“Liễu Khê, ai đến vậy con?” Mẹ Liễu nhìn thấy con gái đang nói chuyện với một người ở ngoài cửa thì dừng tay, lúc bà tới gần mới thấy một chàng trai tuấn tú, cao to đang đứng ngoài, nụ cười trên mặt bà tươi hơn một chút, bà vội vàng nói “Bạn con đến rồi à? Mau mới cậu bé vào đi!”
“Chào bác gái, cháu là Trang Kỳ, là…” Khuôn mặt tuấn tú của Trang Kỳ hơi vặn vẹo một chút. Bà xã à, em nhéo đau lắm đấy. Liễu Khê làm như không có chuyện gì mà thu tay lại, sau đó nói tiếp: “Anh ấy là bạn trai con”
Trang Kỳ nhìn Liễu Khê với ánh mắt buồn bực, tại sao không để hắn nói mình là chồng sắp cưới của cô chứ? Liễu Khê cười gượng hai tiếng, tuy rằng biết tính đến cưới xin là rất tốt, nhưng Trang Kỳ à, nếu anh nói thẳng điều này với cha mẹ vợ thì họ sẽ cho rằng anh dùng thủ đoạn để bắt em đi đó. Anh tin em đi, nếu anh nói thế họ sẽ cầm chổi xua đuổi anh như đuổi chó đấy. Chúng ta phải đi từ từ, từ từ đó anh biết không??????
Mẹ Liễu nghe vậy thì rất vui mừng, con gái luôn ở nhà như đứa tự kỉ của bà lại lén lút quen bạn trai, mà thằng bé này vừa nhìn đã biết là nhân tài, thì ra con nhóc này luôn gạt bà.
“Mau vào đi, mau vào đi” Mẹ Liễu nhiệt tình kéo Trang Kỳ vào nhà, sau đó bà bưng dĩa hoa quả lên, nhìn thằng bé trước mắt vừa lịch sự lại lễ phép, trong lòng bà càng thỏa mãn “Liễu Khê, đi pha ấm trà đi”
“Vâng” Liễu Khê đứng lên, thuận tiện tặng cho Trang Kỳ một ánh mắt, chồng tương lai à, anh đừng có nói bậy đó~
‘Anh biết mà vợ’ Trang Kỳ cũng liếc nhìn Liễu Khê với ánh mắt si mê. Liễu Khê bị hắn nhìn tới mức đỏ mặt, cô vội vàng chạy vào phòng bếp để nấu nước.
“Khụ khụ” Ba Liễu ho khan hai tiếng, thật là, dám liếc mắt đưa tình trước mặt ông sao? Cứ nghĩ đến chuyện con gái có thể gả cho tên nhóc này, ba Liễu nhìn kiểu gì cũng thấy Trang Kỳ rất chướng mắt. Mẹ chồng và con dâu luôn là kẻ địch trời sinh, cha vợ và con rể cũng có mối quan hệ y chang như vậy.
Mẹ Liễu trừng ba Liễu một cái rồi nhiệt tình nói “Trang Kỳ, cháu quen Liễu Khê lúc nào thế? Con nhóc Liễu Khê này quen bạn trai mà chẳng nói một câu với người nhà gì cả!”
Trang Kỳ nở nụ cười, điều này làm cho khuôn mặt của hắn dịu dàng tao nhã hơn rất nhiều, lúc nói chuyện luôn khiến người khác cảm thấy có cơn gió xuân thổi nhẹ qua mặt, hắn chỉ mới nói vài câu mà đã dỗ mẹ Liễu vui vẻ đến mức quên trời quên đất, quên chồng quên con.
Ba Liễu đeo kính, cầm một tờ báo trên tay, có điều ông không hề đọc báo mà đánh giá Trang Kỳ với ánh mắt sắc bén. Tên nhóc này có dáng cao, cơ thể coi như là rắn chắc, cậu ta mặt bộ âu phục và giày da khiến cả người toát ra hơi thở tinh anh, đặc biệt là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của cậu ta. Cho dù ông muốn soi mói cậu ta đi chăng nữa, ông cũng không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào cả.
Có điều quá đẹp trai thì gái sẽ bu theo rất nhiều, như vậy không được. Mắt ba Liễu đảo một cái, hơi nhíu mày khi thấy tay hai người đang nắm chặt.
Trang Kỳ cảm nhận được ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của ba Liễu, nhưng hắn không nói gì mà chỉ nở nụ cười để mặc ba Liễu đánh giá mình.
“Tiểu Trang là người ở đâu? Trong nhà có anh chị em không? Nhà bác chỉ có mình Liễu Khê thôi! Ai, nhà có một đứa con nên cảm thấy hơi cô đơn…” Mẹ Liễu cắm mấy cây tăm vào mấy miếng táo còn lại rồi đưa cho Trang Kỳ.
“Bác gái, con có xe có nhà, cha mẹ đều mất hết rồi!” Trang Kỳ ngừng lại một lát, nhớ lại yêu cầu chọn rể của cha mẹ vợ trên internet rồi trịnh trọng trả lời.
Nụ cười của mẹ Liễu cứng lại, khóe miệng của ba Liễu cũng hơi nhếch lên, tờ báo trong tay ông cũng bị vò đến mức nhăn nhúm.
Lúc Liễu Khê bưng trà ra thì nghe câu nói này của Trang Kỳ, cô hơi lảo đảo chân một cái. Trang Kỳ, câu nói này của anh đã làm giảm thiện cảm rất nhiều đấy!!!!
Dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng nhắc nhở đầy máy móc của hệ thống: “Độ hảo cảm của mẹ Liễu với Trang Kỳ giảm xuống 20%.”
Cô cố gắng nở nụ cười, đưa ly trà cho Trang Kỳ, nhìn hắn với ánh mắt động viên “Uống trà”
Làm ơn ít nói giùm em cái đi~~~
Trang Kỳ cực kỳ phiền muộn vô cùng. Tại sao hắn giới thiệu như thế lại khiến ba Liễu mẹ Liễu khó chịu chứ?
Đúng rồi, trên mạng bảo con rể nên đưa quà khi gặp mặt ba mẹ vợ, như vậy mới có vẻ có thành ý, nhưng hắn lại đến tay không. Trang Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng có chút buồn bực, hắn chỉ một lòng một dạ tới tìm Liễu Khê mà vứt mấy thứ này ra sau đầu mất.
Huống chi, nếu bây giờ rời khỏi đây để mua quà thì càng khó coi, hắn đành mím môi nhìn sắc mặt không được tự nhiên của ba mẹ Liễu, Trang Kỳ quyết định, nếu bọn họ không đồng ý…
Thì hắn cướp cô khỏi họ vậy! Dù sao Liễu Khê cũng là vợ của hắn!
Nắm bàn tay mềm mại của Liễu Khê trong tay, bàn tay này vừa mềm vừa ấm, nó làm trái tim của hắn mềm như nước luôn.
Mặt Liễu Khê hơi đỏ lên, cô không dám nhìn thẳng Trang Kỳ nhưng tay lại nắm chặt lấy bàn tay to của hắn.
Mẹ Liễu và ba Liễu đều thấy mấy hành động mờ ám này của hai người, mẹ Liễu thở dài một cái, suy nghĩ một chút rồi kéo ông chồng già của mình ra ngoài “Liễu Khê, chiêu đãi Trang Kỳ cho tốt vào, đợi lát nữa giữ cậu bé ở lại ăn cơm”
“Mẹ muốn đi mua thức ăn à? Con đi với mẹ” Liễu Khê kéo Trang Kỳ đứng lên nhưng bị mẹ Liễu ngăn lại.
“Con đi theo còn phiền hơn, điều khiển tivi ở trên bàn, muốn xem tivi thì tự mở” Mẹ Liễu nhìn con gái một cái, có vài lời phải đợi lúc người ngoài đi rồi mới nói được.
‘Cạch’ Đây là tiếng đóng cửa của ba mẹ Liễu. Hai người vừa đi xuống nhà vừa thì thầm.
Ba Liễu có chút bất mãn, nhịn không được mà oán thán “Cậu nhóc này là một nhân tài, có điều Liễu Khê chưa từng nói với chúng ta về cậu bé”
“Tôi thì thấy mấy ngày trước tâm trạng của Liễu Khê có chút không ổn, nhìn dáng vẻ mất ăn mất ngủ lúc đó khiến tôi nghĩ con bé đã để ý ai rồi” Mẹ Liễu nhớ lại tình trạng mấy ngày nay của con gái, bà không ghét Trang Kỳ mà cảm thấy có chút không yên lòng “Có điều nghe thấy Trang Kỳ bảo cha mẹ của nó đều mất, tuy nói không êm tai nhưng tôi lo lắng tâm lý của cậu bé có thể…”
Mẹ Liễu không nói hết nhưng ba Liễu hiểu hết ý của bà, bà lo lắng tâm lý của Trang Kỳ có chút vặn vẹo rồi sau này người chịu khổ là con gái của hai người.
“Mấu chốt là quê quán của cậu bé này ở đâu? Họ hàng thế nào? Làm việc chỗ nào? Mấy điều quan trọng này chúng ta đều không biết” Mẹ Liễu cau mày, bà vẫn hi vọng con gái gả cho một người mà bà biết rõ gốc rễ, những chuyện liên quan đến hạnh phúc của Liễu Khê thì không thể qua loa được.
“Tôi thấy hai mắt của cậu ta rất kiên nghị, giữa hai lông mày có một đường chính khí (quang minh chính đại, kiên cường chính trực), nhìn không giống người xấu” Ba Liễu rất tin tưởng ánh mắt của mình, ông hơi chần chờ nói “Mà Liễu Khê cũng lún sâu với cậu ta rồi, chúng ta cũng không thể bắt nó rời khỏi cậu ta được!”
“Đương nhiên, có điều chúng ta còn phải để ý một chút, không thể tùy ý con bé như trước nữa, nếu không thì thằng nhóc kia đâu bắt cóc con gái chúng ta đi được như vậy chứ?” Mẹ Liễu lập tức nói tiếp, chỉ cần hai đứa nhóc này chưa đi lĩnh chứng thì, ừ, bà nên giấu hộ khẩu đi, miễn cho con bé này lên cơn hồ đồ.
“Muốn quan sát thì để hai đứa nó ở nhà với nhau làm gì?” Ba Liễu hơi nhíu mày, ông vốn tính hỏi cậu nhóc Trang Kỳ này một chút nhưng vợ ông lại cứ kéo ông ra ngoài.
“Aizz, tại sao chúng ta lại để hai đứa nó trong nhà chứ? Phải để chúng ra ngoài mua đồ mới an toàn hơn” Mẹ Liễu vỗ tay một cái, nãy bà quên mất, để hai đứa này ở nhà một mình, lỡ thằng nhóc Trang Kỳ kia có ý xấu thì con gái bà sẽ ra sao? Nếu chuyện đó xảy ra chắc bà chỉ có thể khóc mất.
“Đi, mau lên lầu, bảo quên cầm ví tiền” Mẹ Liễu kéo ba Liễu chạy về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Liễu Khê và Trang Kỳ.
“Liễu Khê” Lúc này Trang Kỳ mới chậm rãi gọi một tiếng, lời nói của hắn rất dịu dàng, trong đó còn mang theo sự thân mật và nhớ nhung.
Liễu Khê nháy mắt một cái, sau đó dựa vào ngực Trang Kỳ, lồng ngực của anh vừa to vừa cứng, nó còn mang theo mùi vị chỉ có đàn ông mới có, không chỉ thế, nó còn có nhiệt độ ấm áp và tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tất cả những điều này đều là sự thật.
Động tác ỷ lại này khiến cả người Trang Kỳ dịu xuống, con ngươi xuất hiện sự cưng chiều, hắn kìm không được mà cúi đầu hôn lên cái trán của Liễu Khê.
“Trang Kỳ, thân thể này là thật sao?” Liễu Khê mở to con mắt đầy sự tò mò, cô dùng ngón tay đâm vào lồng ngực rắn chắc, nơi này vừa có cơ bắp vừa có sự dẻo dai.
“Yên tâm, là thật” Trang Kỳ nở nụ cười dung túng.
“Vậy hộ khẩu đâu? Thẻ căn cước thì sao? Có mấy thứ đó không?” Liễu Khê hơi lo lắng, nếu không có thì cô phải nghĩ cách rồi.
“Không có hộ khẩu thì anh cưới em kiểu gì?” Trang Kỳ lập tức trả lời, màu của giấy kết hôn rất đẹp, nó cùng màu với bộ giá y mà Liễu Khê từng mặc.
Nghĩ tới đó, đôi mắt đen của Trang Kỳ càng thêm thâm thúy “Liễu Khê, gả cho anh nhé?”
Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến khuôn mặt của Liễu Khê đỏ rực, cô chớp mắt rồi nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Không có hoa hồng, không có nhẫn nhưng Liễu Khê cảm thấy Trang Kỳ là món quà cầu hôn tốt nhất.
Một chữ ‘Ừ’ này rơi vào tai Trang Kỳ giống như tiếng sấm nổ, sự vui sướng gần như nhấn chím lấy hắn, vào lúc này, hắn còn không bộ dạng trang trọng với ba mẹ Liễu như lúc nãy nữa mà toét miệng nở một nụ cười ngây ngốc.
“Đồ ngốc” Liễu Khê cảm thấy lời mắng của mình như thêm cả tá mật vào, ngọt ngào vô cùng, cô nhịn không đừng mà ngượng ngùng ngẩng đầu hôn lên môi Trang Kỳ.
Trang Kỳ dùng sức mút bờ môi của Liễu Khê, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, Liễu Khê ngoan ngoãn mở miệng, cô để mặc cái lưỡi đang bành trướng trong khoang miệng của Trang Kỳ, cô cảm nhận được mùi hương của một mình Trang Kỳ, trong đó còn có sự độc chiếm và cưng chiều khiến người khác không thể chịu nổi.
Trái tim Liễu Khê run rẩy, ngón tay nắm lấy áo sơmi của Trang Kỳ, sau đó cô dựa vào lồng ngực của hắn, hai người quấn lấy nhau, cô cảm thấy nhiệt độ của hai người nóng lên, cả trời đất như bao phủ lấy cả hai.
‘Cạch’ một tiếng, mẹ Liễu mở cửa ra, vừa đi vừa nói “Liễu Khê, cầm ví tiền…”
Sau đó cả người dại ra.
“=口=!!!! “ Đây là Liễu Khê đang nhanh chóng bò ra khỏi lồng ngực của Trang Kỳ.
“ (╰_╯)#!!!“ Đây là biểu cảm trong lòng của ba Liễu đang lạnh mặt cầm chổi bên cạnh cửa.