Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 213: Vườn trường kinh hoàng (18)



Ninh thư và Tô Mạn Ngọc sống yên ổn được mấy ngày, nhưng vào ban đêm mấy ngày sau, cái nữ qủy này lại trở lại, toàn bộ ký túc xá trở nên lạnh lẽo.

Tô mạn ngọc ôm chặt cánh tay Ninh Thư, nơm nớp lo sợ nói.

"Vũ đồng, cô ta đã trở lại, Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển đâu rồi?"

Ninh thư không nói gì, trực tiếp lấy nước mắt trâu bôi lên mí mắt, nhìn xung quanh một vòng, thì nhìn thấy một nữ quỷ ngồi trên đệm giường của Lâm Thiển Thiển, quanh thân cô ta đều là khí đen, linh hồn nhìn rất đơn bạc, trên mặt đều hằn lên rất nhiều vết đao, ánh mắt của cô ta tràn ngập oán độc.

Đối diện với ánh mắt của Ninh Thư, nhe răng với cô, hình như kiêng kỵ cái gì, không bay qua chỗ Ninh Thư.

Ninh thư chạy nhanh qua ném linh hồn châu vào nữ quỷ, nữ quỷ chợt lóe thân bay nhanh tránh đi, nhưng một bộ phận linh hồn của cô lại bị linh hồn châu hút vào, khí đen trên người tiêu tán rất nhiều, linh hồn trở nên rất nhạt.

Nữ quỷ mơ hồ ngoài cửa sổ, phẫn nộ rít gào với Ninh Thư, toàn bộ ký túc xá đều chấn động, giường đệm đổ xuống, Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc nhảy xuống giường đệm, nhặt lên linh hồn châu trên mặt đất.

Đột nhiên có một trận giống động đất giống làm mọi người trạm đứng không vững, Ninh Thư dồn khí đan điền, đứng trên mặt đất bất động.

Tô mạn ngọc ngã ngồi, túm chặt quần áo Ninh Thư.

"Sao cô ta lại đột nhiên tức giận?"

"Nỏ mạnh hết đà mà thôi."

Ninh thư nhìn linh hồn nữ quỷ nhạt nhoà, nếu đạo sĩ lại đến, phỏng chừng căng không được bao lâu thì sẽ hôi phi yên diệt.

* Hôi phi yên diệt: Hoá thành tro bụi.

"Chúng mày đều phải chết, cần phải chết, tao hận bọn mày, bọn mày đều phải chết, đều phải chết, đều phải chết."

Nữ quỷ âm trầm oán độc nói, làm da đầu người nghe muốn rách.

Nước mắt trâu ở trên mí mắt Ninh Thư khô đi, nhìn không thấy nữ quỷ ở nơi phương nào, mà nữ quỷ động tĩnh cũng nhỏ, cuối cùng không có động tĩnh.

Tô mạn ngọc ai u một tiếng, ngồi dưới đất sờ soạng mồ hôi lạnh.

"Lại thêm vài lần như vậy, trái tim tôi sẽ chịu không được."

Ký túc xá một mảnh hỗn độn, Ninh Thư dọn lại đệm rơi trên mặt đất dậy, sửa sang lại ký túc xá một chút.

"Cô có số của Quý Thanh Viễn không?

Gọi điện thoại cho hắn hỏi một chút đi."

Ninh thư một bên sửa sang lại đồ vật một bên nói với Tô Mạn Ngọc người mềm như một bãi bùn.

"Đúng vậy, gọi điện thoại, gọi điện thoại."

Tô mạn ngọc móc di động ra bấm gọi điện thoại, gọi một hồi lâu, suýt chút nữa tức giận đến mức ném điện thoại, nói với Ninh Thư.

"Gọi không được, không nằm trong vùng phủ sóng."

Ninh thư nhún vai, bây giờ nam nữ chủ không biết rằng ở góc xó xỉnh nào, trực giác của Ninh Thư cho thấy cái nữ quỷ này hẳn là đã gặp cái đạo sĩ kia, cùng đạo sĩ so chiêu, bằng không linh hồn cũng sẽ không đơn bạc như vậy.

Vừa rồi lại bị linh hồn châu hấp thu một bộ phận linh hồn, bây giờ linh hồn lực rất nhạt nhoà.

Ninh Thư cảm giác linh hồn châu trong tay lại nặng hơn một chút, cảm thấy thứ này thật sự tà môn, chỉ có tiến không ra, Ninh Thư thật sự thèm nhỏ dãi lực lượng linh hồn của cái này.

Nữ quỷ trở nên yếu ớt rồi, rất ít ra ngoài tác quái, dường như đang dưỡng thương.

Ninh thư suy nghĩ khi nào đạo sĩ đến, lúc này thật đúng là thời cơ tốt để tiêu diệt cái nữ quỷ này.

Nữ quỷ ăn một lần mệt, cũng không dám đến ký túc xá, đôi khi Ninh Thư đem nước mắt trâu bôi lên trên mí mắt, nhìn thấy nữ quỷ vậy mà lại ở cắn nuốt linh hồn tự do khác, trên người khí đen càng ngày càng nặng.

Ninh Thư thấy một màn như vậy, quả thực không biết nên nói cái gì cho tốt, vẫn là nhanh diệt con quỷ này đi, không riêng giết người, còn cắn nuốt quỷ.

May mắn có linh hồn châu ở đây, bằng không Ninh Thư không có biện pháp bảo vệ mình và Tô Mạn Ngọc.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, Ninh Thư ở chung với Tô Mạn Ngọc không ít ngày, cũng coi như là ở chung ra một ít tình cảm.

Một đoạn thời gian gió êm sóng lặng qua đi, Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển cũng trở lại, Lâm Thiển Thiển gầy đi rất nhiều, ngay cả làn da cũng đen hơn, trên đùi còn bó thạch cao, mà Quý Thanh Viễn cũng phong trần mệt mỏi.

Quý Thanh Viễn đỡ Lâm Thiển Thiển ngồi trên giường đệm, Tô Mạn Ngọc hỏi Quý Thanh Viễn.

"Hai người đi đâu vậy, tại sao di động cũng gọi không được?"

Quý Thanh Viễn xoa xoa trán, thần sắc mỏi mệt nói.

"Tín hiệu không tốt."

"Sao hai người chật vật như vậy, có phải đường xá không yên ổn hay không?"

Tô Mạn Ngọc rót cho Quý Thanh Viễn chén nước, không có để ý tới Lâm Thiển Thiển một bên, Quý Thanh Viễn nhận ly nước, đem nước cho Lâm Thiển Thiển, hỏi Lâm Thiển Thiển.

"Thiển Thiển, chân còn đau không?"

Lâm Thiển Thiển cau mày, chạm chạm chân mình nói.

"Chân đau quá."

"Bác sĩ nói sau này em phải dưỡng chân cho tốt, không được xảy ra chuyện nữa."

Quý Thanh Viễn nghiêm túc nói, đem Tô Mạn Ngọc rót nước bỏ qua một bên, làm Tô Mạn Ngọc sắc mặt thay đổi.

Ninh thư ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tình cảm giữa Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển càng thêm thâm hậu, phỏng chừng dọc đường cùng trải qua hoạn nạn, nhìn bộ dáng Tô Mạn Ngọc, Ninh Thư bĩu môi, ngươi nha không có đất diễn.

Tô Mạn Ngọc nhìn thấy ánh mắt Ninh Thư, sắc mặt càng thêm khó coi, con nhóc Trang Vũ Đồng chết tiệt kia vì sao luôn cười nhạo cô như vậy, không cười nhạo cô sẽ chết hay sao.

Xem cô thất tình vui vẻ như vậy?

Tô Mạn Ngọc có chút ảm đạm, ngay sau đó hỏi Quý Thanh Viễn.

"Hai người trên đường đã xảy ra chuyện gì, đạo sĩ tìm được rồi à?"

"Tìm được rồi, hiện tại đạo trưởng đang ở nhà tôi, buổi tối hôm nay sẽ trở về đuổi quỷ."

Quý Thanh Viễn nói.

"Trên đường lại xảy ra rất nhiều chuyện."

Hắn và Lâm Thiển Thiển cửu tử nhất sinh, hơn nữa lúc trước Lâm Thiển Thiển ngã bị thương chân càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ nói nếu không trị liệu cho tốt, rất có khả năng sẽ phải cắt chi, ở hơn nữa lúc trước phát sốt nghiêm trọng, vết thương càng thêm nghiêm trọng.

* Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.

Quý Thanh Viễn cảm giác lòng nặng trĩu, quá nhiều sự tình đè trong lòng hắn, Quý Thanh Viễn cảm giác nữ quỷ rất hận hắn, hắn rõ ràng không có liên quan tới nữ quỷ này, nhưng là nữ quỷ này một hai phải đưa hắn vào chỗ chết.

"Buổi tối hôm nay phải đuổi quỷ sao?"

Ninh Thư hỏi Quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn căn bản không có để ý tới ninh thư, trực tiếp làm lơ Ninh Thư một câu đều không đáp.

Dù sao chính là đem Ninh Thư làm lơ đến hoàn toàn.

Ninh Thư:......

Thảo nê mã (Đm mày), tao là không khí sao?

Ở trong lòng Quý Thanh Viễn căn bản không xem Ninh Thư trở thành người ngang nhau mà đối thoại, căn bản là không nghĩ trả lời Ninh Thư.

Emma, Ninh Thư xấu hổ ghê nha.

Vẫn là lần đầu tiên gặp người đôi mắt mọc trên đỉnh đầu như vậy.

"Anh tìm đạo trưởng kia có đáng tin cậy không?"

Tô Mạn Ngọc hỏi Quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn nhàn nhạt nói.

"Là một đạo trưởng tu hành trong núi sâu, tu vi cao thâm, quen ba của tôi, là ba của tôi bảo tôi đi tìm ông ta."

"Bác trai Quý còn nhận thức đạo trưởng?"

Tô Mạn Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, Quý Thanh Viễn không thèm để ý.

"Nhà tôi làm buôn bán, từ nam chí bắc, ba tôi quen biết đủ loại người thì có chuyện gì lạ đâu."

"Sao ba của tôi không nhận thức đạo sĩ nào cả?"

Tô Mạn Ngọc tùy tiện nói một tiếng, Ninh Thư lại nhướng nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Thiển Thiển ở ký túc xá, chân bị thương nghiêm trọng như vậy lại dám không đi bệnh viện, ở ký túc xá làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.