Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 195: Ngoại truyện: Giai nhân đã qua đời



Edit: Akito

Trong dãy núi mênh mông xanh biếc, bên cạnh một hồ nước, dựng thẳng một khối bia mộ, cỏ dại bên trên phần mộ đã mọc đầy xanh um tươi tốt.

Một nữ tử ăn mặc như phu nhân, đi cùng còn có nam tử áo đen xách theo hộp cơm, đến bên cạnh bia mộ, buông hộp cơm xuống, mang sang để cúng, nữ tử vừa nhổ cỏ trên mộ, vừa khóc hô: “Tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ, người không nên chết như thế này, nô tỳ vẫn cảm thấy tiểu thư chưa có chết, người không nên chết như thế này.”

Làm thế nào Nguyệt Lan cũng không tin một người đầy sức sống chỉ như vậy đã chết, chỉ ngã một cái liền chết, Nguyệt Lan không quên được những người có mặt ở đó, đều vẻ mặt kinh ngạc, kiểu kinh ngạc này giống như vốn là gia hỏa để lại tai họa ngàn năm, đột nhiên liền chết như vậy.

Loại cảm giác này quá không chân thật.

Ám vệ ca ca mặt chữ điền khuyên giải an ủi Nguyệt Lan, “Nàng đừng khóc nữa, tiểu thư nhìn thấy nàng như này cũng sẽ thương tâm.”

Nguyệt Lan lau nước mắt, khó chịu nói với ám vệ: “Ta cứ khóc thì thế nào, ta khóc cho tiểu thư nhà ta có làm sao, chẳng lẽ ngươi còn không cho phép ta khóc thay tiểu thư nhà ta, ta biết ngươi phụng mệnh lão gia bảo hộ tiểu thư, đối tiểu thư không có bao sâu tình cảm, nhưng ta là người lớn lên cùng tiểu thư, chẳng lẽ ta không thể khóc sao?”

Mặt ám vệ ca ca càng vuông, yên lặng lui về phía sau hai bước không nói lời nào chỉ nhìn Nguyệt Lan gào khóc, cuối cùng nhịn không được còn nói thêm: “Đừng khóc, bây giờ nàng đang mang thai đấy.”

Nguyệt Lan khóc đến phát nấc, sụt sịt nước mũi, nói với nấm mồ: “Tiểu thư, như ý người, nô tỳ và ám vệ cư nhiên ở bên nhau, mặt hắn vuông như vậy, nếu hài tử sinh ra cũng là một khuôn mặt chữ điền thì làm sao bây giờ, nếu là nam hài tử thì còn tốt, nếu là nữ hài tử, nô tỳ nên làm gì bây giờ a, tiểu thư, nô tỳ quá đáng thương.”

Ám vệ: …

“Có người lại đây, nàng trước đừng khóc.” Ám vệ nói với Nguyệt Lan, che trước mặt nàng, rút kiếm cảnh giác nhìn người tới.

Người đến là củ cải nhỏ Hứa Ngọc, trong tay cầm theo đồ cúng, phía sau còn có thần y một thân bạch y.

“Nguyệt Lan tỷ tỷ.” Củ cải nhỏ Hứa Ngọc gọi Nguyệt Lan, Nguyệt Lan cười với Hứa Ngọc, “Đa tạ đệ còn nhớ rõ ngày giỗ tiểu thư.”

“Tỷ ấy là sư tỷ của đệ, là người đệ thân nhất, đệ đương nhiên nhớ rõ.” Hứa Ngọc bày đồ cúng ra.

Nguyệt Lan nhìn thoáng qua thần y, sắc mặt của hắn lạnh nhạt, cả người đều lộ sự lạnh lẽo, khiến người ta khó có thể thân cận, vốn Nguyệt Lan muốn hàn huyên hai câu, sau cùng vẫn từ bỏ nói chuyện với hắn.

Thần y khom lưng cắm hai nén hương, híp mắt nhìn bia mộ.

“Nữ nhân này đã chết cũng còn người nhớ thương nhỉ.” Cung Vô Mị đứng trên ngọn cây, ở trên cao nhìn xuống bên này, ánh mắt vẫn luôn nhìn thần y, “Đồ đệ ngươi hại bản tôn thành như vậy, ngươi phải giải độc cho bản tôn.”

“Xì, tiểu thư nhà ta làm gì ngươi, ngươi một nam tử hán nói bị tiểu thư nhà ta hại, tiểu thư nhà ta chân yếu tay mềm, sao có thể làm hại ngươi, ngươi có thể chú ý mặt mũi chút không?” Nguyệt Lan hướng Cung Vô Mị xì một tiếng khinh miệt.

Đôi mắt hoa đào của Cung Vô Mị quét qua Nguyệt Lan, tức khắc thần kinh ám vệ căng chặt, che Nguyệt Lan phía sau lưng mình, nói với Nguyệt Lan: “Nàng chọc tức hắn, nàng thật sự muốn đi bồi tiểu thư nhà nàng?”

Cung Vô Mị nhìn thần y, “Nếu như ngươi không chịu giải độc cho bản tôn, bản tôn liền đào mộ nữ nhân này lên, phơi thây quất xác.”

Thần y nghe thấy lời này, sắc mặt nhàn nhạt, một chút biểu tình cũng không có, gật đầu, “Vậy giải độc đi.” Thần y nói xong liền xoay người rời đi.

Cung Vô Mị cười nhạo một tiếng, đi theo thần y.

Hứa Ngọc móc ra một ít thuốc viên đưa Nguyệt Lan, nói: “Nguyệt Lan tỷ tỷ, những thứ này đều là thuốc dưỡng thai, mỗi ngày tỷ uống một viên rất tốt cho cơ thể.”

“Đa tạ.” Nguyệt Lan nhận lấy thuốc viên, sau đó ngơ ngác nhìn bia mộ, mặt trên viết tên Mộc Yên La.

“Chúng ta đi thôi.” Nguyệt Lan nhàn nhạt nói, xoay người rời đi, ám vệ đi theo bên cạnh Nguyệt Lan, gió nhẹ làm giọng nói hai người bay xa.

“Ta sẽ không báo thù cho tiểu thư, ta chỉ nghĩ dựa theo ý của tiểu thư, an ổn sinh hoạt.”

“Nguyệt Lan, nàng yên tâm, ta sẽ bảo hộ nàng và hài tử thật tốt.”

“Vì sao mặt ngươi lớn lên vuông như vậy?”

“Trời sinh đấy.”

“Tiểu thư nói mặt của ngươi là đặc biệt.”



Thiên hạ cơ hồ bỗng chốc liền loạn cả lên, Cung Vô Mị và Yến Nam Trúc tranh đấu nhau, Cung Vô Mị một lần nữa thành lập Ma giáo, Yến Nam Trúc xem diệt trừ Ma giáo là nhiệm vụ cả đời của mình, giang hồ chém giết tùy lúc đều có thể thấy được, trận chiến chính tà có vẻ rất kịch liệt.

Đội ngũ của Ôn Như Họa càng thêm lớn mạnh, đi đến đâu cũng sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, trong miệng Ôn Như Họa chính là giết tham quan, ác bá và gian thương.

Gây ra rối loạn nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng tới cả sự yên ổn của quốc gia, triều đình phái Tư Đồ Kình Vũ đi tiêu diệt, Tư Đồ Kình Vũ và Ôn Như Họa đối đầu nhau.

Chiến loạn lan tới rất nhiều nơi, thậm chí có nơi nhân cơ hội khởi nghĩa, bạo dân trực tiếp xông vào phủ quan, xông vào nhà phú hào.

Tề Sanh chết ở trong tay bạo dân, hắn là kẻ duy nhất không có sức chiến đấu trong bầy, cũng là kẻ chết trước, lúc Tề Sanh chết, thiên địa dường như đã ảm đạm một chút.

Nhiếp chính vương Lạc Quân Diễm thừa dịp quốc gia náo động trực tiếp tạo phản, nhưng thất bại, hoàng đế trực tiếp chém chết Lạc Quân Diễm, hoàng đế kiêng kị tên Nhiếp chính vương này đã lâu, giờ lại chui đầu vô lưới, đúng lúc.

Tư Đồ Kình Vũ vẫn còn ở chiến trường biết được tin này, trực tiếp phun ra một búng máu, ngây người bị Ôn Như Họa thọc chết, đội ngũ của Ôn Như Họa càng lớn mạnh hơn, thậm chí có thể đối kháng một hai với quân đội triều đình.

Thế nhưng Ôn Như Họa lại bị thủ hạ của mình giết, tựa như lúc trước hắn giết thủ lĩnh cường đạo vậy, Ôn Như Họa bị thủ hạ dã tâm bừng bừng giết chết.

Toàn bộ thiên địa như được đại tẩy rửa, đem người chứa đại vận khí trước đó đều lau sạch.

Toàn bộ thiên địa đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, bạo loạn, lòng người nóng nảy.

Thần y đứng trước nhà trúc, Hứa Ngọc nói với thần y: “Sư phụ, con muốn ra ngoài hành y.”

“Đi đi.” Thần y đạm mạc nói, ngửa đầu nhìn không trung xám xịt, nhàn nhạt nói: “Cẩn thận một chút, bên ngoài lòng người khó đoán, con một đứa bé phải cẩn thân.”

“Sư phụ, người thật sự để con đi một mình, bây giờ con chỉ là tiểu hài tử mà thôi, con là muốn sư phụ đi cùng với con, con cũng dễ chiếu cố sư phụ hơn.” Hứa Ngọc nói.

Thần y lạnh lùng nói: “Không cần, lúc này sư phụ con không thích hợp đi ra ngoài, y giả không tự y, thân thể ta kéo không được bao lâu nữa.”

“Sư phụ.” Hứa Ngọc nhìn thần y, “Con không ra ngoài nữa, con muốn ở lại với sư phụ.”

Thần y đạm mạc nhìn thoáng qua Hứa Ngọc, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, không có chút máu, trắng bệch trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nơi thái dương chậm rãi lưu động.

“Sư phụ.” Hứa Ngọc khóc nức nở kêu, “Sư phụ, người sẽ không sao đâu.”

“Sống chết có số, thiên cơ biến hóa thất thường.” Thần y đạm mạc nói, quay người đi vào trong nhà, khóe mắt trông thấy một nữ tử đang tưới thảo dược, hướng hắn gọi: “Sư phụ.”

Hết Quyển 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.