Ninh Thư sai Châu nhi lấy bồ đoàn, đích thân quỳ trước cửa chính của từ đường, nói với An Linh Vân bên trong: "Quỳ nghiêm chỉnh, không chỉ mình con sai, ta cũng là người có lỗi."
An Linh Vân nhìn qua khe cửa thấy mẹ cũng quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ kêu lên: "Mẹ..."
"Quỳ xuống!" Ninh Thư lạnh lùng ra lệnh.
Có Ninh Thư ở bên ngoài, An Linh Vân trong lòng trấn tĩnh hơn, quỳ xuống bồ đoàn, lại nhìn xung quanh chỉ thấy bên trong từ đường một mảnh u ám.
Châu nhi khoác lên mình Ninh Thư một tấm áo choàng, Ninh Thư nhắm mắt lại, một lần rồi lại một lần vận khí dập tắt lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, cô nhất định phải giữ bình tĩnh.
Bằng không cô khác gì nguyên chủ?
Ninh Thư là người ngoài cuộc mà còn tức giận không kiềm chế được, vậy người trong cuộc như Vệ Lệnh Nhàn chắc hẳn như bị nướng trong lò thiêu, đủ loại tâm tư bức người muốn phát điên.
Luôn cảm thấy có một loại năng lực khiến người ta điên cuồng mà tuyệt vọng, ông trời muốn tiêu diệt con người thì trước hết phải khiến người ta phát điên.
"Mẹ, người có ở đó không?" An Linh Vân thấy phía bên ngoài yên tĩnh, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Ninh Thư ừ một tiếng.
An Linh Vân lập tức trấn tĩnh lại.
An Linh Vân hỏi Ninh Thư: "Mẹ, người đã làm sai điều gì?"
Ninh Thư lạnh lùng nói: "Quá nuông chiều các con, khiến các con không phân biệt phải trái, không hiểu sự đời, thích gì làm nấy, định đoạt đúng sai một cách bừa bãi, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông An gia."
An Linh Vân cắn môi không nói gì, trong lòng vừa uất ức vừa sợ hãi, mẫu thân hết mực yêu thương nàng không phải là người như vậy.
Ninh Thư cử động đầu gối, nhắm mắt lại, trong bụng nhẩm niệm khẩu quyết của Tuyệt Thế Võ Công.
Ninh Thư cảm thấy cần phải đổi sang một quyển bí tịch có thể xoa dịu tâm trạng, tựa như cuốn Thanh Tâm chú chẳng hạn.
An Linh Vân một lúc lại lên tiếng, xác nhận xem Ninh Thư có đang ở bên ngoài không. Chỉ cần Ninh Thư đáp một tiếng, An Linh Vân sẽ hết sức yên lòng.
Ninh Thư lạnh nhạt trả lời: "Linh Vân, có những chuyện con phải nhìn bằng chính đôi mắt của mình. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của ta, ở vị trí của ta, con cảm thấy thế nào?"
Ninh Thư còn nói thêm: "Không cần con phải đặt mình vào vị trí của ta, giả sử sau này con gả cho người ta, phu quân của con lại yêu một người con gái khác, mà người con gái này mang thân phận cao quý, con có nguy cơ bị ruồng bỏ, không chỉ có vậy, đứa con mà con vất vả nuôi nấng dạy dỗ lại sắp gọi người ta là mẹ."
"Phu quân mà con hết mực yêu thương không còn yêu con, con cái cũng ruồng bỏ con, về già không nơi nương tựa, đau khổ mà chết, chết rồi không có người nhang khói, còn phu quân của con lại ân ân ái ái với người ta, con còn có thể quí mến người đã đoạt mất phu quân, cướp mất các con của mình được không?" Ninh Thư bình thản nói ra, giọng cô vô cùng bình tĩnh.
Nhưng trong lòng An Linh Vân lại nổi lên từng hồi sấm vang dội, cả người nàng run rẩy đến thê lương, nói trong nức nở: "Mẹ, con..."
Ninh Thư thở dài một hơi, nói: "Linh Vân, con nghĩ mà xem, chuyện này không hề đơn giản như vậy. Ta chỉ hi vọng phủ Tướng quân được yên ổn, con và ca ca bình an vô sự."
Đây chính là tâm nguyện của nguyên chủ, cố gắng giảm tổn hại của tai họa xuống mức thấp nhất.
Về phần Vệ Lệnh Nhàn muốn trở lại những tháng ngày chưa có Quận chúa Minh Châu, đó là điều không thể, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, không cách nào quay lại được.
Vệ Lệnh Nhàn vô cùng bận tâm về hai người con này, Ninh Thư đã cố hết sức cho hai đứa hiểu ra chuyện.
Mẹ nó, dạy bảo con cái đúng là làm khó một người chưa từng sinh con như cô mà.
"Mẹ, Quận chúa Minh Châu nói nàng không có ý muốn giành cha với mẹ, nàng có thể ở bên cha mà không cần danh phận gì, nàng còn nói..." Câu cuối cùng An Linh Vân không nói tiếp được nữa.
Ninh Thư không hề tức giận, nói với An Linh Vân: "Còn nữa, con thấy Quận chúa Minh Châu là người thế nào?"
"Quận chúa Minh Châu là một người giản dị dễ gần, thanh lệ thoát tục, hơn nữa còn tài hoa hơn người, nàng còn biết làm thơ." An Linh Vân liến thoắng.
Ninh Thư tiếp lời: "Quận chúa Minh Châu có giản dị dễ gần thế nào đi chăng nữa thì vẫn là Quận chúa hoàng thất. Thân phận cao quý của nàng chúng ta không thể sánh cùng, nàng có thể không suy tính, nhưng nếu so ra thì chính là đại nghịch bất đạo."
Cả một đêm, Ninh Thư cùng với An Linh Vân kẻ nói người đáp, Ninh Thư quỳ ở ngoài suốt đêm, lúc đứng dậy chân đã tê cứng. Cô mở cửa từ đường thấy An Linh Vân đã ngã trên mặt đất, sờ đầu hơi nóng, có lẽ bị sốt rồi.
Ninh Thư từ tốn sai Châu nhi đưa An Linh Vân đang lên cơn sốt về phòng. Nói ra có chút tội lỗi, Ninh Thư thà rằng An Linh Vân cứ bị ốm thế này còn hơn là thấy nàng cả ngày chạy nhảy khắp nơi.
Ninh Thư cho An Linh Vân uống thuốc cảm, lão thái thái sang thăm thấy cháu gái ốm, lại thở vắn than dài, có chút trách cứ Ninh Thư cả đêm nhốt An Linh Vân ở từ đường khiến nó ngã bệnh.
Ninh Thư không hề hé môi, lão thái thái liên tục lẩm bẩm tạo nghiệp, nghiệp chướng gì đó.
Bên này An Linh Vân còn chưa khỏi bệnh, bên kia An Hựu tỉnh lại liền ầm ĩ đòi ra ngoài, Ninh Thư dứt khoát cho người niêm phong cả cửa sổ đề phòng An Hựu chạy mất.
Lão thái thái nhắm mắt coi như không thấy việc làm của Ninh Thư nhưng khóe mắt lại cay cay.
Ninh Thư vào trong phòng thấy An Hựu bèn nói: "An Hựu, trước khi chàng tỉnh táo lại thì cứ ở trong phòng này."
An Hựu nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: "Nàng cho rằng làm như vậy là có thể nhốt được ta sao?"
Ninh Thư thản nhiên đáp: "Thiếp biết sẽ không nhốt được chàng, thiếp chỉ là muốn chàng suy nghĩ cho kĩ, tính mạng của tất cả mọi người trong phủ Tướng quân đều nằm trong tay chàng, chàng chắc chắn muốn dùng bấy nhiêu sinh mạng để đánh đổi tình yêu của Quận chúa Minh Châu?"
"Thái hậu và Hoàng thượng trách tội xuống, mẹ tuổi đã cao làm sao chịu nổi, còn có tiền đồ của An Du và hạnh phúc sau này của Linh Vân, chàng bất chấp tất cả như vậy có từng suy nghĩ cho tương lai sau này của con bé, thanh danh bị hủy hoại, còn gả cho ai được?"
Rõ ràng trách nhiệm trên người nặng nề như vậy, An Hựu sao vẫn có thể cứng đầu như thế, vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nói cho cùng chính là quá ích kỉ, chỉ biết tới bản thân.
Người ta sống ở đời có đôi khi không thể chỉ sống cho bản thân mình.
An Hựu đau khổ ôm lấy đầu, gầm gừ trong họng, vẻ mặt giằng co vặn vẹo đến khó coi, Ninh Thư mặc kệ hắn, thẳng tay khóa cửa lại.
An Linh Vân sốt rất nghiêm trọng, nằm trên giường bắt đầu nói sảng. Ninh Thư lau người cho nàng, lại cho nàng uống thuốc cảm cúm, có lẽ sẽ nhanh có tác dụng hơn uống thuốc Đông y.
Ninh Thư vẫn không chút hoang mang, lo lắng khiến lão thái thái cũng yên lòng hơn chút, cho rằng người con dâu này thật kiên cường, trước tình cảnh như vậy vẫn một tay chống đỡ phủ Tướng quân yên ổn.
Lão thái thái nắm tay không ngừng cảm thán: "Lệnh Nhàn, con yên tâm, ta vĩnh viễn đứng về phía con. Nếu không có con, tấm thân già này sớm không trụ nổi rồi."
Bởi vì những người này đều không liên quan tới nàng, một chút quan hệ cũng không có cho nên Ninh Thư không chút lo lắng, cũng chẳng đau lòng, dĩ nhiên sẽ vô cùng bình tĩnh.
Hiện giờ An Hựu không còn cuồng loạn nữa, Ninh Thư đưa cơm vào phòng hắn sẽ ăn, rất hiếm khi nóng nảy, dường như đều kìm nén mọi tâm tình xuống.
An Hựu thường xuyên ngẩn người ra, có lúc tay lại nắm thành quyền, rõ ràng trong lòng hắn đang giằng xé rất kịch liệt. Một bên là gia đình, một bên là người con gái duy nhất mình yêu trên đời này, tựa như có một lưỡi dao sắc bén cứa tim hắn thành hai nửa