Ba người Ninh Thư thừa dịp ban đêm rời khỏi Nghi thành, gian phòng đèn đuốc sáng trưng trong Tề phủ máu me mà gợi cảm.
Trong tay Tề Sanh cầm roi, quất Lý Vũ Phỉ trên mặt đất, khắp người Lý Vũ Phỉ đều là vết roi, máu tươi đầm đìa, trong miệng rên rỉ không ngừng, kêu Tề Sanh: “Sanh ca ca, đừng đánh nữa, Vũ Phỉ đau quá a.”
Lý Vũ Phỉ cảm giác thời điểm bị roi quất vào đau đến co rút, mỗi lần đều cảm giác như bị câu đi một mảnh da thịt.
Đôi mắt Tề Sanh đỏ ngầu, càng thêm hưng phấn, miệng thở hổn hển an ủi Lý Vũ Phỉ: “Không sao đâu, có phải cảm thấy rất thoải mái hay không, Vũ Phỉ, bây giờ huynh càng ngày càng yêu muội, rất rất yêu muội yêu đến hận không thể quất chết muội.”
Trong lòng Lý Vũ Phỉ cực kỳ tức giận, bị đánh ra hỏa khí, thân thể đau muốn chết, toàn thân máu chảy đầm đìa cười quyến rũ với Tề Sanh, hít khí lạnh nói: “Sanh ca ca, đưa roi cho Vũ Phỉ.”
Lý Vũ Phỉ sau khi nhận lấy roi liền quất một trận mãnh liệt vào Tề Sanh, Tề Sanh vừa thống khổ lại hưởng thụ, cuối cùng cả hai người máu chảy đầm đìa ôm lấy nhau, đủ kiểu kích động.
…
Ninh Thư nhàn nhã ngồi trong xe ngựa huýt sáo, nhìn về phía Nghi thành, trong lòng hết sức cao hứng, phỏng chừng một thân da thịt tuyết trắng của Lý Vũ Phỉ sẽ bị hủy, về phần mặt có thể bị roi quất trúng hay không, Ninh Thư cũng không biết.
Cái roi này là nàng cố ý làm ra, gắn thêm móc câu rất nhỏ, hơn nữa cái roi này còn được ngâm trong nước muối ớt cay, bị roi quất trúng, đoán chừng miệng vết thương còn bị nhiễm trùng, lưu lại sẹo chẳng qua là chuyện bình thường thôi.
Trong lòng Ninh Thư vẫn nhớ rõ Mộc Yên La là bị Lý Vũ Phỉ hủy dung, chuyện này xem như có thù báo thù.
Ninh Thư lau phấn son dày nặng trên mặt mình, cảm giác đầu cũng nhẹ hơn vài cân, quả thực cảm thấy rất thoải mái, Ninh Thư lại tiếp tục huýt sáo.
“Tiểu thư, người có thể đừng thổi nữa không?” Nguyệt Lan nghẹn đỏ một khuôn mặt nói.
Ninh Thư hỏi: “Làm sao vậy?”
“Người thổi làm nô tỳ muốn đi nhà xí rồi.” Nguyệt Lan lắp bắp nói.
Nguyệt Lan vừa dứt lời, xe ngựa liền ngừng lại, Ninh Thư bỡn cợt nói với Nguyệt Lan: “Thấy ám vệ ca ca biết quan tâm đấy.”
Khuôn mặt Nguyệt Lan nghẹn đến ngày càng đỏ, vén màng đi ra ngoài, bụng Ninh Thư cũng ‘ọt ọt’ một tiếng, nói với Nguyệt Lan: “Đi cùng đi, tiểu thư ngươi cũng hơi bị tiêu chảy, phỏng chừng do buổi tối ăn nhiều chân gà quá.”
Ninh Thư ngồi xổm bên cạnh Nguyệt Lan, hai người nói chuyện phiếm, Ninh Thư nói với Nguyệt Lan: “Cô nương, tuổi ngươi không nhỏ, có nghĩ tới muốn sống an ổn một nơi hay không, chạy theo tiểu thư nhà ngươi như vậy cũng không phải chuyện tốt.”
“Nô tỳ sẽ luôn đi theo bên người tiểu thư, tiểu thư đi nơi nào nô tỳ liền đi nơi đó.” Nguyệt Lan bịt mũi lại nói: “Tiểu thư, về sau người nên ít ăn thịt, cảm thấy gần đây dạ dày của người có chút không tốt, có hơi thúi.”
Ninh Thư: …
Nói lời như thế với một mỹ nhân không thấy tàn nhẫn sao, mỹ nhân đều là người không dính khói lửa phàm tục.
Ninh Thư không tìm thấy thứ để chùi đít, sau cùng cay đắng mà dùng lá cây, cảm thấy cổ đại rất khổ cực, lần sau trực tiếp mua giấy Tuyên Thành lau.
Đường vân trên lá cây rất trát người.
Về tới xe ngựa, ám vệ đánh xe hỏi Ninh Thư: “Bây giờ chúng ta đi nơi nào?”
“Để ta ngẫm lại.” Ninh Thư cũng không biết thư sinh dạy học bụng đầy kinh luân ở nơi nào.
Theo cốt truyện Tề Sanh tiễn Mộc Yên La hơi thở thoi thóp bị hủy dung nhan đi, nhưng không nghĩ tới Mộc Yên La chân trước đi, chân sau Lý Vũ Phỉ liền phái thuộc hạ, muốn trực tiếp giết chết Mộc Yên La.
Mộc Yên La trượt chân rơi xuống vách núi, được một thư sinh cứu mạng, mang về nhà.
Cái thôn làng xó xỉnh kia ở nơi nào Ninh Thư cũng không biết a, chẳng lẽ muốn nàng đi nhảy xuống vách núi một lần.
“Tiểu thư đi nơi nào?” Ám vệ hỏi.
Mẹ nó ta làm sao biết đi nơi nào, Ninh Thư nói thẳng: “Đi thẳng con đường này, gặp ngã rẽ thì quẹo trái, sau đó cứ luôn quẹo trái, thấy có thôn trang thì đi vào.”
Ám vệ: …
Ninh Thư liền tùy hứng như vậy, vô luận thế nào, nam nữ chủ đều sẽ gặp được nhau.
Nguyệt Lan ưu sầu hỏi: “Tiểu thư, vạn nhất chúng ta bị lạc đường thì làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, luôn tồn tại một chút ánh sáng chỉ dẫn tiểu thư nhà ngươi tiến tới con đường phía trước.” Ninh Thư chống cằm nói.
Vẻ mặt Nguyệt Lan ngơ ngác, lắc đầu, “Nô tỳ nghe không hiểu.”
Tựa hồ nhớ tới chuyện gì, Ninh Thư nói với ám vệ: “Trên người ngươi có giấy không?”
“Tiểu thư muốn giấy để làm gì?” Nguyệt Lan hỏi.
“Ta quen dùng giấy, ta dùng lá cây không quen.” Ninh Thư nói.
Trong ánh mắt Nguyệt Lan lập tức thấm ra bọt nước, đau buồn bi thương nói: “Trước kia tiểu thư đều dùng giấy, hiện tại rơi vào tình trạng này, nếu lão gia biết được nhất định sẽ rất đau lòng, tiểu thư, dùng lá cây không thoải mái, không thì tìm cục đá nhẵn bóng, cũng thoải mái hơn so với lá cây nhiều.”
Ninh Thư che mặt, chỉ mượn chút giấy chùi, vì sao lại dẫn ra đề tài dơ bẩn như vậy.
Cảm thấy cũng muốn điên rồi.
Ninh Thư và Nguyệt Lan nói qua nói lại liền ngủ gật, dựa lưng vào nhau ngủ thiếp đi, cảm giác tiếng vó ngựa lạch cạch vô cùng có tiết tấu, dã ngoại vào ban đêm rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có hai tiếng chim kêu quái dị.
“Đinh, leng keng, đinh đinh đinh, giá trị ngược Lý Vũ Phỉ +100, giá trị ngược Tề Sanh +100.” Thanh âm 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư duỗi eo, lộ ra biểu tình sung sướng, giá trị ngược Lý Vũ Phỉ có một trăm, phỏng chừng vì phá hỏng làn da trên người nàng ta, về phần giá trị ngược Tề Sanh như thế nào có, Ninh Thư cũng không biết.
Đoán chừng giống như Lý Vũ Phỉ làn da bị hủy, chậc chậc chậc ~
Kỳ thật có giá trị ngược Tề Sanh là vì ngày hôm sau hắn phát hiện không thấy thị nữ tên Tiểu Hồng, tìm khắp Tề phủ cũng không tìm được, trong lòng Tề Sanh liền có loại cảm giác buồn bã mất mát, loại cảm giác này không có quan hệ với tình yêu, mà là phát hiện mình bị lừa gạt bỏ lỡ một viên Minh Châu quý giá, tức giận muốn cào tâm cào phổi.
Trong lòng Tề Sanh suy đoán cái người tên Tiểu Hồng này nhất định chính là Mộc Yên La, đột nhiên bỏ chạy như thế, khiến cho lòng Tề Sanh rất tức giận, đi hỏi Lý Vũ Phỉ tiểu tâm phúc của ngươi đâu, nhưng hiện tại Lý Vũ Phỉ đang vội vàng cứu vớt làn da của mình, toàn thân đều có vết roi bị nhiễm trùng sưng lên, nơi nào còn để ý đến chuyện của Tiểu Hồng.
Hơn nữa trong lòng Lý Vũ Phỉ cũng hận Tiểu Hồng, đạo cụ của bọn họ đều do Tiểu Hồng chuẩn bị, đột nhiên cái roi này có móc câu, còn bỏ thêm nhiều gia vị như vậy, hiện tại Tiểu Hồng lại bỏ chạy, bây giờ Lý Vũ Phỉ đều không nghĩ muốn nhắc tới Tiểu Hồng.
Tề Sanh tức giận muốn chết, lại không thể trực tiếp nói với Lý Vũ Phỉ Tiểu Hồng là Mộc Yên La, hiện tại
Tề Sanh vẫn còn luyến tiếc Lý Vũ Phỉ, đặc biệt là hai người có chung sở thích.
Trong lòng Tề Sanh đối với Mộc Yên La nhớ mãi không quên, thậm chí trong đầu còn ảo tưởng Mộc Yên La một thân da thịt trắng tinh không tỳ vết nằm dưới roi mình tràn ra đóa hoa máu, chỉ tùy tiện nghĩ một chút như vậy, Tề Sanh cũng cảm giác toàn thân run rẩy, trên mặt hiện lên thần sắc hưởng thụ.
Nghĩ nghĩ Tề Sanh càng hưng phấn hơn, kéo Lý Vũ Phỉ trên giường, sau đó lấy dây xích chó thắt ở trên cổ Lý Vũ Phỉ, nói với Lý Vũ Phỉ: “Nào, học một tiếng chó sủa.”
Vết thương trước đó trên người Lý Vũ Phỉ còn chưa lành, y phục cọ xát vào người liền nóng rát đau đớn, nhưng khi Lý Vũ Phỉ trông thấy bộ dạng tà mị của Tề Sanh, thân thể lại bắt đầu nóng lên, run rẩy phát nhiệt.