Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 129: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (8)



Edit: Akito

Ninh Thư không muốn liều mạng với ông chủ tiệm bánh bao này, hoàn toàn không có ý nghĩa, cũng không phải chỉ có một tiệm bánh bao.

Nhưng Nguyệt Lan thật giống như ông chủ tiệm bánh bao này đào phần mộ tổ tiên của nàng vậy, đối chọi với ông ta, một hai phải bảo vệ tôn nghiêm của tiểu thư nàng.

Ninh Thư cũng không biết nên cảm động hay nên trực tiếp đánh bất tỉnh Nguyệt Lan rồi kéo đi.

“Các ngươi hai cái đứa ăn trộm, cư nhiên dám trộm bánh bao của ta, còn dám hô hào với ta, tiểu ăn mày.” 

Ông chủ tiệm bánh bao thấy Ninh Thư và Nguyệt Lan hai cái nữ lưu, đôi mắt đậu xanh một chuyển, liền vu tội Ninh Thư và Nguyệt Lan trộm bánh bao của hắn.

Nguyệt Lan mở to hai mắt, “Ngươi nói hươu nói vượn, ta và tiểu thư khi nào lấy trộm bánh bao của ngươi rồi, ngươi nói dối.”

Ninh Thư còn không biết ông chủ này có cái tâm tư gì, thì Ninh Thư chính là heo rồi, Ninh Thư nghĩ nghĩ, chính mình phải hay không nên ngồi bệch trên mặt đất, hô to khóc lớn.

“Xảy ra chuyện gì?” Một đạo thanh âm uy nghiêm bá đạo vang lên, Ninh Thư nghe thấy giọng nói này, toàn thân liền run lên, ngay cả nói chuyện cũng kèm theo nhạc nền, tuyệt đối chính là nam chủ quân không sai.

Ninh Thư dùng một ánh mắt mê ly cận thị cao độ nhìn phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam tử đầu đội vũ quan ngồi ở trên lưng ngựa, trên người mặc cẩm y hoa phục, bên hông buộc ngọc bội chi dương bạch ngọc sáng lóng lánh, tay ghìm dây cương, chính là một bộ dạng mỹ nam đang tĩnh lại.

Mặt mũi khôi ngô áo mũ chỉnh tề, hào phóng phong lưu.

“Tiểu dân bái kiến Nhiếp chính vương.” Ông chủ tiệm bánh bao tức thì quỳ trên mặt đất hướng Nhiếp chính vương dập đầu.

Nhiếp chính vương, chính là tên Vương gia.

Ninh Thư vô ngữ, thật là xui xẻo, liền đi ra ngoài tìm chút gì đấy ăn, nàng tiền còn chưa có lấy ra, ông chủ tiệm bánh bao đã trực tiếp đuổi nàng và Nguyệt Lan đi, trong miệng còn gọi tiểu ăn mày, vu khống trộm bánh bao.

Hiện tại lại gặp được tên Vương gia này, Ninh Thư suy đoán cốt truyện kế tiếp chắc là anh hùng cứu mỹ nhân đi.

Nhiếp chính vương Lạc Quân Diễm.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Quân Diễm xoay người xuống lưng ngựa, động tác quý khí ưu nhã.

Nguyệt Lan thấy có người làm chủ, hơn nữa người này thân phận không thấp, vội vàng nói: “Ông chủ này mắt chó xem người, vu khống nô tỳ và tiểu thư ăn trộm bánh bao của hắn.”

“Tiểu thư?” Lạc Quân Diễm nhìn về phía Ninh Thư đầu tóc rối bời, dính đất dơ hề hề, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”

“Tiểu thư nhà ta là ưm…” Nguyệt Lan muốn nói chuyện, lại bị Ninh Thư bịt miệng lại, Ninh Thư ho khan một tiếng, bóp lấy cổ của mình nói: “Ta không phải cái gì tiểu thư.”

Ninh Thư không riêng thêm thô thanh âm của mình, còn dùng một ánh mắt mê ly cận thị cao độ tản quang nhìn Lạc Quân Diễm, dù sao hiện tại nàng đã lôi thôi như vậy, liền dứt khoát giả trang thành một cái tiểu ăn mày, nếu có một ánh mắt trắng đen rõ ràng, vô cùng thanh tịnh, kia chẳng phải liền bại lộ sao?

“Chúng ta đi trước.” Ninh Thư lôi kéo Nguyệt Lan chạy nhanh lóe người.

“Chờ một chút.” Lạc Quân Diễm ngăn cản Ninh Thư, nói: “Chuyện này cũng chưa phân rõ ràng, chẳng lẽ ngươi liền cam nguyện lưng đeo tội danh ăn cắp sao?”

Ninh Thư rất muốn nói, một chút cũng không thèm để ý, căn bản nàng cũng không có trộm bánh bao gì.

Nam chủ quân thật sự là rảnh rỗi đến nhức hết cả bi, tới quản sự tình bánh bao, lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ không phải chỉ dùng để trưng cho đẹp, cốt truyện thời thời khắc khắc đều muốn đem hai người ghép ở bên nhau.

“Ngươi nói, hai người bọn họ có ăn trộm bánh bao của ngươi hay không.” Vẻ mặt Lạc Quân Diễm nhàn nhạt nhìn đến ông chủ tiệm bánh bao, ông chủ dưới uy thế của Lạc Quân Diễm, thân thể run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không nhanh nhẹn rồi.

Ninh Thư đã hoàn toàn minh bạch, ông chủ tiệm bánh bao này chính là NPC để cho nàng và Lạc Quân Diễm gặp được nhau a, NPC giúp cho Lạc Quân Diễm anh hùng cứu mỹ nhân a.

Trong lòng Ninh Thư có chút tê dại, quả nhiên cốt truyện rất cường đại, hiện tại nàng vẫn chưa bị Tư Đồ Kình Vũ đưa cho Lạc Quân Diễm, chạy ra ngoài tìm chút gì đó ăn, kết quả lại gặp phải một nam chủ quân, khó trách Mộc Yên La ba kiếp đều trốn không thoát những nam nhân này.

Ha ha ha.

“Sao, bổn vương muốn nghe lời nói thật, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như ngươi dám có một câu nói dối, ngươi liền vào trong lao ngốc đi.” Giọng nói của Lạc Quân Diễm rất uy nghiêm, khiến cho người nghe xong liền không nhịn được muốn thần phục.

Ông chủ tiệm bánh bao quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, dập đầu xuống đất nói: “Các nàng không có trộm bánh bao, là thảo dân vu oan các nàng.”

“Sao, ngươi người này thật xấu, ngươi biết không.” Nguyệt Lan đối với ông chủ khinh thường không thôi.

Lạc Quân Diễm hướng Ninh Thư nói: “Hiện tại chân tướng đã rõ như ban ngày, cô nương ngươi nói nên trừng phạt người có tâm địa đen tối này như thế nào?”

Ninh Thư trừng lớn một đôi mắt loạn thị, không nói gì.

“Cô nương không cần sợ, có chuyện gì bổn vương thay ngươi làm chủ.” Lạc Quân Diễm bình tĩnh nói, lúc hắn nói lời này, rất cao lớn, cho người ta một loại cảm giác an toàn có thể dựa vào, lại để cho nữ nhân hết sức động tâm.

Ninh Thư không có cảm giác gì, cổ họng the thé đối diện với ông chủ tiệm bánh bao nói: “Đem tất cả bánh bao đều gói hết lại, Nguyệt Lan, thu xong bánh bao chúng ta đi.”

“Ân…” Nguyệt Lan vội vàng đem bánh bao ở bên trong ngăn đều thu vào.

“Ai nha, tiểu cô nãi nãi, ta là người buôn bán nhỏ.” Ông chủ tiệm bánh bao nhăn lấy một khuôn mặt, đáng thương hề hề mà nhìn Ninh Thư.

“Bổn tiểu thư vừa ý bánh bao của ngươi, đó là để mắt ngươi, ngươi vu khống bổn tiểu thư trộm bánh bao của ngươi, không đem ngươi đưa vào đại lao, ngươi nên mừng thầm.” Ninh Thư hoàn toàn không có tấm lòng thiện lương khoan dung mà nữ chủ nên có, hoàn toàn là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngang ngược càn rỡ.

“Cái này, ai…” Ông chủ tiệm bánh bao than ngắn thở dài, bộ dạng có khổ không nói nên lời, làm cho Ninh Thư cảm giác bản chất của mình vẫn là một trùm phản diện, khoác lên lớp da của nữ chủ dốc sức liều mạng tìm đường chết.

Bên trong cốt truyện này đó nam nhân đều yêu thích nữ chủ quân thiện lương, ngược luyến tình thâm một phen, sau đó đều bị nữ chủ mê hoặc, hiện tại nàng trở nên độc ác hung hăng càn quấy như vậy, nam chủ còn yêu nàng sao?

Ninh Thư xoay đầu lại, nhìn một chút xem Lạc Quân Diễm có cái biểu tình gì, chán ghét? Khinh thường? 

Kết quả lại đối diện với ánh mắt cười như không cười, lại mang theo thú vị nào đó của Lạc Quân Diễm.

Ninh Thư ôm ngực, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nàng đều đã chà đạp chính mình như vậy, không giống với nữ chủ thiện lương, đôi mắt thằng ngốc này là bị phân dán lại sao?

“Tiểu thư, thu xong bánh bao rồi.” Nguyệt Lan đem tất cả bánh bao đều thu đi.

Trong tay Nguyệt Lan và Ninh Thư đều ôm bánh bao, trong miệng Ninh Thư còn đang ăn bánh bao, trên mặt lại dơ hề hề, kết hợp với bộ dạng ăn như hổ đói, khỏi nói có bao nhiêu khó coi.

“Cô nương, ngươi đây là muốn đi sao?” Lạc Quân Diễm ngăn Ninh Thư lại, Ninh Thư thực không kiên nhẫn, lạnh mặt nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Tốt xấu gì bổn vương cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô nương, cô nương cứ như vậy bỏ đi sao?” Lạc Quân Diễm cau mày, khí thế bá đạo sắc bén.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, lấy ra một cái bánh bao đưa cho Lạc Quân Diễm, để báo đáp ân tình giải vây của hắn, nhưng không cẩn thận lại làm bánh bao rơi trên mặt đất lăn hai vòng.

Ninh Thư cười áy náy, vội vàng nhặt bánh bao trên mặt đất lên, xoa xoa ở trên y phục của mình, sau đó nhét vào trong miệng Lạc Quân Diễm, nói: “Cái bánh bao này coi như là thù lao của tiểu nữ tử.”

Bánh bao rơi trên mặt đất, sau đó lại cọ cọ ở trên y phục dính đầy bụi đất, Lạc Quân Diễm nhanh chóng nhổ bánh bao ở trong miệng mình ra, cảm thấy ghê tởm muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.