Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 168: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (47)



Edit: Akito

Thực ra Ninh Thư đoán không có sai, Ôn Như Họa chính là muốn trộm cái còi của nàng, nhưng trộm cái còi mục đích quan trọng nhất là vì muốn đạt được thân thể của Ninh Thư.

Nghe Ninh Thư nói muốn gả Hà Đại Hoa, trong lòng Ôn Như Họa tràn ngập bi phẫn và nhục nhã, nữ nhân này tình nguyện gả cho người như Hà Đại Hoa, cũng không thèm ngó ngàng tới hắn, không phải là do Hà Đại Hoa có quyền thế trong thôn, nên nữ nhân này mới như con ruồi ngửi thấy mùi thối dán lên sao.

Quả nhiên là tiện nhân.

Ôn Như Họa muốn đạt được thân thể Bạch Cầm Tương trước, cho dù Bạch Cầm Tương gả cho Hà Đại Hoa, thì chẳng qua cũng chỉ là giày rách bị hắn dùng qua mà thôi, như thế vừa có thể trả thù Bạch Cầm Tương, lại vừa có thể nhục nhã Hà Đại Hoa.

Ôn Như Họa nghĩ rất tốt đẹp, nhưng tưởng tượng thì hoàn toàn không giống với thực tế, bảo kiếm tổ truyền của hắn sao lại ở trong tay Bạch Cầm Tương.

Ninh Thư và Nguyệt Lan đi ra ngoài, trông thấy ám vệ một thân hắc y đứng ở trong sân, nếu như không phải có ánh trăng, một thân đen thui này rất khó để người khác phát hiện.

“Tiểu thư, ngươi gọi gì, ta ở cửa thôn cũng nghe thấy đấy.” Ám vệ hỏi Ninh Thư, “Có mùi máu tươi, trong các ngươi ai bị thương?”

Ninh Thư xua xua tay nói: “Không có việc gì, ngươi trở về ngủ đi, chuyện đã được giải quyết rồi.”

Ám vệ nói với Nguyệt Lan: “Ngươi chú ý một chút, tiểu thư làm việc không đáng tin cậy.”

Này, ở trước mặt người ta nói xấu, còn muốn sống không?

Nguyệt Lan gật gật đầu, “Ta biết rồi.”

Sau đó ám vệ thản nhiên rời đi, Ninh Thư hỏi Nguyệt Lan: “Ta làm việc thật sự không đáng tin cậy như vậy.”

Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, ngữ khí rất đau khổ, “Nô tỳ đi theo bên người tiểu thư, hoàn toàn không biết một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Ninh Thư: …

Nàng cũng có biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu, nàng cũng không biết bấm ngón tay mà.

“Ngủ đi, lăn lộn cả đêm quả thực mệt mỏi.” Ninh Thư nằm xuống.

Ngày hôm sau lúc Ninh Thư tỉnh lại đã là giữa trưa, đầu tiên vào nhà nhìn Ôn Như Họa một lát, Ôn Như Họa còn chưa có tỉnh lại, Hà Tiểu Hoa đang chiếu cố Ôn Như Họa.

“Ngươi dậy rồi, trên bàn có một ít thức ăn.” Hà Tiểu Hoa nói với Ninh Thư.

Ninh Thư cảm thấy Hà Tiểu Hoa rất hiền lành, chỉ là tính cách hơi bá đạo, với thân phận là khuê nữ trưởng thôn, có tư cách tùy hứng, bỏ qua những điểm này, Hà Tiểu Hoa vẫn là một cô nương tốt.

Cũng là mệnh Ôn Như Họa tốt, có quầng sáng nam chủ trong người.

Ôn Như Họa ngủ vài ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là bảo Hà Tiểu Hoa xéo đi, chuyện thứ hai chính là bắt Ninh Thư lăn đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn, trả thù nàng chuyện 

Ninh Thư không để ý ý nguyện của hắn mà đồng ý việc thành thân.

Nhưng Hà Tiểu Hoa và Ninh Thư đều không để ý tới hắn, Ôn Như Họa tức giận làm miệng vết thương bung ra chảy máu, sau cùng Ôn Như Họa cũng không dám tức giận nữa.

Hà Tiểu Hoa đã coi Ôn Như Họa thành trượng phu của mình, nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều, đã vậy còn vô tình cố ý đả kích Ôn Như Họa, Hà Tiểu Hoa không có đọc sách, chữ to không biết, có đôi khi Ôn 

Như Họa nói vài lời có chút nội hàm, vẻ mặt Hà Tiểu Hoa liền ngu ngơ.

Ôn Như Họa cho dù chết cũng sẽ không lấy nữ nhân như thế này, hơn nữa còn là ở rễ, quả thực chính là đem tôn nghiêm nam nhân của hắn giẫm trên mặt đất.

Ôn Như Họa hận Ninh Thư nhất, hận nàng ngang ngược càn rỡ, cao cao tại thượng, hận nàng không ngoan ngoãn để hắn thượng, hận nàng đâm hắn bị thương, hận nàng đáp ứng chuyện thành thân, hận nàng treo một khuôn mặt hư tình giả ý.

Đương nhiên Ninh Thư thấy rõ sự thù hận trong mắt Ôn Như Họa, nhưng bộ dạng cứ như không nhìn thấy, cái này đã không chịu nổi, vậy còn Ôn Như Họa nhục nhã Mộc Yên La, mang thân thể bị Ôn Như Họa đâm trúng, nhảy vào dòng sông nước chảy xiết, loại thống khổ này Ôn Như Họa há có thể hiểu được sao.

Ninh Thư ân cần hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, hôm nay huynh cảm thấy thế nào rồi?”

Ôn Như Họa âm đức nhìn Ninh Thư, “Ta chưa chết, có phải ngươi rất thất vọng không?”

“Biểu ca, huynh nói gì vậy, sao Cầm Tương có thể cam lòng để cho huynh chết đây, thật sự là Cầm Tương không cẩn thận, nói nữa do muội không biết hơn nữa đêm biểu ca lẻn vào lều, muội nghĩ rằng là tên mặt người dạ thú nào, chó chết không bằng cầm thú có ý đồ bất chính, cho nên mới ra đấy chứ, nếu như muội biết trước người đó là biểu ca, sao có thể động thủ đây, biểu ca chính là chính nhân quân tử, không phải chó chết không bằng cầm thú nhỉ.”

Khuôn mặt Ôn Như Họa dữ tợn, nhìn Ninh Thư thở hổn hển, “Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Ninh Thư có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, dịch chăn giúp Ôn Như Họa, nói: “Biểu ca, Cầm Tương biết huynh đang tức giận chuyện Cầm Tương làm huynh bị thương, nhưng muội đã giải thích rất rõ ràng rồi, còn về chuyện thành thân giữa huynh và Hà cô nương, Cầm Tương thấy Hà cô nương rất yêu biểu ca, thêm nữa mạng của biểu ca là do Hà gia cứu, Cầm Tương thấy mối hôn sự này rất công bằng, liền đáp ứng thay biểu ca, biểu ca không cần cảm kích Cầm Tương, đây đều là chuyện Cầm Tương nên làm mà.”

“Biểu ca huynh phải dưỡng thương thật tốt, chờ thân thể tốt rồi, trưởng thôn sẽ an bài hôn sự cho hai người nhanh thôi.” Ninh Thư làm lơ gương mặt đỏ lên sau đó xanh mét của Ôn Như Họa, nói: “Biểu ca có thể tìm được hạnh phúc của mình, trong lòng Cầm Tương coi như đã buông xuống một chuyện lớn.”

“Ngươi đi ra ngoài, cút đi.” Ôn Như Họa là dã thú bị thương, đôi mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào mà gào thét với Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương ngươi cút ra ngoài cho ta.”

“Được rồi, huynh đừng nóng giận, muội liền ra ngoài đây.” Ninh Thư xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại một cái.

Đem Ôn Như Họa tức giận muốn chết, cảm thấy đời này gặp phải nữ nhân Bạch Cầm Tương này chính là bất hạnh lớn nhất, nữ nhân này hủy cả đời hắn, bỏ rơi hắn bây giờ lại quay về tìm hắn, khiến cho cuộc sống hiện tại của hắn loạn một nùi.

Hiện tại Ôn Như Họa trải qua sinh hoạt dưỡng thương đại môn không ra nhị môn không bước, Hà Tiểu Hoa đối xử rất tốt với Ôn Như Họa, làm món ăn bổ dưỡng cho Ôn Như Họa, giết gà giết vịt, hầu hạ ăn ngon uống tốt.

Nhưng Ôn Như Họa đối với Hà Tiểu Hoa lại không có sắc mặt tốt, Ninh Thư ở bên cạnh xem cũng cảm thấy không đáng thay Hà Tiểu Hoa, loại nam nhân này đều không có tâm, trong lòng chỉ có chính mình, nội tâm ích kỷ lạnh lùng, cho dù ngươi đối tốt với hắn, hắn cũng xem như không thấy.

Ninh Thư nhịn không được khuyên Hà Tiểu Hoa hai câu, Hà Tiểu Hoa chỉ lắc đầu, nói những việc này đều là nàng cam tâm tình nguyện, có thể sống cùng Ôn tiên sinh nàng rất hạnh phúc, còn nói đợi đến sau khi thành thân, nhất định sẽ dạy dỗ Ôn Như Họa thật tốt, nhất định sẽ làm cho Ôn Như Họa yêu mình.

Ninh Thư thấy bộ dạng dũng mãnh của Hà Tiểu Hoa, cũng mặc kệ nàng, chỉ có thể nói câu chúc phúc.

Miệng vết thương của Ôn Như Họa rất sâu, thỉnh thoảng lại nhiễm trùng, người động một chút lại phát sốt, cực giày vò người, trực tiếp giày vò Ôn Như Họa gầy đi, xương gò má trên mặt đều nổi lên, quai hàm lõm xuống dưới, cả người thoạt nhìn sa sút hơn nhiều, đã không còn vẻ ưa nhìn trước kia.

Gầy một phát giá trị nhan sắc liền biến mất, hoàn toàn không còn cảm giác khiêm khiêm quân tử trước đó nữa.

Hơn nữa trong khoảng thời gian bị thương Ôn Như Họa cũng trở nên âm trầm hơn, toàn thân bao phủ một tầng khói đen không thể xua tan, thời điểm nhìn người khác thì ánh mắt lạnh lẽo, hai đầu lông mày thêm vào một tầng âm đức cùng lạnh lùng, cho người ta cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.