Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 189: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (68)



Edit: Akito

Ninh Thư đứng bên cạnh Cung Vô Mị, nhìn nhân mã hai phe chém giết lẫn nhau, hơn nữa hơi thở trên người Cung Vô Mị càng thêm hỗn loạn, Ninh Thư liền biết tên này căng không được bao lâu nữa.

Ninh Thư rất sợ Cung Vô Mị bất chấp tất cả, ở trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp đè nàng ra để áp chế nội thương của mình, nhưng dường như Cung Vô Mị không có ý định như vậy, bây giờ hơi không chú ý liền sẽ mất mạng.

Yến Nam Trúc cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: “Ngươi là người nơi nào, có phải là nữ tử bị Cung Vô Mị bắt tới đây không?”

Ninh Thư gật đầu, muốn nói đúng, nhưng lại bị Cung Vô Mị ôm vào trong ngực, nháy mắt ngửi được mùi khai khiến người buồn nôn, muốn thoát ra khỏi lồng ngực Cung Vô Mị, nhưng lại bị Cung Vô Mị ôm chặt.

Cung Vô Mị cười lạnh nói với Yến Nam Trúc: “Đây căn bản không phải là nữ tử mà bản tôn bắt tới, nàng vốn dĩ chính là Thánh Nữ của Ma giáo ta.”

Ninh Thư: Phụt…

Sao nàng lại trở thành Thánh Nữ Ma giáo?

Ninh Thư lập tức nhìn về phía Yến Nam Trúc, hướng Yến Nam Trúc liều mạng lắc đầu, Cung Vô Mị ghé gần bên tai Ninh Thư lạnh lùng nói: “Không nghe lời bây giờ bản tôn liền giết ngươi.”

Ninh Thư ngậm miệng lại, dùng ánh mắt phi thường chính nghĩa và vô tội nhìn Yến Nam Trúc, nhưng Yến Nam Trúc cũng không có bắt được ánh mắt của Ninh Thư, nghe thấy Cung Vô Mị nói Ninh Thư là Thánh Nữ Ma giáo, tức khắc dùng ánh mắt ‘Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc’ (*) nhìn Ninh Thư.

*Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc: Đoạt được giai nhân, sợ chi làm giặc.

Cái loại tiếc hận này, cái loại hận sắt không thành thép này, làm Ninh Thư thực đau trứng.

Ninh Thư tỏ vẻ chính mình một nữ tử đơn thuần trong sáng bị biến thành Thánh Nữ Ma giáo.

“Giáo chủ, người bên chúng ta không chống cự nổi nữa rồi.” Quản sự Lưu khuôn mặt đau khổ đi tới, lo lắng nói với Cung Vô Mị, “Giáo chủ, nếu không chúng ta bỏ chạy trước đi.”

Cung Vô Mị cau mày nhìn đệ tử Ma giáo lần lượt ngã xuống, âm tàn liếc nhìn Yến Nam Trúc, nói với quản sự Lưu: “Tiến hành theo kế hoạch ban đầu, đưa những đệ tử này đi cùng.”

“Tuân mệnh.” Quản sự Lưu khom người, như trên TV, quản sự Lưu cầm kiếm trong tay mình đâm vào bụng Cung Vô Mị, Cung Vô Mị rên một tiếng, sau đó chưởng một phát lên ngực quản sự Lưu, lập tức quản sự Lưu miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, được Yến Nam Trúc tiếp lấy.

Cung Vô Mị rút kiếm cắm ở bụng ra, máu tươi văng tung tóe, thần sắc cực kỳ tối tăm.

“Ngô sư thúc, người không sao chứ.” Yến Nam Trúc rót dược hoàn vào trong miệng quản sự Lưu.

Quản sự Lưu ngồi xếp bằng trên mặt đất chữa thương.

“Thì ra phản đồ là ngươi, uổng công bản tôn tín nhiệm ngươi như thế, thì ra ngươi là gian tế.” Sắc mặt Cung Vô Mị vô cùng khó coi, còn mang theo một vẻ thất vọng, hiển nhiên biết rõ Vô Ương cung đã đến đường cùng rồi.

Cung Vô Mị coi nhẹ vết thương đang phun máu trên người, ôm Ninh Thư đạp lên khóa sắt ý định bỏ trốn.

Đã như này, Cung Vô Mị cũng không buông nàng ra, Ninh Thư cảm thấy sa mạc lời luôn rồi, đúng là Cung Vô Mị đối với nàng hận đến thâm sâu.

Nhìn vực sâu vạn trượng mờ mịt sương mù dưới khóa sắt, Ninh Thư rất sợ Cung Vô Mị trực tiếp ném nàng xuống.

Cắn chặt quai hàm, Ninh Thư không để cho mình thét chói tai.

Yến Nam Trúc thấy Cung Vô Mị chạy, cũng bất chấp tất cả, vội vàng dẫm khóa sắt đuổi theo Cung Vô Mị, hai người, ba người kèm thêm Ninh Thư bị kẹp dưới nách Cung Vô Mị, khóa sắt lay động đặc biệt dữ dội.

Ninh Thư rất muốn nói, mẹ nó đi từ từ không được sao, như vậy rất nguy hiểm.

Cung Vô Mị nhìn thoáng qua sau lưng, cười lạnh một tiếng, miệng vết thương của hắn đang chảy máu, còn ôm theo Ninh Thư, sắc mặt trắng bệch, ngày thường môi hồng phấn ướt át, bây giờ cũng trắng bệch nốt.

Ninh Thư nghĩ không ra, vì sao Cung Vô Mị lại muốn mang nàng theo, nàng hoàn toàn chính là gánh nặng.

Dưới sự lo lắng đề phòng của Ninh Thư, cuối cùng Cung Vô Mị cũng tới bờ bên kia.

Cung Vô Mị buông Ninh Thư ra, nhìn thoáng qua Yến Nam Trúc còn đang hành tẩu trên khóa sắt, lớn tiếng nói với Ninh Thư: “Thánh Nữ, truyền thừa thánh giáo giao cho nàng, chúng ta tách ra chạy, đến lúc đó tụ họp ở Tướng Quốc Tự, nàng nhất định phải bảo quản tốt truyền thừa Ma giáo, chỉ cần truyền thừa ở đâu, Ma giáo còn ở đó, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bị những danh môn chính phái dối trá đó tiêu diệt.”

Truyền thừa? Tụ họp Tướng Quốc Tự? Ta Fuck Your Mom, căn bản nghe không hiểu ngươi đang nói gì, vẻ mặt Ninh Thư ngu ngơ, sau đó Cung Vô Mị không đợi Ninh Thư phản ứng đã bỏ chạy rồi.

Ninh Thư nhìn Yến Nam Trúc càng ngày càng gần, giật mình một cái liền chạy theo hướng Cung Vô Mị trốn đi.

Đậu xanh rau má, nàng bị Cung Vô Mị hố rồi, truyền thừa cái quái gì, chẳng qua là đem lực chú ý đặt ở trên người nàng, Cung Vô Mị tên tiện nhân này.

Lão nương cứ cố ý không chạy về hướng khác, lão nương chỉ muốn chạy theo ngươi.

Yến Nam Trúc đi theo sau lưng Ninh Thư, đuổi theo Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy phía trước căn bản không có bóng dáng của Cung Vô Mị, trong lòng đều là thảo nê mã phi nhanh, quả thực xôn xao cẩu mà.

Thấy Yến Nam Trúc càng ngày càng gần, như dòi bám cốt làm Ninh Thư rất bực mình, chạy một hồi, Ninh Thư liền chạy không nổi nữa, xoa eo thở hổn hển, nói với Yến Nam Trúc đằng sau: “Đại hiệp, chờ một chút, ta có lời muốn nói.”

Yến Nam Trúc cảnh giác nhìn Ninh Thư, đứng đó cách Ninh Thư không xa, lạnh giọng hỏi: “Truyền thừa Ma giáo trên người ngươi, giao cho ta, chỉ cần ngươi hối cải làm lại từ đầu, không hề làm chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ tạm tha mạng cho ngươi.”

Ninh Thư phi thường bất đắc dĩ, nói: “Ta nói ta là nữ tử đáng thương bị Cung Vô Mị bắt tới, ngươi tin không?”

“Ta không tin, nếu ngươi là người bị hắn bắt, Cung Vô Mị căn bản sẽ không để ý tới sống chết của ngươi, nhưng lúc hắn bỏ trốn còn mang theo ngươi, có thể thấy được trong lòng hắn quan tâm ngươi, giao truyền thừa Ma giáo ra đây.”Yến Nam Trúc vẻ mặt chính khí, chĩa kiếm vào Ninh Thư, “Bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Ninh Thư: Ta…

Tâm quá mệt.

“Trên người ta thật sự không có truyền thừa gì, lúc này có lẽ ngươi nên đi bắt Cung Vô Mị đi, ta chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, Cung Vô Mị là giáo chủ, cho dù có truyền thừa gì đó thì cũng ở trên người hắn chứ, với ta như này, không có một chút sức chiến đấu, tùy tiện một người cũng có thể quật ngã được ta, sao truyền thừa có thể ở trên người ta đây, đại ca.”

Ninh Thư quá bất đắc dĩ.

“Yêu nữ Ma giáo chớ có gọi bậy, đây cũng có thể là thuật che mắt của Cung Vô Mị, nếu không phải ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai ngươi, ta cũng sẽ không biết truyền thừa ở trên người ngươi, Cung Vô Mị làm cách trái ngược, ai sẽ nghĩ tới truyền thừa lại ở trong tay một nữ tử yếu đuối.”

Yến Nam Trúc chĩa kiếm vào Ninh Thư, “Ma giáo các ngươi tàn hại bá tánh, vô cớ giết người vô tội, Ma giáo như thế, liền không nên tồn tại truyền thừa, giao truyền thừa cho ta.”

Ninh Thư: …

Trong lòng bảo bảo thật sự rất khổ, kiểu nam chủ tin tưởng mọi sinh vật trong thiên hạ, nhưng lại không chịu tin tưởng nữ chủ này, người ta tùy tiện nói một câu cũng tin, mà nữ chủ nói rách cả mồm cũng không tin.

Quá ngược.

Ninh Thư cởi thắt lưng, ý định cởi y phục, Yến Nam Trúc lập tức quay đầu đi, nghiêm nghị quát lớn: “Yêu nữ dâm đãng vô sỉ, ngươi cho rằng ta sẽ bị yêu nữ như ngươi dụ hoặc.”

Khóe miệng Ninh Thư co rút, ngươi nha suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.