng nhỏ trước giường”. Nhạc San dùng ánh mắt từ ái thưởng thức phương thức nuôi con gái của đối phương, quyết định phát.

Nhạc Sơn đại ma vương v: # người mua chụp # Thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ! // Quả hồng nhỏ trước giường: Con gái của em đẹp thiên hạ vô song [hôn một cái]. Từ từng đường kim cảm nhận được tâm ý của Nhạc Sơn đại ma vương, thật là đẹp [ trái tim]. [ hình ảnh ].

Lập tức nổ ra một chuỗi bình luận.

Phô mai của chúng ta có sức mạnh: Hâm mộ, chuyển phát của mình còn ở trên đường.

Đại hoa và mẹ: Trên đường +1

Tiểu khả thích khóc: Không cướp được, tâm trạng như ID.

Tôi biết mùi vị đất: Chủ ảnh chụp thật đẹp, kỹ thuật chụp ảnh của tôi làm nhan sắc của con trai thành phụ.



Trong lòng mọc cỏ miệng ăn đất: Các cậu không thấy là gần đây Nhạc Sơn đều không manh à.

Điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn: Trong lòng mọc cỏ miệng ăn đất! Tớ cũng thấy, nhận được trả lời của taobao, hơi thở cao lãnh đập vào mặt. Trong ngày hè nắng chói chang, tớ lại cảm nhận được khoảnh khắc gió thu cuốn hết lá vàng. Trả lại đại đại ấm áp nhiệt tình như gió xuân đi!”

Trong lòng mọc cỏ miệng ăn đất: Có phải là tìm người quản lý mới không, yêu cầu đổi một tiểu thư ký manh manh biết đùa giỡn.

Nhạc San lúc này quay đầu nhìn Khương Vị một cái. Anh bình thản dựa vào sofa, một quyển sách cao bằng nửa Nhạc San đặt trên đùi, trong tay là một quả tennis, bàn tay nhẹ nhàng tung vài cái, rồi ném quả bóng tennis ra. Đại Mao luôn chờ mong vui vẻ đuổi theo, cắn quả tennis rồi phe phẩy đuôi quay lại, trả bóng cho Khương Vị.

Đây là phương thức giao lưu tốt đẹp của chó và chủ nhân nó.

Nơi nào cao lãnh chứ, rõ ràng là rất bình thường. Nhạc San bĩu môi.

Khương Vị lại một lần nữa ném quả bóng tennis ra, quay đầu, vừa vặn chống lại tầm mắt Nhạc San.

Anh vươn ngón tay, vừa muốn xoa xoa đầu Nhạc San, liền nhìn thấy cô giơ hai tay ra trước, muốn phòng bị mình tập kích. Bàn tay giơ ra cũng không lớn, căn bản không thể ngăn cản Khương Vị. Nhưng mà anh cũng giảm lực, chỉ đụng nhẹ vào lòng bàn tay Nhạc San.

Nhạc San thu tay, quay đầu nhìn về màn hình di động.

Quả hồng nhỏ trước giường: Điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn Cái gì mà ấm áp như gió xuân, rõ ràng là già mà không đứng đắn!

Tôi già chỗ nào chứ!

Nhạc Sơn đại ma vương v: Bạn học Quả hồng nhỏ trước giường nhanh đi làm bài tập đi, trộm lên weibo, là chị nói cho mẹ em đấy.

Da tạp da da tạp go: Các đồng chí, xem tớ bắt được cái gì này! Nhạc Sơn đại ma vương.

Vui đùa một trận với bọn họ trên weibo, Nhạc San còn chút mệt rã rời.

Cô hắt xì một cái, chạy đến bên cạnh Khương Vị, keis kéo quần anh.

“Khương Vị, Khương Vị, tớ mệt mỏi, có thể đi tắm rửa một chút không?” Nhạc San dụi dụi mắt, ngửa đầu nói.

“Tắm hả?” Khương Vị nhíu mày, hiện giờ vòi sen nhà anh vòi sen có thể trực tiếp đập  Nhạc San ngất luôn đấy.

“Không phải hôm nay có mua cái bồn tắm to hồng nhạt à?” Nhạc San khua tay múa chân một chút, “Tớ dùng cái đó tắm.”

Cô nhìn Khương Vị đứng dậy vào phòng ngủ, sau đó lại cầm cái bồn tắm to hồng nhạt ra, đặt nó ở trước mặt Nhạc San.

Nhạc San sờ sờ bồn tắm lớn, hưng trí bừng bừng nói: “Để nó trong bồn rửa mặt, sau đó cho nước ấm vào, thế là tớ có thể tắm rửa rồi.”

Khương Vị giơ tay, cầm lấy cái bồn tắm lớn, ngón tay giơ lên một chút: “Có cho thêm một chút sữa vào bên trong không?”

Sữa bò?

“Tắm sữa bò à tắm sữa bò, thoải mái, đẹp, trắng.” Nhạc San nhìn Khương Vị gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không buông tay, “Có thể cho thêm một chút dâu tây vào không, ta thích mùi dâu tây.”

“…” Khương Vị mặt không biểu cảm, “Cậu là định vừa tắm vừa uống nước tắm à?”

Chờ Khương Vị cho nước ấm vào, mới phát hiện, nhà sản xuất đồ chơi có thể là không có nghĩ đến sẽ có người dùng bồn tắm này để tắm.

Là giả.

“…” Khương Vị giơ bồn tắm lớn đựng nước lên, nhìn dòng nước từ dưới đáy chảy ra, rất nhanh đã không còn một nửa.

Chờ Khương Vị chuẩn bị xong, thả Nhạc San lên bồn rửa mặt, Nhạc San mới phát hiện, cái bể này không có giống trong tưởng tượng, trong bồn rửa mặt còn có một ít nước, vừa hay che kín đáy bồn tắm lớn. Trong bồn tắm lớn là nước màu trắng ngà, bên ngoài là nước trong, đang bốc hơi nước.

Khương Vị túm lấy Nhạc San kiểm tra độ ấm xong, thì bị đuổi ra ngoài: “Khi nào tớ gọi điện cho cậu thì tới đón tớ.”

Nhìn di động bị thả lên trên bồn rửa mặt, cửa toilet đơcj đóng lại, Nhạc San khoan khoái cởi quần áo, dè dặt cẩn thận đi tới bên cạnh bồn rửa mặt.

Bò vào trong bồn tắm lớn, vui vui vẻ vẻ ngâm sữa bò, Nhạc San xoay người ra khỏi bồn tắm lớn.

Ngẩng đầu nhìn thấy vách tường bóng loáng như ngọc, độ cong mượt mà, phản xạ ánh sáng nhàn nhạt của đồ sứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.