Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 16



Tục ngữ có câu ăn của người thì phải làm việc cho người, dù rằng Tô rắp tâm lừa con rùa của tôi, nhưng đã giúp tôi giải quyết được Dịch Phàm!

Tô ngược lại không hề giấu diếm, kết hợp lại các kinh nghiệm nhiều lần coi mắt không thành trước kia của Dịch Phàm, cộng thêm khai thác được nỗi ám ảnh tuổi thơ, chị ấy đã phân tích một cách toàn diện mà tỉ mỉ tâm lý của Dịch Phàm cũng như phương pháp để giải quyết vấn đề này giúp tôi.

Nghe xong tôi liên tục nói ừ, coi bộ con rùa Kim Tiền này xài cũng không uổng phí.

Thế là, lần này, tôi quyết định nhất định phải giúp Dịch Phàm tìm một người đặc biệt phù hợp!

Chạng vạng chủ nhật, tội nhận được điện thoại của Dịch Phàm.

Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi đến rồi.”

Tôi có chút buồn bực, coi mắt đã nhiều lần như vậy, mà vẫn còn chưa quen thuộc quá trình nữa sao? Vả lại trước đó không phải đã đặc biệt dặn dò, không cần gọi cho tôi, mà cứ trực tiếp gọi cho người coi mắt sao.

“Gọi cho tôi làm gì? Trực tiếp gọi cho người mà anh date (= hẹn gặp) đó. Người đó nếu như chưa tới, thì anh ngồi ở đó đợi đi. Tôi đã đặt cho anh cái bàn thứ ba kế cửa sổ, y chang mọi khi, khi đèn đường sáng lên, từ góc độ đó có thể phát hoạ rõ nét nửa bên khuôn mặt anh rất đẹp.”

“Tôi biết rồi.” Hắn nói một cách lạnh nhạt, “Nhưng mà vị trí đó có người ngồi rồi. Đang uống Espresoo (1), xem ‘Vogue (2)’, còn quàng một cái khăn choàng theo phong cách mừng lễ Nô-en nữa.”

( (1) Espresoo: Một loại cà phê Ý.

(2) Vogue: Là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.)

Phải rồi, đây chính là ám hiệu liên lạc mà tôi trước đó đã sắp xếp mà, “Vậy anh còn chần chờ cái gì nữa, mang theo sự nhiệt tình của anh, cộng thêm sự thẹn thùng của anh, tập trung chú ý, ý xuân phơi phới mà bổ nhào vào đi chứ!”

Đầu dây bên kia im lặng như tờ, sau đó, Dịch Phàm nói một cách yếu ớt:

“Quan Tiểu Bội, anh ta là đàn ông.”

Tôi cũng câm nín trong giây lát.

Đúng vậy, Tô nói với tôi, một người ‘hoàn mỹ’ như là Dịch Phàm, điên cuồng đi coi mắt nhưng lại không thành công, vậy thì chỉ có thể nói lên rằng nội tâm của hắn có một loại cảm giác tự kỷ cực kỳ bành trướng, cái loại cảm giác này khiến cho hắn không cách nào có thể chấp nhận được người khác giới, đồng thời cũng không có cách nào tự xác định được giới tính của bản thân mà sản sinh ra mơ hồ – Đằng sau những cái này không phải quyết định tất cả, mà chúng thấp thoáng quyết định một sự thật – Hắn là gay.

Tại thời điểm đó, tôi như bừng tỉnh ngộ. Tình cảm của tôi đối với Dịch Phàm cũng từ ghét cay ghét đắng cực độ chuyển sang đồng tình vô hạn, tục ngữ nói, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận, ngược lại, kẻ đáng hận ắt cũng có chỗ đáng thương. Cái người đàn ông muốn kết hôn như điên này, hoá ra ẩn nấp dưới vỏ bọc hư trương thanh thế (3) lại là một con cừu non lạc lối nha. Mọi thứ của hắn đều là bi kịch, đều bắt nguồn từ việc không có cách nào nhận thức cũng như nắm bắt được đối với bản thân.

( (3) Hư trương thanh thế: Phơi bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể. Làm ra vẻ vậy thôi chứ thật ra chả ghê gớm gì.)

Cũng ngay tại thời điểm đó, tôi vô cùng Thánh Mẫu quyết định cứu vớt cuộc đời của hắn, linh hồn của hắn.

“Tin tôi đi, Tiểu Đa là người đàn ông rất xinh đẹp, rất dịu dàng. Anh không cần phải lo nghĩ, can đảm tiến lên. Dù có ra sao, tôi cũng toàn lực ủng hộ anh tìm được hạnh phúc.”Dứt lời, tôi vui mừng sung sướng cúp điện thoại.

Tối nay, tâm tình tôi chưa từng high như vậy trước đây, nhiều năm nay, tôi vẫn luôn tưởng tượng có một người bạn thân là gay, nguyện vọng cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Bọn tôi có thể cùng nhau tám về đàn ông, cùng nhau đi dạo phố, sau đó khi anh ta bị đàn ông đá, chờ cho anh ta giống như chú Teddy (4) bị vứt vỏ bổ nhào vào lòng tôi mà khóc lóc kể lể.

“Thực tế chút đi.” Tô đưa cho tôi một ly sữa, “Em không cảm thấy, cho dù dùng chó để hình dung, Dịch Phàm thế nào cũng là giống béc-giê Đức (5) (= chó chăn cừu Đức, German Shepherd Dog), chứ không phải là giống Teddy đâu.”

Tôi rất oán hận Tô trong lúc đầu óc tôi tràn ngập bong bóng màu hồng, ngay tức khắc mang chúng bóp nát hết, vì thế tôi ôm lấy cái ly ngồi trong góc tường tiếp tục mơ mộng.

Tô lại đánh giá tôi một hồi: “Nói thật nha, chị tưởng tượng thế nào, cũng cảm thấy em là một con Xuyến Xuyến (6).”

Suốt cả cuối tuần, tôi cũng không nhận được cú điện thoại nào của Dịch Phàm. Tôi lại lên mạng viết bài tám nhảm cực phẩm của tôi. Lúc này đây, đề tài cực phẩm Boss của tôi, đã biến thành cực phẩm tiểu công. Sau khi viết xong, trong khi bạn bè trên mạng theo dõi, tôi bắt đầu đọc lướt qua bình luận. Bấm đến trang cuối cùng, sau khi kéo gần đến màn hình cuối trang, tôi nhìn thấy bốn chữ:

Vui quá hoá buồn.

Lời nhắn nhủ thâm thuý pha trộn bình thản cùng âm u đáng sợ này, là phong cách xưa nay của Tô.

“Không có ai như chị hết, cứ ngay lúc em vui vẻ lại đi đả kích em.” Tôi lên án Tô.

“Đây là chị căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, nhắc nhở em,” Tô nói một cách lạnh nhạt.

“Mấy tháng nay, em thấy em đã xui xẻo đến cùng cực rồi. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, thì hiện tại phải có tác dụng ngược lại chút chứ!”

Tô im lặng không nói.

Sau đó, tôi thấy dưới bài viết có vô số lời bình luận ‘vui quá hoá buồn’, tiếp theo đó nữa, Tô chính bởi vì có những lời bình luận spam nên bị admin ban nick.

Sáng sớm thứ hai, tôi như mở cờ trong bụng (= hết sức vui mừng, hân hoan) đến công ty, đang đi trên hành lang, tôi gặp được Elle.

Elle kéo tôi sang một bên thám thính tình hình coi mắt của Dịch Phàm.

Phải rồi, Dịch Phàm trong cuộc họp định kỳ thứ hai là tươi cười hay cười khẩy, đều phụ thuộc vào tâm tình sáng thứ hai của hắn, mà tâm tình của hắn đại đa số, đều phụ thuộc vào quá trình coi mắt cuối tuần của hắn.

“Yên tâm đi,” Tôi tự tin tràn đầy đảm bảo, “Lần này nhất định thành công, không chừng rất nhanh có thể uống rượu mừng của tổng giám đốc nữa đó.”

“Ờ?” Elle khẽ cười, từ chối cho ý kiến.

Trong cuộc họp định kỳ tôi cố gắng tìm kiếm dấu vết thành công buổi coi mắt của Dịch Phàm, nhưng không thành công rồi, bộ dáng của cái tên đàn ông này vẫn là trong công việc thì chỉ bàn công việc, vẫn lạnh lùng như thường. Tôi có chút thất bại. Tiểu Đa là người đàn ông dịu dàng đáng yêu như phụ nữ như vậy cũng không thể chinh phục được trái tim của Dịch Phàm… Trừ khi, lẽ nào, giai nhân mặt lạnh Dịch Phàm… là tiểu thụ trong truyền thuyết sao?!

Tôi ngay lập tức có một loại cảm giác tạo hoá trớ trêu, thế sự vô thường.

Sau cuộc họp, tôi lại bị Elle gọi đến văn phòng của tổng giám đốc.

Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng tôi bước chân vào văn phòng tổng giám đốc, nhưng tâm tình cùng lúc trước không giống nhau. Tôi tràn ngập vui sướng ngồi trong đó, nhìn người đàn ông đã Niết Bàn (7), hoặc sắp sửa Niết Bàn này.

( (7) Niết Bàn: Là thoát ra khỏi dục vọng ràng buộc, còn được giải thích là dập tắt ngọn lửa tham, sân, si. Niết Bàn là cách gọi chung cho các cảnh giới an lạc bình yên. Mã chỉ nói sơ sơ thôi, chứ nó quá thâm sâu phải rành về Phật giáo mới hiểu rõ được, Mã đọc một hồi mà muốn Niết Bàn theo luôn. Muốn hiểu thêm liên hệ google ca nha.)

Dịch Phàm đang ngồi ngay ngắn, hung tợn trừng mắt nhìn tôi. Mà tôi thì chỉ ôn hoà nhìn lại hắn, tựa như Thánh Mẫu vậy.

“Quan Tiểu Bội, rốt cuộc thì ai nói với cô rằng tôi là gay vậy hả?” Hồi lâu, Dịch Phàm hỏi, giọng nói có chút không vui.

“Dịch tổng, anh xem, điều kiện của anh ưu việt như thế, nhưng lại cứ độc thân suốt, đồng thời vô cùng kén chọn cùng xoi mói đối tượng coi mắt , từ đó cho đến nay chưa một lần thành công. Những điều này chứng tỏ là đang che đậy môt sự thật đó chính là anh hoàn toàn không thích người khác giới.” Tôi như ăn sống nuốt tươi mang những lời phân tích của Tô tường thuật lại một lần cho hắn.

“Người chị họ kia của cô… là học tâm lý?”

“Tiến sĩ tâm lý học của một trường đại học nước ngoài danh tiếng, nằm trong top sinh viên của trường, vô cùng tinh thông phương pháp phân tích các loại tính cách, tinh thần của nhiều loại người.”

“Cô tin lời của cô ta nói?”

“Trong ngành chị ấy rất có danh tiếng.”

“Quan Tiểu Bội! Tôi không phải gay!” Dịch Phàm bỗng nhiên vỗ bàn, tức giận gầm lên.

“Đúng rồi,” Tôi gật đầu, “Tô có nói rằng, phủ nhận cũng là một loại phản ứng tự nhiên khi không có cách nào xác định được giới tính bản thân.”

“Ý của cô là, tôi càng phủ nhận thì càng có ý tôi… là gay?” Dịch Phàm hỏi.

“Ừm, cơ bản là như vậy đó!”

Hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng vượt qua cái bàn đến bên cạnh tôi, kéo tôi từ sô-pha lên.

“Hôm nay tôi liền chứng minh cho cô xem, tôi rốt cuộc có phải là người đồng tính hay không!” Dịch Phàm gào lên.

Hắn cách tôi rất gần, chúng tôi cơ hồ như là mặt đối mặt, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, nhìn rõ được lớp lông tơ li ti trên chóp mũi hắn. Hắn ôm lấy eo tôi, nâng đầu tôi lên, giống như là muốn hôn tôi, một cách mãnh liệt, giống như là cả vú lấp miệng em.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, Tô nói rằng, dưới loại tình huống này, một số người nào đó còn cố gắng phát sinh tiếp xúc thân mật với nữ giới thậm chí quan hệ tình dục để chứng minh giới tính bình thường của bản thân. Nhưng kết quả chỉ có một – càng bôi càng đen!”

Dịch Phàm chán nản buông tay, đẩy tôi ngã lên sô-pha.

“Quan Tiểu Bội! Cô đi ra cho tôi, sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa! Cô đi! Cô đi đi!”

Xa cách nhiều ngày, tôi lại một lần nữa nhìn thấy Dịch Phàm gào thét rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.