Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 125: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (4)



Edit: Akito

Chờ đến khi binh lính của hắn đều rời đi, Tư Đồ Kình Vũ mới hướng Ninh Thư đi tới, thoáng cái ném thanh kiếm ở trên mặt bàn, tiểu nha hoàn Nguyệt Lan bị dọa đến chân cũng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, kinh hồn bất định mà nhìn hung thần ác sát Tư Đồ Kình Vũ.

Ninh Thư nheo mắt, trên mặt bất động thanh sắc, đậu xanh rau má, nếu có thể luyện được Tuyệt Thế Võ Công, dùng roi quất chết ngươi nha.

Tư Đồ Kình Vũ nhìn Ninh Thư, phát ra tiếng cười trầm thấp, “Nhưng thật không ngờ tới Mộc cô nương can đảm như thế, ngốc ở trong Tú Lâu này là đang chờ bổn tướng sao?”

Tuy rằng Tư Đồ Kình Vũ là một tướng quân, nhưng nhan giá trị tuyệt đối cao, oai hùng soái khí, ánh mắt hiện tại nhìn vào Ninh Thư không chút nào che dấu mà nóng rực cùng cướp đoạt.

Ninh Thư ho khan một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên thô kệch một chút, “Tướng quân bây giờ là muốn giết tiểu phụ sao?”

“Giết ngươi, bổn tướng như thế nào đành lòng giết ngươi.” Ngoài miệng Tư Đồ Kình Vũ nói như vậy, nhưng lại đột nhiên rút ra đại đao bên hông, đại đao chiết xạ ra ánh sáng trắng chiếu vào khuôn mặt Ninh Thư.

Tư Đồ Kình Vũ nắm đại đao hướng cái đầu Ninh Thư đâm tới, Ninh Thư trốn cũng không có trốn, cứ ngẩn người ngơ ngác mà nhìn Tư Đồ Kình Vũ.

“Tiểu thư.” Nguyệt Lan hô lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Tư Đồ Kình Vũ nhìn thoáng qua gương mặt không chút thay đổi của Ninh Thư, bàn tay khẽ động rơi xuống trâm gài tóc trên đầu nàng, nắm ở trong tay, sau đó đặt cây trâm ở chóp mũi hít hà, thanh âm trầm thấp gợi cảm nói: “Thơm quá a.”

Ninh Thư nhếch miệng, không nói gì, cô hiện tại đang bảo trì bộ dạng cao quý lãnh diễm, giảm xuống mị thái của thân thể này, trên người Mộc Yên La này tùy thời tùy chỗ đều tản ra hormone, tản ra tín hiệu “Tới thượng ta, thượng ta.”

Không có người nam nhân nào ưa thích nữ nhân có gương mặt lạnh lùng đi.

Tư Đồ Kình Vũ một lần nữa gài cây trâm xuyên qua búi tóc của Ninh Thư, “Ừm, cây trâm này chỉ xứng với ngươi.”

Ai nha, thì ra là một cao thủ trêu chọc em gái đây này.

Bên trong cốt truyện, tên Tư Đồ Kình Vũ này trực tiếp cường Mộc Yên La, sau đó liền bị thân thể của Mộc Yên La mê hoặc, tùy thời tùy chỗ trong phủ Thừa Tướng này đều là nơi vui sướng.

Nữ nhân đối với người nam nhân đầu tiên luôn có một chút tình cảm đặc biệt, hơn nữa lâu ‘ngày’ sinh tình, tâm Mộc Yên La đã cho Tư Đồ Kình Vũ.

Mộc Yên La vốn tưởng rằng Tư Đồ Kình Vũ cũng yêu mình, rốt cuộc không yêu sao có thể mỗi ngày cùng mình lăn ở bên nhau, lại còn có thể nhiệt tình như vậy, nhưng thật không ngờ hắn lại coi nàng giống như nữ tử ở thanh lâu không chút do dự tùy tiện tặng nàng cho người khác.

Thật sự ngược Mộc Yên La đến tàn tạ.

Tư Đồ Kình Vũ thấy mỹ nhân này căn bản không có để ý tới hắn, hắn làm cái gì nàng cũng thờ ơ, trên mặt Tư Đồ Kình Vũ lộ ra biểu tình cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Thú vị, thực thú vị.”

Ninh Thư: câu này hoàn toàn chính là câu nói tán gái kinh điển, như vậy kế tiếp có phải hay không muốn nói, nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý.

“Thực tốt, ngươi thành công khiến cho ta chú ý.” Tư Đồ Kình Vũ hơi hơi cúi người, cúi đầu đặt sát vào Ninh Thư, động tác này rất mập mờ, bô dạng giống như muốn cúi người hôn môi vậy, đồng thời trên người Tư Đồ Kình Vũ mang theo khí thế cùng áp bức cực mạnh, sẽ làm trái tim của nữ nhân bang bang nhảy loạn.

Nhưng Ninh Thư đối diện với kỹ năng chọc ghẹo em gái này của Tư Đồ Kình Vũ, ngẩng đầu mặt không biểu tình mà nhìn Tư Đồ Kình Vũ.

Tư Đồ Kình Vũ vươn tay nâng cái cằm của Ninh Thư lên, hơn nữa mặt của Tư Đồ Kình Vũ càng ngày càng gần, nhìn dáng vẻ là muốn hôn thật đấy.

Chậc chậc, trên người tên này toàn mùi máu tươi a, Ninh Thư nháy mắt liền cảm giác tên này nha là đi giết heo trở về, còn không chịu tắm rửa.

Ninh Thư duỗi ra nắm đấm định cho hốc mắt của Tư Đồ Kình Vũ một quyền, kết quả chỉ đấm vào trong lòng bàn tay của Tư Đồ Kình Vũ, Tư Đồ Kình Vũ cười như không cười mà nhìn Ninh Thư, bàn tay thon dài to lớn nắm chặt nắm đấm của Ninh Thư.

“Bộ dáng ngươi lạnh lùng như băng vậy, bổn tướng càng yêu thích, bộ dạng lạnh lùng như băng ở thời điểm suy sụp hầu hạ ta trở nên nhiệt tình như lửa, càng khiến cho người mê muội.” Ngoài miệng Tư Đồ Kình Vũ nói lời hạ lưu, nhưng phối hợp với hắn một khuôn mặt anh tuấn như này, lại có vẻ đặc biệt tà mị.

Ninh Thư: Hự…

Con mẹ nó, giả vờ cao quý lãnh diễm cư nhiên đã thất bại.

Tư Đồ Kình Vũ cúi đầu xuống muốn hôn vào bàn tay bị hắn nắm ở trong lòng, Ninh Thư rút tay của mình về, cầm lấy cái còi treo ở trước ngực, hít một hơi thật sâu dùng lượng hô hấp lớn nhất của mình thổi vào cái còi.

“Bành” một đạo bóng đen nhảy vào trong từ ngoài cửa sổ, một thân hắc ý, mang theo khăn che mặt, ở trong gian phòng đèn đuốc sáng trưng này vô cùng dễ làm người khác chú ý.

“Đánh chết hắn cho bổn tiểu thư, tên vương bát đản này dám chiếm tiện nghi của tiểu thư ngươi, cắt jj* của hắn.” Ninh Thư chỉ vào Tư Đồ Kình Vũ chửi ầm lên, một chút cũng không còn bộ dáng cao quy lãnh diễm lúc trước, làm Tư Đồ Kình Vũ trong lúc nhất thời có chút ngu ngơ, hiển nhiên không nghĩ ra như thế nào mỹ nhân lại đột nhiên thay đổi phong cách rồi.

*jj: cái đó của con trai.

Tư Đồ Kình Vũ nhướng mày, nhìn Ninh Thư trầm thấp nói: “Nguyên lai là có người giúp đỡ a, mỹ nhân, bổn tướng ưa thích nghe ngươi nói chuyện, coi như là mắng chửi người, cũng giống như đang dịu dàng hầu hạ.”

Ninh Thư: …

Con mẹ nó.

Ninh Thư hận không thể uống thuốc câm.

Đây là nữ chủ của thịt văn, rõ ràng là sự tình rất thống khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình tựa vui thích tựa thống khổ, làm cho nam nhân nhìn thấy càng muốn tra tấn, hận không thể đem nàng hủy đi.

Ninh Thư bóp lấy cổ của mình, cố gắng khiến cho thanh âm của mình không có quyến rũ động lòng người như vậy, hướng ám vệ la to: “Cắt jj của hắn.”

Tư Đồ Kình Vũ cùng ám vệ đánh nhau, đất cát bay mù mịt, băng ghế chỗ ngồi trong phòng đều bị dư âm quét đến, biến thành một đống đổ nát.

Nguyệt Lan trắng bệch một khuôn mặt, tiến đến bên cạnh Ninh Thư, một bên nhìn cảnh đánh nhau, một bên thanh âm run rẩy hỏi “Tiểu thư, jj là cái gì?”

Ninh Thư: …

“Phịch phịch…” Một đạo bóng người rơi ở bên chân của Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy là ám vệ, cảm thấy cả người đều không tốt lắm, ám vệ ôm ngực đứng dậy, hướng Ninh Thư nói: “Tiểu thư, người này không yếu, ta đánh không lại, đi trước chữa thương.” Nói xong, ám vệ liền nhảy ra ngoài từ cửa sổ, liền như vậy chạy, chạy…

Ặc, vô dụng như thế, nuôi ngươi còn có lợi ích gì a, muốn chạy cũng phải mang theo chủ tử của ngươi chạy chứ.

Ninh Thư lại giả vờ một bộ dáng cao quý lãnh diễm, tự phụ nâng cằm nhìn Tư Đồ Kình Vũ, Tư Đồ Kình Vũ bị thương ở cánh tay, máu đang rơi tí tách.

“Tướng quân có chuyện gì vậy?” Thị vệ đứng ngoài cửa hướng trong phòng hỏi.

Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng lạnh lẽo, hướng về phía cửa nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, tình hình chiến đấu có hơi chút kịch liệt.” Lời mà Tư Đồ Kình Vũ nói ra này thực ái muội.

Người ngoài phòng tức thì phát ra tiếng cười hắc hắc hèn mọn bỉ ổi, sau đó liền rời đi.

Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư ngoắc ngoắc đầu ngón tay, “Lại đây, băng bó miệng vết thương cho bổn tướng.”

Không biết băng có miệng vết thương, Ninh Thư không nói gì.

“Nếu ngươi không tới, bổn tướng chấp nhận tới đó, nhưng bổn tướng lại đó liền không phải đơn giản chỉ băng bó miệng vết thương đâu.” Tư Đồ Kình Vũ nói xong liền muốn đi tới chỗ Ninh Thư.

Đậu xanh rau má, trong lòng Ninh Thư thầm mắng, ngay sau đó hướng chỗ Tư Đồ Kình Vũ đi tới, thời điểm đi đường, Ninh Thư phát hiện thân thể của mình theo thói quen mà vặn vẹo vòng eo, hoàn toàn là do thân thể tự phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.