Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 14



Suốt mấy ngày liền, tôi dưới sự thúc ép uyển chuyển của Dịch Phàm, phải thay hắn lên mạng tìm kiếm tất cả các bài viết tám nhảm. Tính nhiều chuyện được che giấu của hắn, thông qua tôi, nên đã phát huy một cách tuyệt vời.

Hành động của tôi rốt cuộc cũng bị chú ý. Lão Ngô giám đốc phòng nhân sự đích thân đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói với tôi: “Quan Tiểu Bội, cô cũng biết quy định của công ty. Cho nên… cho dù thế nào đi chăng nữa, ở trong công ty vẫn là mong cô chú ý một chút đến lời nói và hành động của mình.”

Tôi vội vàng giải thích với lão Ngô, tôi nhất thời vô ý quên mất quy định của công ty là lỗi của tôi, cám ơn lãnh đạo đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chú ý kiên quyết không tái phạm loại sai lầm như vậy nữa, cố gắng chăm chỉ làm việc vì AC cúc cung tận tuỵ (1) đến chết mới thôi!

( (1) Cúc cung tận tuỵ: Hết lòng hết sức phục vụ.)

Lão Ngô gật đầu rời đi, còn tôi kinh hãi mồ hôi lạnh đổ khắp người.

Lời ẩn ý trong câu nói này của lão Ngô rõ ràng có ý là: Quan Tiểu Bội, tôi biết giữa cô và tổng giám đốc có vấn đề, nhưng xin cô đừng có mà thái quá.

Sau khi tôi ôm cây đợi thỏ suốt 3 tiếng đồng hồ ở cửa thang máy tầng 23, cuối cùng đón đường được Dịch Phàm, tôi kéo hắn vào trong góc kẹt rồi nói: “Việc tôi lên mạng đã có người chú ý rồi, hôm nay còn bị nhắc nhở nữa đó.”

Nhưng Dịch Phàm lại cười lớn ha hả: “Hôm nay tôi cũng nhận được báo cáo đánh giá làm việc của nhân viên được gửi cho tổng giám đốc, cũng khéo léo nhắc nhở về việc có một nhân viên nào đó trong giờ làm việc vi phạm quy định lén lút lên mạng. Cô nói thử xem, nếu như lão Ngô biết được sự việc này là do tôi xúi giục, ông ấy sẽ nghĩ sao?”

Dịch Phàm à, anh có biết sự nhàm chán của anh đối với tôi mà nói, có bao nhiêu là kinh khủng không.

Tôi chỉ có thể nói: “Tôi vẫn còn đang trong thời kỳ đình chức xem xét, lời đánh giá nhận xét của quản lý nhân sự đối với việc đi hay ở của tôi có tầm quan trọng rất lớn. Cho nên ngày hôm nay tôi ở trước mặt mà cầu xin anh, đừng khiến cho tôi có bất kỳ hành động nào bất ngờ nữa. Suy cho cùng thì anh vẫn là tổng giám đốc, còn tôi chỉ là một nhân viên cỏn con mà thôi.”

Dịch Phàm nghe xong dường như là suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, đi đi, việc này tôi tự có chừng mực.”

Sự thấp tha thấp thỏm trong lòng tôi mấy ngày qua cuối cùng cũng bình lặng rồi, đồng thời cũng vì sự thành thạo trong công việc của bản thân mà vui mừng.

Buổi chiều, tổng tài bỗng triêu tập hội nghị với nhân viên các cấp, nội dung cơ bản không nằm ngoài vấn đề quản lý hằng ngày. Gần kết thúc, hắn đứng trên bục nói một cách nhẹ nhàng bình thản: “Theo phản ánh, có một vài nhân viên cá biệt trong giờ làm việc lên mạng, đương nhiên chiếu theo ‘Nội quy nhân viên’ hành vi vi phạm này kiên quyết không thể chấp nhận. Nhưng mà – – -” Nói đến đây hắn ngừng một chút, không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không – – – một tia sáng bén nhọn lướt về phía tôi.

“Trong một số trường hợp nào đó, vì công việc, nên hành vi cũng có thể thông cảm.”

Tôi bỗng cảm thấy buồn bực. Tổng giám đốc trong hội nghị nhân viên nói ra những lời này, rõ ràng là muốn đẩy tôi ra vị trí chống đối với quần chúng mà. Cái tên nhãi này không phải càng nói càng rối thêm sao?

Quả nhiên, chiều hôm đó trong một lần đi vào nhà vệ sinh, tôi liền nghe thấy lời nghị luận phía ngoài cửa:

“Nè, bà có biết không, hồi nãy Tim của phòng tài vụ lên mạng bị lão Ngô bắt được phê bình một trận, còn nói là phải trừ tiền lương tháng này nữa đó.”

“Ha, đáng đời! Cái tên nhãi này bình thường đã không được nhạy bén. Lời kia của tổng giám đốc là nói với chúng ta chắc? Đó là bật đèn xanh cho Quan Tiểu Bội đó thôi.”

“Đàn ông mà, thấy người đẹp là IQ (2) mất sạch. Bà chớ cười, đây là do các nhà khoa học Đức nghiên cứu ra đó nha.”

( (2) IQ viết tắt của Intelligence Quotient: Hệ số hoặc chỉ số thông minh)

“Người đẹp?! Chị đây muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, lẽ nào không đẹp bằng con nhỏ đó?”

“Thôi đi bà, bây giờ đàn ông đều thích dạng nhìn chính diện thì trong sáng, nhìn nghiêng gợi cảm, ngó trái hiền lương, ngó phải lẳng lơ. Bà được sao? Tôi thừa nhận, Quan Tiểu Bội bề ngoài có vẻ rất non nớt nhưng ở một góc độ nào đó vẫn thật sự rất quyến rũ à.”

“Có quyến rũ bằng tôi không? Của tôi là 36D (3) đó!”

( (3) 36D: Tạm thời bỏ qua con số, chỉ nói về chữ cái. Xếp theo thứ tự lớn dần là A, B, C, D… A thì khiêm tốn, B vừa, C bự bự, D khủng…)

“Được rồi, được rồi, của bà lớn, bà là big mã (= lớn hết cỡ) luôn được chưa, lớn nữa là hù chết người đó…”

Sau khi hai giọng nói kia biến mất hoàn toàn, tôi mới từ nhà vệ sinh đi ra. Mà lúc nãy, khi ở trong nhà vệ sinh vùng đất thần kỳ nhỏ hẹp này, tôi đã giác ngộ được rồi!

Suy cho cùng tôi mới chính là đứa khờ khạo nhất. Thân là tổng giám đốc, Dịch Phàm sao lại có thể không rõ được cái đạo lý thị phi tai tiếng kia ở chỗ làm cơ chứ. Hắn chính là muốn dùng cái cách uyển chuyển mà biến thái này để nói với tôi rằng, Dịch Phàm hắn nắm rõ được cách tạo nên thị phi tự do ngôn luận tại văn phòng, tôi mà dám có bất kỳ sự chống đối làm trái mệnh lệnh của hắn, hắn đều có thể tuy ở xa ngàn dặm, nhưng vẫn có thể mượn miệng người mà giết tôi một cách vô hình.

Đây chính là sự báo đáp trắng trợn của hắn dành cho tôi vì không chịu đi coi mắt cùng hắn đó.

Tôi chủ động gửi email cầu xin.

Tôi nói: Lôi ca, tôi chịu thương chịu khó cần cù chăm chỉ chỉ làm việc không nói chuyện, làm người ẩn hình gần 2 tháng trời mới có thể làm cho mọi người tiếp nhận tôi một lần nữa, anh đừng giày vò tôi nữa, anh cứ như vậy thì cuộc đời tôi sẽ không tốt lên được. Anh có căn dặn điều gì cứ nói đi, tôi nhất định theo đó mà làm.

Hắn chỉ trả lại 2 chữ: Lôi ca?

Tôi vội vàng trả lời: Viết sai, viết sai.

Hắn lại hỏi: Viết sai? Cô có chủ tử khác à?

“Chủ tử”… Cái từ này làm tôi lắp bắp cả buổi trời. Cuối cùng, tôi cực kỳ chân chó (4) trả lời rằng: “Nào dám nào dám, tiểu nhân tôi vĩnh viễn là tay sai đắc lực trung thành nhất của ngài.”

( (4) Chân chó: Ý chỉ xu nịnh, bợ đỡ, lấy lòng những kẻ có quyền thế địa vị.)

Ba mẹ, hai người không cần tự trách, không phải là giáo dục phẩm hạnh, đạo đức bao nhiêu năm nay của hai người thất bại, cũng không phải là con khom lưng uốn gối thấy lợi quên nghĩa, mà là con… thật sự là ở dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu mà.

Dịch Phàm ngay lập tức trả lời: “Rất tốt, cuối tuần chờ điện thoại của tôi.”

Thứ sáu, tôi nửa tỉnh nửa mê bị Dịch Phàm kéo đến một quán cà-phê gọi là ‘Hồng Trang Lạc(5)’.

( (5) Hồng Trang Lạc: Hồng Trang = người đẹp, Lạc = chỗ, nơi, cư ngụ, điểm dừng chân…

=> Nơi dừng chân của người đẹp, chỗ của người đẹp…)

“Thấy sao nào? Nơi này không tồi đúng không? Tôi khó khăn lắm mới tìm thấy đó. Sau này nơi đây sẽ là địa điểm chuyên dùng cho việc coi mắt!” Dịch Phàm vui mừng hớn hở nói.

Tôi nhìn ngó xung quanh. Một quán cà-phê nhỏ trang trí đẹp mắt, phong cách tao nhã, thích hợp để coi mắt, nhưng cũng không có gì khác biệt so với quán cà-phê khác, không biết Dịch Phàm sao lại hưng phấn đến vậy.

“Ừm, cũng được đó.” Tôi nói.

“Quan Tiểu Bội, lúc mà cô miễn cưỡng trả lời tôi thì luôn nói ra 3 từ này. Biết là cô không hiểu mà. Điểm đặc biệt của nơi này không phải là địa điểm, mà là cái tên! Cái tên đó!”

Hồng Trang Lạc (6)… Tôi lẩm nhẩm, không hiểu nhìn Dịch Phàm: “Anh muốn nhìn khuôn mặt mộc của các cô à?”

( (6) Hồng Trang Lạc: Ở đây lại bị bạn Tiểu Thiến hiểu sang một nghĩa khác. Trang: cũng có nghĩa là trang điểm, Lạc: thì có nghĩa khác nữa là rơi, rớt, phai màu… Nên có theo như cách hiểu của bạn Tiểu Thiến thì Hồng Trang Lạc = Trang điểm nhẹ hoặc không trang điểm.)

Dịch Phàm lộ ra biểu tình ‘Cô là cái thứ nông dân, không có học thức.’: “Nhớ lại mà xem, Bàng Thống (7) trong Tam Quốc chết ở đâu? Gò Lạc Phụng (8) (= nơi Phụng Hoàng ngã hay rơi xuống) đó…”

( (7) Bàng Thống: Một mưu sĩ của Lưu Bị thời Tam Quốc. Tự là Sỹ Nguyên, đạo hiệu Phụng Sồ tiên sinh (Phụng vẫy vùng trên trời). Ông vốn xấu xí đen đủi từ nhỏ lại có cái mũi to nên nhiều người không có thiện cảm và luôn nghĩ ông là một kẻ ngu độn, bất tài. Sau khi Khổng Minh ‘dò hỏi’ được và chiêu mộ được ông về phục dưới trướng Lưu Bị. Tất nhiên Lưu Bị thấy ông xấu xí nên chỉ giao cho ông một chức quan nhỏ quản lý một châu. Chán nản ông uống rượu ngày qua ngày. Quân sĩ về báo cho Lưu Bị, Bị liền trói đem ra xử tội thì ông nói những việc làm của châu trong 1 tháng vừa qua ông chỉ làm trong 1 ngày là xong. Quả Nhiên trong 1 ngày ông hoàn thành hết một mình với vị quân sư. Sau này ông tài ngang ngửa với Khổng Minh. Ông là cánh tay trái của Lưu Bị trong việc đánh Tào.

(8) Gò Lạc Phụng = nơi Phụng Hoàng ngã hoặc rơi xuống.

Chuyện kể rằng, trong một trận đánh, Bàng Thống vì sự ghen tức đã không nghe Khổng Minh, cố tình mang quân đi đường hẻm, dễ bị mai phục.

Trước khi đi bỗng con ngựa của Bàng Thống rống lên, ngã quị xuống, một điềm dữ. Lưu Bị thấy thế liền đổi con ngựa bạch Đích Lư cho Bàng Thống.

Khi đến một khe núi thấy cảnh yên tĩnh lạ thường, Bàng Thống hỏi quân sư bên cạnh “Đây là nơi nào” thì được trả lời “Đây là gò Lạc Phụng (= nơi Phụng Hoàng ngã xuống)”. Bàng Thống ngửa mặt lên trời than “Ta vốn hiệu Phụng Sồ, mà đây là gò Lạc Phụng, số mệnh của ta đến đây là hết chăng?”.

Vừa dứt lời, tên bay tua tủa tựa mưa rào, nhằm con ngựa Đích Lư màu trắng vì cho đó là Lưu Bị mà bắn. Thương thay cho Bàng Thống và năm trăm thuộc hạ đều chết dưới tay của Trương Nhiệm, một tướng của Tây Thục. Bàng Thống vì đổi ngựa cho nên chết thay cho chúa công của mình. Ông chết khi con rất trẻ ở tuổi 33.

Muốn tìm hiểu thêm về điển tích cũng như ông liên hệ google hen.)

“Anh muốn các cô chết à?” Tôi biết Dịch Phàm thích xuyên tạc, chính là không ngờ hắn xuyên tạc đến cỡ này.

Dịch Phàm bó tay luôn rồi, hắn cơ hồ là dùng tiếng rống để nói: “Hồng Trang Lạc đó, Hồng Trang là chỉ phụ nữ. Lạc chính là các cô ấy bị mị lực của tôi chinh phục, nơi thu hoạch lớn(9) của tôi đó!”

( (9) Thu hoạch lớn (斩获zhanhuo): Nghĩa đen là chém giết địch, nghĩa bóng là có thu hoạch lớn. Cho nên phía dưới bạn Tiểu Bội ta vô cùng thành thật mà hiểu theo nghĩa đen, thành chém =)). Ôi thôi, thật là chịu không thấu cho cái sự ông nói gà bà nói vịt mừ =]] )

“Các cô ấy? Anh muốn chém mấy người lận?”

Dịch Phàm rốt cuộc quyết định ngó lơ tôi luôn, hắn gần như phát cuồng quan sát một vòng quán cà-phê nhỏ, tìm một vị trí, rồi sau đó chỉ chiếc bàn bên cạnh: “Cô, ngồi ở đây.”

“Hả? Tôi phải ở cùng anh? Tô hẹn tôi đi dạo phố rồi.”

“Dạo phố lúc nào mà đi chả được, chờ cho bên này của tôi kết thúc, lái xe đưa cô đi.”

Tôi không hiểu: “Sao lần nào anh đi coi mắt cũng bắt tôi đi theo, còn bắt tôi phải quan sát ở khoảng cách gần như vậy nữa?”

Dịch Phàm suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói: “Thật ra tôi muốn cô giúp tôi xem thử xem có chỗ nào tôi làm không tốt, cho tôi một cái tổng kết kinh nghiệm.”

Tôi cẩn thận tỉ mỉ đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, cho đến khi hắn chịu hết nổi nói: “Có gì cứ nói thẳng, đừng nhìn tôi như vậy.”

Tôi nói: “Tổng giám đốc, anh quá khiêm tốn rồi. Anh làm cái gì cũng đều tốt hết, cái không tốt chỉ là điên cuồng muốn kết hôn mà thôi.”

Người phải gặp ngày hôm nay là một nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp tài năng trong một bệnh viện tốt nhất của thành phố F mà tôi đã tỉ mỉ từ trong đám người tuyển chọn ra cho Dịch Phàm.

Nữ bác sĩ đúng 9 giờ đến.

Dịch Phàm lịch sự đứng lên, ga-lăng kéo ghế ra cho người đẹp, kêu phục vụ đến gọi hai tách cà-phê.

Trong quá trình đợi cà-phê, người đẹp bác sĩ tự nhiên sảng khoái nói: “Xin hỏi anh là Dịch Phàm, anh Dịch đúng chứ? Tôi là Vương Khả. Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.”

“Đúng vậy.” Dịch Phàm nói, “Cô Vương so với trong hình còn đẹp hơn.”

Vương Khả không đếm xỉa gì đến lời khen ngợi của Dịch Phàm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đột nhiên chuyển hướng sang tôi: “Vậy cho hỏi anh Dịch, cô này là ai?”

Tôi run sợ. Lẽ nào cái bóng đèn ẩn hình tôi đây mà cũng sáng lấp lánh vậy sao?

Tôi vội vàng nói: “Tôi là thư ký của Dịch tổng, có một văn kiện khẩn cấp, cần anh ấy ký tên. Thật ngại vì đã quấy rầy hai người rồi.”

Vương Khả không tán thành cũng không phản đối mỉm cười nói với Dịch Phàm: “Ha, tôi đã gặp qua lúc đi coi mắt dẫn theo cha mẹ, bạn bè, cũng gặp qua có một số người nấp ở đằng xa nhìn, thậm chí có người còn giả bộ làm người bán hàng rong trên đường để nhìn trộm, nhưng dẫn theo thư ký đến, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp đó.”

Được rồi, ý đuổi khách rõ ràng đến vậy, lời cũng nói đến cỡ này rồi, cái cột điện là tôi đây cũng nên di chuyển xa một chút.

Do đó tôi vội vã nói: “Dịch tổng, anh cứ lo việc của anh trước, văn kiện tôi chờ anh trở lại xử lý. Cô Vương, quấy rầy rồi, xin lỗi, tôi đi trước một bước đây.”

Vương Khả cười: “Không phải là văn kiện khẩn cấp sao?”

Tôi không trả lời, quăng hai người đó lại cùng Tô đi dạo phố.

Buổi tối, với thái độ có trách nhiệm với công việc, tôi gọi một cuộc điện thoại tiếp nhận ý kiến phản ánh của khách hàng, tôi hỏi Dịch Phàm: “Hôm nay sao rồi?” Nói xong, bản thân tự rùng mình một cái, tôi trẻ trung phơi phơi như vậy, mà đã có tư chất của một bà mối chuyên nghiệp rồi.

“Ừ, cũng được được.” Đầu dây bên kia Dịch Phàm nói.

“Dịch Phàm, lúc mà anh miễn cưỡng trả lời tôi cũng luôn nói ra 3 chữ này!”

Tôi vừa định triển khai tư tưởng giáo dục với hắn, liền nghe hắn nói: “Có điều, tôi vừa hẹn gặp cô ấy ngày mai rồi. Ngày mai cô đi cùng với tôi một chuyến.”

Tôi làm việc miễn phí cho AC, chứ không phải bán thân cho Dịch Phàm anh đâu nhá, cuối tuần mà cũng không chịu để cho người ta nghỉ ngơi một ngày nữa!

Ai ngờ Dịch Phàm nói với tôi: “Cô không muốn đi cũng phải đi. Tôi là vì cô, nên mới hẹn cô ta đó.”

Tôi cười khổ, ông chủ à, anh giải quyết vấn đề độc thân là vì tôi á? Là tôi đợi ẵm cháu chắc?!

Ngày hôm sau, dù không tình nguyện nhưng tôi vẫn phải đi đến quán cà-phê.

Dịch Phàm trực tiếp dẫn tôi đến cái bàn hắn ngồi hôm qua, gọi cho tôi một tách Cappuccino(10).

( (10) Cappuccino: Là cà-phê ở dưới còn ở trên là lớp bọt sữa. Uống không đá, vị lạt lạt không đậm đặc như cà-phê bên mình.)

“Như vầy có được không đó?” Tôi nói, hôm qua cách có cái bàn mà còn bị đuổi đi, hôm nay trực tiếp ngồi ngay tại bàn… “Còn nữa, tôi không uống cà-phê. Tôi uống cà-phê sẽ mất ngủ.”

“Đừng lo, cô cứ ngồi đi.”

Người đẹp bác sĩ đúng giờ đến.

Dịch Phàm vẫn là lịch sự đứng dậy, ga-lăng thay cô ấy kéo ghế, kêu phục vụ đến gọi một tách cà-phê.

Sau đó Dịch Phàm nói: “Cô Vương, xin cô hãy kể một chút về nghề nghiệp của cô.”

Người đẹp bác sĩ hớp một ngụm cà-phê, nhìn tôi cười dịu dàng, nói:

“Ờ, nên bắt đầu từ đâu đây ta? Lúc đó tôi vẫn đang học đại học, anh cũng biết làm bác sĩ khoa ngoại rất vất vả, huống hồ lại còn phân biệt đối xử với phụ nữ…”

“Bọn họ vì muốn chèn ép tôi, bắt tôi phải đi làm công việc dơ nhất mệt nhất, nào là soi hậu môn, chăm sóc bệnh nhân không khống chế được cơ quan bài tiết. Có một lần được phân đến một khoa, có một tên bác sĩ đã ly hôn vợ cho nên kỳ thị nữ giới, những thực tập sinh khác đều được đi đến phòng mổ phụ giúp, đến lượt tôi thì phải đi làm sạch da(= cạo sạch lông) cho bệnh nhân làm phẫu thuật. Đi thì đi, tôi mà có thể sợ cái này chắc. Kết quả tôi cạo sạch sành sanh cho bệnh nhân sắp cắt bao quy đầu (11), so với giò heo mà chúng ta ăn còn muốn sạch hơn…”

( (11) Bao quy đầu: Bình thường đầu dương v*t (quy đầu) được bao phủ bởi lớp da được gọi là bao quy đầu. Bao quy đầu dính vào dương v*t ở nơi tiếp giáp giữa thân và đầu dương v*t. Bao quy đầu không dính với đầu dương v*t, và có thể kéo da quy đầu lên để bọc lộ đầu dương v*t.

Theo y học hiện đại, bao quy đầu là nơi tích tụ những chất bài tiết của niêm mạc. Chúng tạo thành những miếng nhỏ, trắng như sữa có mùi hôi, dễ gây nhiễm khuẩn. Việc cắt bao quy đầu giúp cho phái nam giữ vệ sinh dễ dàng hơn, đồng thời sinh hoạt vợ chồng cũng thuận lợi, dễ dàng hơn. Ngoài ra, sự tồn tại của bao quy đầu ở người lớn cũng là một trong các nguy cơ gây ung thư dương v*t. Nên nếu bao quy đầu không tuột ra được thì đi cắt. Nếu tuột ra được mà co thắt quá cũng cần phải cắt để ngừa tai biến co thắt ở giữa vào lúc đang cương, ngăn chặn máu trở về gây hoại tử.)

“Ừm, cái này vẫn chưa là gì, đặc sắc vẫn còn ở phía sau. Cái tên bác sĩ đó lại xuyên tạc, nghĩ là người đẹp tương đối hứng thú tiếp xúc với bộ phận sinh dục nam. Hứ, tôi liền cho hắn thấy hứng thú. Cho nên, sau này mỗi lần hắn mổ xong, tôi đều tận tuỵ hết sức mình đi đến phòng bệnh quan tâm chăm sóc bệnh nhân của hắn, kết quả tất cả bệnh nhân đều do vết thương vỡ nên phải mổ lại tiếp.”

Người đẹp bác sĩ sôi nổi nói, tôi không nói lời nào dùng khoé mắt nhìn lén Dịch Phàm, kết quả phát hiện khuôn mặt hắn trấn tĩnh lắng nghe có vẻ thích thú nữa. Được rồi, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể xả thân bồi ông chủ thôi.

“… Bây giờ hot nhất là khoa sản, công việc đơn giản lại kiếm được nhiều. Cô Quan chắc là chưa sinh đẻ bao giờ, ái chà, thật ra sinh con rất là đơn giản, cũng không biết mấy người phụ nữ đó sao lại sợ này sợ nọ nữa không biết. Sản phụ được đưa vào chính là đợi, đợi đến lúc âm hộ mở ra rộng khoản 10 ngón tay, đúng, rộng hơn cái tách cà-phê này một chút đó, liền có thể rặn đẩy đứa bé ra ngoài rồi. Ờ, nếu như không được, thì ở bên ngoài âm hộ rạch một đường là được. Chính là dùng kéo cắt cái roẹt thì cái gì cũng có thể giải quyết được. Sinh mổ thì càng đơn giản hơn, biểu bì, lớp mỡ, cơ thịt, sau cùng chính là tử cung. Ôi, bây giờ rất nhiều phụ nữ trong thời kỳ mang thai tẩm bổ quá mức, lớp mỡ kia dày lắm. Lấy ví dụ như vầy đi, như thịt ba chỉ (12) có 3 lớp.”

( (12) Thịt ba chỉ hay thịt ba rọi: Phần thịt ở bụng heo, gồm 3 lớp: Da, thịt, mỡ.)

Tôi theo bản năng sờ sờ bụng mình.

“Người khác luôn hỏi tôi lúc giải phẫu thi thể có sợ không. Ừm, kỳ thực tôi thích nhất là giải phẩu thi thể đó. Những cái thi thể kia lúc chìm lúc nổi trong bồn, sau khi dùng móc kéo lên đặt xuống bàn giải phẫu, lúc dao mổ rạch lên lớp da… thật là tuyệt vời nha.”

“Ừm, đây là một sai lầm trong y học. Bộ phận cơ thể ngâm trong phoóc-môn (13) (= formalin) lâu dần rồi cũng sẽ bị biến chất, mới đầu xuất hiện những bọt bóng nhỏ li ti, sau đó dung dịch từ từ trở nên đục ngầu, đó là tế bào đang phân huỷ. Sau cùng sẽ biến thành vật chất loãng như cháo màu như cà-phê, đó là hỗn hợp của toàn bộ cơ thể và chất lỏng hoà trộn vào nhau. Đúng đúng, chính là cái loại màu sắc như cà-phê này đây…”

( (13) Phoóc-môn (formalin): là chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác. Khi tiếp xúc với da, formalin có thể gây viêm; khi tiêm, có thể gây đau bụng dữ dội.)

Tôi ngó ngó cà-phê đã nguội lạnh ở trên bàn, len lén đẩy cái tách ra xa.

Hai tiếng sau, chúng tôi rốt cuộc cũng tiễn xong người đẹp bác sĩ.

Dịch Phàm nhìn khuôn mặt tôi nhàn nhạt nói: “Đừng nhịn nữa, nhà vệ sinh ở đằng kia.”

Tôi bụm lấy miệng chạy ra bên ngoài, trong quá trình chạy quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Phàm bưng tách cà-phê lên uống một ngụm, sau đó cũng nhíu mày bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Sau đó, Dịch Phàm nói với tôi, người đẹp bác sĩ thật ra là người rất ghét đi coi mắt, bởi vì không lay chuyển được cha mẹ, mới miễn cưỡng đồng ý cùng hắn gặp mặt.

“Cô ấy dùng cách này để tỏ thái độ à? Thật ra cũng là một người rất được, sao lại không chịu cho đôi bên cơ hội chứ?”

Nghĩ ngợi một lát tôi lại nói: “Vậy tại sao anh lại còn hẹn gặp cô ấy lần 2 hả? Còn kéo theo tôi nữa?”

“Bởi vì cô kiểm duyệt không nghiêm, cái này coi như sự trừng phạt đối với cô đi!”

Tôi căm phẫn.

“Hừ, tôi gặp cô ta hai lần.” Dịch Phàm mặt tái mét thở dài, “Hai lần lận đó.”

Qua lần kinh nghiệm đau thương lần này, tôi liệt kê một bảng danh sách, để tiện cho việc trưng cầu ý kiến của Dịch Phàm.

Dịch Phàm chỉ vào cuốn sổ nói: “Người này không được, dáng vẻ quá hung dữ, tương lai không tốt cho sự yên ấm gia đình. Người này nhìn một cái là biết chả thông mình gì. Ái chà, trời đất ơi, người này ngực lép quá…”

Tôi trừng hắn một cái.

Hắn không để ý, tiếp tục bới móc: “Không học thức, học lực không đủ, khí chất không được… Nè, Quan Tiểu Bội, tôi nói nè sao mà con mắt của cô lại kém như vậy hả!”

Đầu tôi bỗng nhiên loé một tia linh quang, hỏi: “Dạng phụ nữ anh muốn tìm, có phải là chiều cao cũng tầm tầm với anh, tốt nhất là thấp hơn anh một cái đầu? Thân hình phải thon thả, khí chất rất nhã nhặn, tốt nhất… tốt nhất thích búi tóc lên?”

Dịch Phàm có chút bất ngờ: “Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cảm thấy dạng phụ nữ như vậy rất gợi cảm. Quan Tiểu Bội, không tồi nha, biết chuẩn bị trước, còn tìm tòi nghiên cứu tâm lý của cấp trên nữa.”

Tôi không nói gì, nhớ lại cái ý kiến kinh hồn về lý luận ‘cái bánh’ kia của Tô.

Chị ấy nói: Thật ra, cho dù có tìm thấy ‘cái khác’, anh ta cuối cùng cũng sẽ tìm đủ mọi lý do để bỏ thôi. Bởi vì đó không phải là thứ anh ta muốn.

Tôi hỏi: Cho nên, trước khi tìm được ‘cái ban đầu’, hắn sẽ đi tìm rồi lại tiếp tục bỏ à?

Tô nói: Phải. Bởi vì ‘cái nào đó’ không bằng ‘cái tốt đẹp ban đầu’ kia trong lòng của anh ta.

Tôi nói: Trời ơi, đây là cái thế giới gì vậy, không chịu để cho người ta sống yên?!

Rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, đối với Dịch Phàm, không thể nhắc lại không phải là sự gào thét vào ngày đầu tiên gặp hắn, mà là… cô gái kia, người vẫn luôn chiếm giữ sinh mạng hắn, khiến hắn phải khó khăn cực khổ để quên đi nhưng căn bản không thể nào quên được.

Cô gái dựa bên cạnh xe được hắn ôm trong lòng, khiến hắn phấn đấu khiến hắn điên dại.

Cô gái đó khiến hắn khắc cốt ghi tâm.

Dịch Phàm, cô gái đó, rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.