Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 204: Vườn trường kinh hoàng (9)



Edit: Akito

Ninh Thư bị cái đầu lâu này dọa tới mức lui về sau mấy bước, kết quả chân lại dẫm trúng gì đó, cúi đầu nhìn, cư nhiên là một cái xương đùi, thiếu chút nữa Ninh Thư đều phải nhảy dựng lên rồi.

Con mẹ nó, vì sao phải làm cho đáng sợ như vậy, vì sao không thể cất kỹ mấy thứ xương cốt này chứ.

“Con chọc vào thứ gì vậy, lợi hại như thế.” Một thanh âm khàn khàn vang lên từ sau lưng Ninh Thư, Ninh Thư lập tức xoay người, xung quanh đen sì một mảng, trước đó không có phát hiện có người ngồi phía sau mình.

‘Cạch’ một tiếng đèn sáng, Ninh Thư dụi dụi mắt, thấy đứng trước mặt mình là một bà lão già nua vô cùng, thân hình còng xuống, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, khe rãnh dày đặc, ánh mắt của bà rất âm lệ, nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới.

Ninh Thư nói với bà đồng: “Bà bà, con gặp phiền toái, con muốn nhờ bà giúp đỡ.”

Bà đồng ngồi xuống, nói với Ninh Thư: “Ngồi đi.”

Ninh Thư vội vàng ngồi đối diện bà đồng, phía trước có bàn trà nhỏ, mặt trên bày đủ loại đồ đạc kỳ quái.

Bà đồng nhóm đèn trên bàn, sau đó từ từ tản ra một mùi thơm ngát, Ninh Thư ho khan một tiếng nói: “Bà bà, đây là thứ gì, rất thơm.”

“Chế từ hồn thảo đấy, ngửi nhiều sẽ làm linh hồn con tiêu tán, biến thành người đần độn.” Bà đồng nhàn nhạt nói, thanh âm khàn khàn.

Ninh Thư: …

Ninh Thư lập tức ngừng lại hô hấp, bà đồng nhìn thoáng qua Ninh Thư nói: “Không phải con đi học sao, thế nào lại chọc vào thứ này, mấy thứ này cực kỳ lợi hại, toàn thân đều là âm khí, có phải con từng bị quỷ thượng thân không?”

Ninh Thư lắc đầu, lập tức nói: “Con chưa từng bị quỷ thượng thân, có cách nào thoát khỏi thứ này không.” Ninh Thư đem chuyện xảy ra ở ký túc xá đều nói một lần với bà đồng.

Đôi mắt âm lệ của bà đồng nhìn vào Ninh Thư, khàn giọng nói: “Mọi sự đều có nhân quả, nữ quỷ tìm đến các con đương nhiên là có nguyên nhân, có người trong ký túc xá của con có ân oán với nữ quỷ này.”

“Điều này không có khả năng, chúng con đều là sinh viên năm nhất mà, căn bản trước kia không biết nữ quỷ đó, từ nhỏ con đã lớn lên ở cái thôn này, học đại học mới đi ra ngoài mà, càng không nói tới ân oán gì đó.” Ninh Thư phản bác.

Bà đồng liếc mắt nhìn Ninh Thư, “Không có quan hệ với mấy đứa, thì có lẽ là có quan hệ với bậc cha chú của mấy đứa.”

Ninh Thư: →_→

Đây là muốn đề cập đến ân oán hai đời sao.

Nhưng Trang Vũ Đồng lại là người khổ sở nhất, vô tội nhất, cốt truyện cuối cùng vẫn là Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển tìm được đạo sĩ, đánh nữ quỷ này đến hồn phi phách tán, nhưng Trang Vũ Đồng khi đó đã chết.

“Bà bà, con nên làm gì bây giờ đây, có cách nào có thể trừ bỏ nữ quỷ này không.” Ninh Thư hỏi bà đồng, 

“Con cảm thấy nữ quỷ này cũng không phải hạng lương thiện gì, coi như trong ký túc xá có người có ân oán với nữ quỷ, nhưng nó lại muốn giết hết tất cả người trong phòng, con thiếu chút nữa đã bị xe đụng chết rồi.”

Bà đồng nhàn nhạt nói: “Thứ này đã không thể luân hồi, chết không siêu sinh, tràn ngập oán khí, chọc phải nó chính là không chết không ngừng, thứ này căn bản không có lương tâm gì, chính là ác quỷ, ngoại trừ may mắn, chưa diệt được nó thì đời không yên ổn, mạng lớn một chút thì không chết, nhưng cả đời nghèo rớt mùng tơi, mạng kém một chút, thì chết oan uổng.”

Hiển nhiên Lâm Thiển Thiển là người mang đại khí vận, phúc lớn mạng lớn, nhưng ba người kia chính là đoản mệnh.

Ninh Thư méo miệng nhìn bà đồng như sắp khóc lên, “Bà bà, con nên làm gì bây giờ.”

Bà đồng đối với ánh mắt đáng thương hề hề của Ninh Thư xem như không thấy, đưa Ninh Thư một chén nước, mùi lạ đen sì, khàn khàn nói: “Uống hết.”

“Đây là gì ạ?” Ninh Thư nhận chén hỏi.

Bà đồng nhìn Ninh Thư, “Nếu con cứ như thế này, cũng sống không được bao lâu nữa, đây là thứ loại trừ âm khí.”

Ninh Thư nghe vậy liền không chút do dự uống hết, mùi vị đặc biệt kỳ quái, ngọt bùi cay đắng mặn đều có, mùi vị đó thật sự là quái lạ nói không nên lời.

“Bà có thể cứu con, nhưng là có một yêu cầu?” Bà đồng khàn giọng nói.

Ninh Thư lập tức nói: “Mời bà nói.”

“Bà cần một loại thảo dược, con hái về cho bà.” Bà đồng nhàn nhạt nói.

Ninh Thư sảng khoái trả lời: “Được.”

“Là thảo dược gì.” Ninh Thư hỏi.

Bà đồng nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: “Hái loại thảo dược này rất nguy hiểm, nói không chừng sẽ chết, nhưng nếu con hái được, bà cho con thứ này, có thể bảo vệ con.”

Bà đồng lấy ra một viên hạt châu màu đen, hạt châu này tỏa ra ánh sáng màu đen, như trân châu đen vậy.

Ninh Thư còn chưa nói gì, 2333 đã sôi trào trong óc Ninh Thư, “Mau, mau, bắt lấy thứ này, nhanh lên, nhanh lên, ở loại vị diện cấp thấp này cư nhiên phát hiện thứ này, bắt lấy nhanh lên.”

Ninh Thư cảm giác lỗ tai vang lên ong ong.

“Câm miệng.”

Tuy rằng Ninh Thư không biết hạt châu này là thứ gì, nhưng có thể làm 2333 kích động như thế, khẳng định là thứ tốt, Ninh Thư sắc mặt vô thường nói: “Bà bà, con bằng lòng đi hái thảo dược.”

“Con phải nghĩ kỹ, hái thảo dược này rất nguy hiểm đấy, nói không chừng sẽ mất mạng.” Ánh mắt bà đồng rất lạnh nhìn vào Ninh Thư.

Ninh Thư gật gật đầu, “Ác quỷ đó đã đi theo con, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi, còn không bằng con đi hái thảo dược cho bà.”

“Rất tốt, vật này cho con trước.” Bà đồng đưa hạt châu cho Ninh Thư, Ninh Thư nhận lấy hạt châu, cảm thấy hạt châu này rất nặng, xem qua chỉ to bằng ngón cái của đàn ông, nhưng lại rất này.

“Đây chính là thảo dược bà muốn con hái.” Bà đồng đưa cho Ninh Thư một tờ giấy, “Dựa theo cách hái trên đó, ngàn vạn không được tổn hao thảo dược.”

Ninh Thư nhận tờ giấy nhìn thử, đồng tử run rẩy, sắc mặt như thường nói: “Bà bà, con nhất định sẽ hái được thảo dược về.”

Bà đồng nói vị trí của thảo dược cho Ninh Thư.

Ninh Thư cất kỹ trân châu đen, từ nhà bà đồng đi ra, xách theo hành lý đi về nhà.

Lúc ba mẹ nguyên chủ nhìn thấy Ninh Thư thì rất kinh ngạc, không ngừng hỏi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, Ninh Thư nói không có việc gì, chỉ là trở về thăm hai ông bà, lại lấy một ít tiền cho hai người.

Ba Trang Vũ Đồng là một người nông dân sắc mặt ngăm đen, trông thấy Ninh Thư lấy ra một xấp tiền, sắc mặt cũng thay đổi, hỏi Ninh Thư số tiền này từ đâu ra.

Ninh Thư nói đây là tiền đi làm kiếm được, để dành cho hai ông bà, hai người mới thở phào một hơi, trả lại tiền cho Ninh Thư, Ninh Thư nói để cho em trai đi học.

Số tiền này là Ninh Thư dùng tích phân đổi một ít, nói thật ba mẹ Trang Vũ Đồng thật sự rất khổ, có số tiền này, bọn họ cũng thoải mái một tí.

Về phòng, Ninh Thư thả hành lý xuống, nhìn trân châu đen trong tay, hỏi 2333: “Đây là cái gì?”

“Cũng không nên xem thường thứ này, đây chính là Linh Hồn Châu, chuyên môn hấp thu linh hồn, bên trong đều là linh hồn lực thuần khiết, muốn hình thành một viên Linh Hồn Châu điều kiện rất hà khắc, có đôi khi bên trong một vị diện cũng không nhất định có thể hình thành một viên Linh Hồn Châu.”

“Toàn bộ đều là linh hồn lực sao?” Đôi mắt Ninh Thư nhìn viên hạt châu này tỏa sáng, nặng như vậy thì có bao nhiêu linh hồn lực đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.