Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 386: Chàng là thiên thần của ta (10)



Bỏ mặc chuyện tiền bạc, An Hựu tự mình mở miệng nói đây không phải là đại sự gì, mua cho Quận chúa Minh Châu ít đồ cũng không có gì quá to tát.

Ninh Thư nghe xong những lời này, trong lòng chế nhạo một tiếng, mẹ kiếp cả cái phủ Tướng quân này đang nợ Quận chúa Minh Châu sao, nếu như bây giờ cô nói một tiếng không đồng ý, có phải ngày mai sẽ truyền ra ngoài tin phủ Tướng quân khắt khe với trẻ mồ côi không?

Đậu má, quả đúng là khiến người ta tức điên mà, tức chết mất, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười, từng đợt hào quang bình tĩnh mát rượi chảy vào trong tim, quả thực tạo thành hai luồng khí nóng lạnh đánh nhau cho Ninh Thư. 

Lão thái thái còn tức đến mức toàn thân đều run rẩy hết cả lên, nhưng con trai bà An Hựu lại không phát hiện ra.

Ninh Thư vốn muốn liên hợp với lão thái thái, thừa dịp chuyện này còn chưa bị vạch trần, tiêu diệt Quận chúa Minh Châu, bảo vệ toàn bộ phủ Tướng quân.

Đối phó với Quận chúa Minh Châu, thực ra chính là đối phó với toàn bộ hoàng tộc, cần phải để ý sách lược. 

Nhưng tiểu Thế tử đột nhiên bị bệnh, ngất ở học đường, lúc này Quận chúa Minh Châu cũng điên luôn, tiểu Thế tử là tương lai của Yến vương phủ đó, nàng vô cùng đau lòng đi gọi Thái y đến cứu đệ đệ của mình.

Ninh Thư nhìn Quận chúa Minh Châu dày vò tâm can, dáng vẻ như trời sắp sập xuống đến nơi thì trực tiếp trợn mắt khinh bỉ, bình thường chẳng thèm quan tâm em trai mình, từ Vân Châu đến kinh thành, suốt dọc đường bôn ba như thế, vừa đến kinh thành đã để tiểu Thế tử vào học đường hoàng gia.

Bình thường cũng biết nói với tiểu Thế tử rằng phải chấn hưng cửa phủ Yến vương, trong sinh nhật của Minh Châu tiểu Thế tử không đến học đường, đi mua quà cho tỷ tỷ, lại bị Minh Châu đánh cho một trận. 

Sau khi giải thích xong, Minh Châu lại ôm tiểu Thế tử vào lòng khóc lóc nói xin lỗi.

Mong là tâm lý của tiểu Thế tử không bị ảnh hưởng.

Thái y chẩn đoán tiểu Thế tử bị bệnh phong hàn, đây là bệnh truyền nhiễm, trong thời cổ đại phong hàn là bệnh giết người, An Hựu thấy dáng vẻ tuyệt vọng thương tâm của Minh Châu, bất chấp việc lão thái thái kiên trì phản đối ở lại chăm sóc tiểu Thế tử. 

Thấy dáng vẻ tích cực của An Hựu, có khi mẹ mình bị bệnh cũng chưa từng được chăm sóc đãi ngộ như vậy.

Vì vậy cả ngày An Hựu ở lại trong viện của Minh Châu, hai người vốn có tình nghĩa, trải qua việc tiểu Thế tử sinh bệnh lại lên men, giữa hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Nhưng trong cử chỉ của hai người đều mang theo sự ngọt ngào. 

Ninh Thư cảm giác bản thân mình cần phải nói chuyện rõ ràng với con gái của mình, vì chuyện tiền bạc lần trước.

Ăn xong cơm tối Ninh Thư cùng An Linh Vân đi tản bộ, Ninh Thư nhìn khuôn mặt yêu kiều của An Linh Vân, nguyên chủ quả thực cưng chiều hai đứa con này, ngược lại lại khiến hai đứa trẻ hình thành tính cách không hiểu sự đời như thế, cộng thêm bị ảnh hưởng bởi hào quang nhân vật chính, cơ bản không có khả năng suy nghĩ.

Ninh Thư đã gặp qua rất nhiều nhân vật não tàn quỳ gối dưới ánh hào quang. 

Nhưng bây giờ Ninh Thư cũng không biết nói như thế nào với An Linh Vân, giáo huấn nàng, chỉ sợ sẽ nảy sinh tâm lý phản nghịch, nhẹ nhàng một chút đến cuối cùng lại không nhớ được lâu, con cái không đánh, thì sẽ không biết đau.

An Linh Vân cứ như vậy mà đi tản bộ với Ninh Thư, trên đường đi qua hòn giả sơn lại nghe thấy âm thanh từ trong viện truyền ra, Ninh Thư dừng bước, bảo An Linh Vân im lặng nghe.

Hình như là giọng của An Hựu: "Có rất nhiều chuyện, chúng ta có thể bỏ mặc bản thân, có nhiều chuyện lại không thể buông thả! Nàng đối với ta mà nói, nàng quá đẹp quá tốt, tuổi còn quá trẻ quá cao quý, nàng là Quận chúa hoàng gia, ta đã đến tuổi tứ tuần, đã có vợ con, ta không thể cho nàng một mối tình hoàn mỹ không khuyết thiếu được, nếu như ta đã không cho nàng được, ta còn để bản thân đi trêu chọc nàng, ta đúng là tội đáng muôn chết!" 

Quận chúa Minh Châu đau khổ vô cùng: "Chàng lại trở về thế giới thuộc về chàng mất rồi, tất cả những trách nhiệm, tình thân, thân phận, địa vị... tất cả mọi thứ đều đã bao vây chàng rồi."

"Chàng yên tâm, ta vẫn còn một chút kiêu hãnh, ta sẽ không bám víu lấy chàng!"

"Nàng đang nói cái gì vậy?" Gương mặt tuấn tú của An Hựu hiện ra vẻ đau khổ, nắm thật chặt cổ tay của nàng, lắc người nàng nói: "Nếu như nàng thực sự không thể cảm nhận được tấm lòng của ta, bây giờ điều ta suy nghĩ không phải là bản thân ta, mà là nàng! Tương lai của nàng, tiền đồ của nàng, còn nghiêm trọng hơn sự việc của bản thân ta, ta yêu một người, nhưng không có nghĩa là ta có quyền hủy hoại người ấy!" 

Trong ánh mắt long lanh của Quận chúa Minh Châu hiện lên ánh sáng.

Quận chúa Minh Châu vừa khóc vừa cười, giọng nói run rẩy: "Có thể nghe thấy chàng nói yêu ta, ta đã thỏa mãn lắm rồi, chàng nói là "yêu", chàng nói là "tấm lòng" thực sự đã đủ rồi."

"An Hựu ta cũng yêu chàng, ta lúc nào cũng nhớ về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chàng cưỡi ngựa, phi như bay tới, giống như là thiên thần giáng trần vậy, lao tới cứu ta. Kể từ ngày đó trở đi, chàng đã ở trong tim ta, đã trở thành chủ nhân của ta, người thống trị ta, một vị thần của ta, người mà ta yêu, ta nguyện chung tình với người đó... ta không còn cách nào khác, con người ta chính là như vậy! Vì vậy, nếu như chàng muốn giữ khoảng cách với ta, được thôi! Chàng muốn ta cẩn thận với ánh mắt của mình, cũng được! Chàng muốn ta hạn chế nói chuyện với chàng, chỉ có chuyện này ta không làm được, chàng cũng không thể quản được ta! Bởi vì đó là trái tim của ta!" 

Quận chúa Minh Châu si ngốc nhìn An Hựu, những giọt lệ trong mắt đã hóa thành hai ngọn lửa. Mang theo một loại sức mạnh, hừng hực thiêu đốt An Hựu, mang theo ánh mắt kiên định đến cùng: "Tình yêu mà ta đã bỏ ra ta vĩnh viễn sẽ không thu lại, sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù thứ tình yêu này đối với chàng chỉ là một trò đùa, thì đối với ta, lại là một sự vĩnh hằng!"

An Hựu nhìn Quận chúa Minh Châu, con ngươi rung động, chấn động vô cùng. Sau khi nghe xong những lời nàng nói, hắn cũng không biết nói gì nữa. So vứi một người kiên định đến cùng như nàng, hắn xấu hổ biết bao! An Hựu cảm giác hắn ở trước mặt nàng, chính là bộ dạng xấu hổ hết sức.

Trong cảm giác tự thẹn kém người, còn xen lẫn tình yêu mãnh liệt nhất, đau đớn nhất, chua xót nhất. 

Loại tình yêu này, là thứ tình yêu mà cả đời hắn chưa từng trải qua, cũng chưa từng xảy ra trong cuộc đời hắn. An Hựu nhìn Quận chúa Minh Châu chằm chằm, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trên má của nàng phát ra tia sáng như ánh sáng của trân châu, trên mặt mang theo nét thâm tình và tuyệt vọng, An Hựu không có gì để nói, cũng không suy nghĩ được gì, hoàn toàn rơi vào một sự chấn động lớn trước nay chưa từng có.

Hắn có một tình yêu chân thành tha thiết, thuần khiết, nóng bỏng như vậy, hắn sợ hãi nhưng cũng vui mừng.

Ninh Thư:... 

Chủ nhân, người thống trị, vị thần của ta, tín ngưỡng của ta...

Đậu má những thứ này là gì vậy, nghe thấy lời nói của Quận chúa Minh Châu, răng Ninh Thư đã ê đến mức không còn cảm nhận được mình có răng nữa rồi.

Thật là không biết nhục mà, quả thực đã đổi mới tam quan của Ninh Thư. 

"Bọn họ, bọn họ..." An Linh Vân chỉ tay vào hai người kia, Ninh Thư nhìn qua, thấy An Hựu và Minh Châu đã ôm nhau, hai người đang hôn nhau.

Ninh Thư kéo An Linh Vân đang ngay ngốc đi, kéo An Linh Vân đến phòng của mình.

An Linh Vân tức đến mức mặt mày xanh mét: "Minh Châu tại sao cô ta có thể làm như vậy, sao cô ta có thể cướp cha chứ, trong lòng con vẫn luôn xem cô ta như chị dâu của mình." 

Sắc mặt Ninh Thư lập tức tối sầm lại, An Linh Vân im miệng ngay lập tức, nhưng sắc mặt vẫn tràn đầy sự phẫn nộ, tràn đầy sự tức giận vì Minh Châu đã lừa dối mình.

Ninh Thư nhìn An Linh Vân đang bất bình tức giận, lúc này An Linh Vân cũng không bênh vực kẻ yếu là cô lấy một câu, cũng không thay một người làm mẹ như cô nói một lời công bằng.

Đứa con như vậy bảo cô làm sao mà dạy dỗ đây? 

Sợ nhất là gặp phải loại người đơn thuần lại não tàn này, khiến người ta vô cùng tổn thương.

Ninh Thư cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.