Thích phu nhân nghe được Ninh Thư không chịu giúp bà ta nghịch tập, khuôn mặt vặn vẹo, hướng Ninh Thư oán độc la to: “Vì cái gì?”
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Con của ngươi Lưu Như Ý là bị ngươi hại chết, ngươi làm mẫu thân lại không biết bảo hộ con của mình, trong lòng đều chỉ có vinh hoa phú quý.”
“Không phải, Như Ý là bị Lữ Trĩ giết.” Thích phu nhân nghe thấy lời nói của Ninh Thư, phản bác kịch liệt.
“Vốn con của ngươi tuy rằng không thể làm hoàng đế, nhưng cũng là Vương gia, nhưng ngươi lại muốn thay con của ngươi làm chủ, Lữ Trĩ chịu buông tha cho con của ngươi mới là lạ.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Sau khi Lưu Bang chết, Thích phu nhân liền bị Lữ Trĩ bức ép mặc vào áo tù, đeo lên gông thiết, nhốt ở ngõ hẻm Vĩnh Xuân không biết ngày đêm là gì, Thích phu nhân thật sự chịu không nổi, liền làm ca, chính là muốn nhi tử của mình làm chủ cho mình, rời khỏi nơi này.
Linh hồn của Thích phu nhân càng thêm ảm đạm, phỏng chừng sắp phải rời khỏi không gian hệ thống, cuối
cùng hoàn toàn biến mất không ảnh, tiếng gào thét của Thích phu nhân quanh quẩn khắp hệ thống, “Không phải như thế, căn bản là không phải như thế.”
Ninh Thư thở dài một hơi, loại sự tình rối tung một đoàn này Ninh Thư mới không muốn quản, còn có kỳ thật Ninh Thư tuyệt đối đứng ở bên phía chính thất, dù ở cổ đại xem chuyện thê thiếp hợp lý hợp pháp, nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn rất phản cảm.
Lữ Trĩ với tư cách một tiểu thư nhà giàu gả cho Lưu Bang hai bàn tay trắng giống như lưu manh, vì Lưu Bang giặt quần áo nấu cơm, sinh con dưỡng cái, dung nhan như hoa không còn, thậm chí bị Hạng Vũ bắt làm con tin hai năm, đau khổ chờ Lưu Bang, mà Lưu Bang lại cùng Thích phu nhân ở bên nhau ân ân ái ái.
Thích phu nhân được hưởng thụ vinh quang vinh sủng, Lữ Trĩ ngoại trừ cái ngôi vị hoàng hậu, cũng không có cái gì, mà tâm tư của Thích phu nhân lớn, giựt giây Lưu Bang phế Thái tử lập con của mình trở thành Thái tử, cuối cùng thất bại cũng không thể trách trên đầu ai.
Lữ Trĩ tuy tàn nhẫn độc ác, nhưng lại từ một thiếu nữ hồn nhiên thông minh lanh lợi sống an nhàn sung sướng biến thành như vậy, sau lưng mỗi nữ nhân độc ác tuyệt tình đều là một nam nhân bạc tình phụ nghĩa, quá nhiều tổn thương thất vọng và tuyệt vọng, làm tâm tính mềm mại trở nên nguội lạnh như sắt.
Nếu như đó là Ninh Thư, cô cũng sẽ làm như vậy, trước giết chết Lưu Bang, loại hoàng đế rễ cỏ vong ân phụ nghĩa này quả thực quá ghê tởm người đi.
“Xem nhiệm vụ tiếp theo đi.” Ninh Thư hướng 2333 nói.
2333 vội vàng nói: “Ninh Thư, không thể cự tuyệt nhiệm vụ lần này, vô luận là nhiệm vụ như thế nào, cô đều phải tiếp nhận.”
“Được rồi, tôi đã biết.” Ninh Thư gật gật đầu nói.
Ninh Thư vừa mới nói xong, trong không gian chậm rãi xuất hiện một bóng người, đợi đến lúc bóng người dần dần hiện rõ, thời điểm Ninh Thư nhìn thấy linh hồn thể này, cả người đều ngây ngẩn.
Đây là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, hơn nữa linh hồn hình như cường đại hơn so với Thích phu nhân, giống như một người thật đứng ở trước mặt Ninh Thư vậy.
Toàn thân rực rỡ, đâm vào lòng người, trên người mặc quần áo vải vóc cực kỳ tốt, trong không gian không có gió, nhưng y phục trên người của cô ấy dường như đang lay động, cho người một loại cảm giác phiêu đãng như tiên.
Ninh Thư vẫn là lần đầu tiên gặp được nữ nhân xinh đẹp như vậy, ánh mắt cô ấy mang theo sự thanh thuần không rành thế sự, nhưng thân hình của cô lại vô cùng tốt, vòng eo mảnh mai, đai lưng buộc lên, làm nổi bật lên tư thái của cô, dáng vẻ nhỏ gầy xinh xắn.
Lớn lên dễ thương như vậy còn có cái gì không thể vượt qua, có người nói, ba phần do vận may, bảy phần dốc sức làm việc, chín mươi phần là xem mặt.
Pháo hôi gì đó lớn lên như này thì thật tốt rồi.
Ninh Thư cảm giác nữ nhân này không đơn giản, không biết vì điều gì lại có loại dự cảm không tốt.
Nữ tử tiến vào không gian thoáng đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, sau đó nhìn về phía Ninh Thư hỏi: “Ngươi là người thay ta nghịch tập.”
Thanh âm mềm mại vô cùng, Ninh Thư nghe thấy âm thanh này, như mắc bệnh sốt rét, cô một người phụ nữ nghe được giọng nói này cũng có chút không cầm giữ nổi, huống chi là đàn ông.
Giọng nói này tràn ngập mị hoặc, trong mềm mại mang theo một sự hồn nhiên, quả thực là.
“Là ta.” Ninh Thư gật gật đầu nói.
Nghe thấy lời mà Ninh Thư nói, nữ tử vội vàng đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư sững sờ nhìn nữ tử đi đến trước mặt mình, thân thể của cô ấy có hơi lắc lư, vòng eo lay động, vòng eo mảnh mai như vậy, Ninh Thư đều sợ cô cũng có thể vặn gãy.
Ninh Thư quan sát gương mặt gần trong gang tấc, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết khiến miệng Ninh Thư đều phát khô, hỏi: “Giúp ngươi như thế nào?”
“Cầu xin ngươi giúp đỡ ta, ta không muốn cứ luân hồi như vậy, ta thật sự không chịu nỗi nữa, ta tình nguyện một lần nữa chuyển thế làm người, nếu như tỷ tỷ có thể giúp ta nghịch tập, giúp cho ta thoát khỏi vận mệnh trọng sinh luân hồi, Yên La nguyện ý trả giá toàn bộ linh hồn lực, ta chỉ muốn đầu thai.”
Ninh Thư nghe thấy lời người tên Yên La này nói, trong lòng tức thì thoáng lộp bộp một phát, thiên hạ cũng sẽ không rớt bánh có nhân đấy, hỏi: “Ngươi nói rõ.”
“Ta gọi Mộc Yên La, là nữ nhi Thừa tướng một quốc.” Mộc Yên La nói.
Hoàn toàn chính là Bạch Phú Mỹ a.
“Tâm nguyện của ta chính là có thể thoát khỏi những nam nhân kia, ta thật sự chịu đủ những nam nhân kia rồi, ta trọng sinh ba lần, nhưng làm thế nào ta cũng không tránh khỏi những nam nhân đó, một lần ta trọng sinh liền muốn chạy trốn, kết quả vẫn rơi xuống trong tay nam nhân, lại một lần nữa trọng sinh, ta trực tiếp muốn thắt cổ tự tử, thế nhưng vẫn bị nam nhân cứu được, vẫn giống như lúc đầu vậy cùng những người nam nhân kia dây dưa ở bên nhau.”
Ba kiếp làm người, khó trách linh hồn lực cường đại như vậy.
Mộc Yên La dùng ánh mắt thanh tịnh tràn ngập chờ mong cùng hi vọng nhìn Ninh Thư, “Tỷ tỷ, ta muốn thoát khỏi vận mệnh như vậy, đương nhiên nếu như ngươi có thể giáo huấn những nam nhân kia thì càng tốt.”
Khóe miệng Ninh Thư co rút, hỏi: “Có bao nhiêu nam nhân dây dưa với cô.”
Ánh mắt của Mộc Yên La thực thanh tịnh, nói: “Vài cái thôi.”
Ninh Thư: …
Cho nên, đây rốt cuộc là nhiệm vụ gì a?
“2333, tôi không muốn nhận nhiệm vụ này.” Ninh Thư bay thẳng đến hệ thống nói.
“Không được, cô đã cự tuyệt nhiệm vụ trước, cô không thể lại từ chối nhiệm vụ này.” 2333 nói, “Bằng không thì Ninh Thư cô sẽ bị mạt sát đấy.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư xoay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn nhìn Mộc Yên La rồi nói: “Nhiệm vụ này, ta… Tiếp nhận.”
“Tỷ tỷ cảm ơn ngươi.” Trên mặt Mộc Yên La lộ ra vẻ tươi cười, càng thêm vẻ phong hoa mỹ diễm tuyệt đại vô song, cảm giác toàn bộ không gian đều được vẻ tươi cười của Mộc Yên La chiếu sáng.
Mẹ nó thật xinh đẹp.
Nghe thấy Ninh Thư nói tiếp nhận nhiệm vụ, Mộc Yên La rất cao hứng, trước khi đi còn hướng Ninh Thư nói: “Tỷ tỷ, ngươi là người tốt, những người khác đều không tiếp nhận nhiệm vụ của ta, nếu không thì nhiệm vụ đều thất bại, cảm ơn ngươi.”
Ninh Thư: trở về, nói cho rõ ràng.
Đợi đến lúc Mộc Yên La đi rồi, trong lòng Ninh Thư càng thêm cảm thấy không tốt lắm, hướng 2333 hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Mộc Yên La là nữ chủ của một vị diện.” 2333 nói, “Chỉ là cô ấy trọng sinh hai lần, không muốn sống cuộc đời quá nặng, cho nên tìm nhiệm vụ giả nghịch tập.”
“Cô ấy là nữ chủ, tôi cái pháo hôi này nghịch tập cái con khỉ a.” Ninh Thư tức giận nói.