Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 230: Hoàng hậu hận (6)



Editor: AnGing 

Hoắc Khanh đối với việc nam nữ cũng không để bụng, bằng không hậu cung này mỹ nhân như mây, Hoắc Khanh rất ít khi đến hậu cung.

Nhưng hiện tại hoắc khanh lại sinh ra một loại xúc động không gì sánh kịp, khó có thể kìm nén, làm trong lòng Hoắc Khanh sung sướng xen lẫn hổ thẹn, làm Hoắc Khanh rất rối rắm.

Ninh Thư một đêm ngủ rất thoải mái, buổi sáng dậy thần thanh khí sảng, mới ra khỏi tẩm cung, bánh bao nhỏ Hoắc Thừa Vọng trong lòng ôm một con vật, lao vào lòng Ninh Thư, xoắn thân thể làm nũng với Ninh Thư, "Mẫu hậu, con chó nhỏ này là đưa cho nhi thần sao?"

"Đúng vậy, con chó nhỏ này tặng cho con." Ninh Thư ngồi xuống, nhìn chó con trong ngực Hoắc Thừa Vọng, con chó nhỏ này cũng chỉ mới sinh ra được hơn một tháng, lông xù xù.

Ninh Thư vỗ vỗ ghế bên cạnh, để Hoắc Thừa Vọng ngồi bên cạnh mình, Hoắc Thừa Vọng cẩn thận cún con, Ninh Thư nhìn con chó đực này, nói với Hoắc Thừa Vọng nói: "Tiểu hồ ly đêm qua bị thương, sau này không thể chơi cùng con, để cho con chó con này bên cạnh mình, sau này ngoại trừ đọc sách, còn phải chăm sóc con cún này, trên người chó con có rất nhiều vật dơ, con phải thường xuyên tắm rửa cho chó con."

"Tiểu hồ ly bị thương sao? Nghiêm trọng không." Hoắc Thừa Vọng nôn nóng hỏi.

Ninh Thư đạm mạc nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là bị thương chân, tạm thời không thể đi được, con cũng đừng đi quấy rầy nó dưỡng thương, phụ hoàng con sẽ không cho con đi xem tiểu hồ ly, dạo gần đây con đừng đi quấy rầy nó."

"Nhi thần nhớ kỹ." Hoắc Thừa Vọng gật đầu, "Nhi thần nghe mẫu hậu."

"Con ăn cơm với mẫu hậu đi." Ninh Thư nói với Hoắc Thừa Vọng, Hoắc Thừa Vọng lớn lên rất đáng yêu, trên người còn thơm mùi sữa.

Hoắc Thừa Vọng ngồi ở bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư gắp đồ ăn cho hắn, Hoắc Thừa Vọng vội vàng nói: "Cảm ơn mẫu hậu."

Là một đứa bé rất lễ phép, Ninh Thư cười cười.

Hoắc Thừa Vọng kẹp màn thầu đặt bên miệng chó con, chú ta chỉ vươn đầu lưỡi nếm một chút, Ninh Thư nói: "Chó con hiện tại quá nhỏ, ăn không được thứ này, đợi lát nữa cho chó con chút cháo loãng, có phải rất phiền toái hay không, Vọng bây giờhối hận sao?"

Hoắc Thừa Vọng sợ Ninh Thư đổi ý, vội vàng nói: "Mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ chiếu cố cho chó con."

Sau kho ăn sáng, Ninh Thư cầm thuốc bột sát trùng lên người chó con, Hoắc Thừa Vọng cũng hỗ trợ, lau thuốc bột.

"Vọng, hắn là một sinh mệnh nhỏ, con phải chăm sóc nó cho tốt, nếu con lựa chọn nó, phải phụ trách nó biết không?" Ninh Thư dặn dò Hoắc Thừa Vọng.

"Nhi thần đều nhớ kỹ, nhi thần nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt." Hoắc Thừa Vọng mặt đỏ bừng, có vẻ rất là mừng, làm nũng trong lòng Ninh Thư, "Mẫu hậu, người thật tốt, nhi thần nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, chăm sóc tốt cho chó con."

"Đi thôi." Ninh Thư vỗ vỗ bả vai Hoắc Thừa Vọng, lại dặn dò bà vú của Hoắc Thừa Vọng, đừng để tiểu hoàng tử bị con chó làm bị thương.

Chờ đến khi Hoắc Thừa Vọng đi rồi, Thanh Trúc hành lễ với Ninh Thư nói: "Nương nương, nương nương các cung đến thỉnh an."

"Tuyên đi." Nên trông thấy những nữ nhân này, Ninh thư xoa xoa ống tay áo to rộng.

Ninh Thư đi từ thiên điện vào đại điện, vừa tiến vào đại điện, đôi mắt Ninh Thư hoa hết cả lên, nhìn một phòng nữ nhân, đủ loại, vũ mị, thanh lãnh, đẫy đà, trong phòng hương khí vờn quanh, quả thực chính là hưởng thụ.

"Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an." Phi tử hành lễ với Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn những nữ tử mỹ lệ này, thật đẹp.

"Đứng lên đi." Ninh thư nhàn nhạt nói, nàng vừa dứt lời, một nữ tử đột nhiên nói: "Nương nương, đêm qua Hoàng Thượng ở trong cung Huyên quý phi."

"Ừ......" Biểu tình trên mặt Ninh Thư nhàn nhạt, trong lòng lại hơi kinh ngạc, đêm qua tiểu hồ ly bị thương, Hoắc Khanh không bên cạnh tiểu hồ ly, lại lăn giường với nữ nhân?

Hoắc Khanh không phải cấm dục sao? Vài tháng không lăn cùng phi tử, sao lại đột nhiên bạch bạch bạch với phi tử.

"Huyên quý phi đến." Thái giám ngoài điện hô.

Đã muộn thế này, Huyên quý phi mới khoan thai đến, thời điểm Huyên quý phi đi vào tới thời điểm, thân thể hơi cứng đờ, lúc đi đường, vòng eo hơi vặn vẹo, Huyên quý phi khuôn mặt phấn hồng, cả người đềnhư ngâm trong nước, thần thái vui vẻ, nhìn dáng vẻ đêm qua hoắc khanh thật sự đã lâm hạnh huyên quý phi.

Huyên quý phi vừa tiến vào đã nghênh đón các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của phi tử, Huyên quý phi chịu đựng thân thể không khoẻ hành lễ với Ninh Thư, "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thật sự thân thể không khoẻ đến chậm, xin Hoàng Hậu nương nương thứ lỗi."

Ninh Thư ừ một tiếng, để Huyên quý phi ngồi xuống.

"Quý phi nương nương, ngày hôm qua là mười lăm, sao Hoàng Thượng lại đến cung của ngài." Có phi tần trực tiếp châm ngòi ly gián.

Sắc mặt Huyên quý phi đổi đổi, vội vàng giải thích nói: "Đêm qua đến nửa đêm, Hoàng Thượng đột nhiên tới cung của tần thiếp."

Đêm qua Hoàng Thượng đột nhiên tới rồi, không nói hai lời đè nàng dưới thân, sau đó là các loại lăn lộn nàng, nghĩ đến tình cảnhđêm qua, mặt Huyên quý phi lại đỏ, mỹ lệ không gì sánh được.

Nhìn thấy cái dạng này của Huyên quý phi, lại làm chúng phi tần một trận hâm mộ ghen tị hận, rất lâu rồi Hoàng Thượng không có tới hậu cung, nhưng Huyên quý phi lại là người được thứ nhất, nếu là Hoàng Hậu, chịu đựng cũng đành, nhưng là lại là một cái phi tử.

Mọi người giường như đều vò nắt khăn tay, Ninh Thư cảm thấy không thú vị, nhiều mỹ nhân đẹp đẽ như vậy lại vì một tên đàn ông mà tranh giành tình cảm, Hoắc khanh lại không thích những mỹ nữ này, đi thích một con hồ ly, quả thực... -_-

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy những mỹ nhân này, bao gồm cả bản thân thật bi thảm, sống còn không bằng một cái súc sinh. 

Ninh Thư nhận thức một lần những mỹ nhân này, người vừa mới ra tiếng châm ngòi chính là Lan tiệp dư, lại giống như Đức phithanh lãnh vô cùng, Tống quý tầnquyến rũ, Ninh Thư cảm thấy không thú vị để cho mọi người về, cứ ở một chỗ như vậy luôn nói mấy lời vớ vẩn, chẳng thú vị chút nào, còn không bằng đi tu luyện võ công đâu.

Phi tần đều lui xuống, Huyên quý phi ở lại, Ninh Thư hỏi: "Quý phi còn có chuyện gì?"

Huyên quý phi do dự một chút nói: "Nương nương, tối hôm qua......"

Ninh thư xua xua tay ngắt lời Huyên quý phi, "Hoàng Thượng lâm hạnh là chuyện tốt, sớm ngày sinh con nối dõi cho Hoàng Thượng cũng tốt."

Huyên quý phi không biết lời Hoàng Hậu nương nương nói là thật hay là giả, cúi người hành lễ rồi lui xuống.

Sau khi đám người đi rồi, Thanh Trúc trấn an Ninh Thư: "Nương nương......" Thanh Trúc vốn muốn an ủi ninh thư, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Ninh Thư không thèm để ý Hoắc Khanh lâm hạnh ai, nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, phủ nguyên soái bị mãn môn sao trảm, hơn nữa là bị người lục soát ra long bào và thư từ qua lại của địch quốc, chuyện này không phải Hoắc Khanh làm, Ninh Thư chặt đầu mình xuống.

Hơn nữa chứng tỏ phủ nguyên soái có nội gián, khẳng định là có người của Hoắc Khanh.

Chỉ cần phủ nguyên soái còn, địa vị của nàng vẫn được củng cố, Hoắc Khanh còn không dám trực tiếp phế nàng đi, việc cấp bách là ổn định phủ nguyên soái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.