Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 397: Chàng là thiên thần của ta (21)



Ninh Thư phớt lờ buồn bực trong lòng An Linh Vân, cố tình đâm thêm một nhát dao vào lòng An Linh Vân: "Nam tử chưa thành hôn cũng có nha hoàn hầu hạ bên cạnh, khi chưa lấy con, bên cạnh nam tử ấy đã có nữ tử, sau khi con gả cho người ta rồi, nha hoàn hầu hạ đó sẽ được đưa lên làm tiểu thiếp."

"Bên cạnh cha con không có nha hoàn hầu hạ vì hắn thường xuyên ra trận." Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Vẻ mặt An Linh Vân càng thêm sầu muộn, giống như giẫm phải phân, ngây ngẩn nói với Ninh Thư: "Mẹ..." 

"Dĩ nhiên con cũng sẽ ân ân ái ái với phu quân của mình, chỉ có điều còn phải chia sẻ chồng với người khác nữa." Ninh Thư một dao rồi lại một dao khoét sâu vào lòng An Linh Vân.

Ninh Thư lại nói thêm: "Con là con gái của Chấn uy Tướng quân, đương nhiên sẽ là chính thất, nên phải quản lý việc nhà cho nghiêm chỉnh, sau này gả đi rồi, nhà mẹ chồng chính là nhà của con, có những chuyện phủ Tướng quân cũng không can thiệp vào được. Con gái đã gả đi rồi cũng như bát nước đổ đi."

An Linh Vân:... 

Ninh Thư không để ý tới nỗi phiền muộn của An Linh Vân, lại bắt đầu bàn bạc với lão thái thái về hôn sự của An Du.

Lão thái thái vừa ý con gái của Tô thượng thư, Ninh Thư lập tức lên tiếng phản đối. Trong kịch bản Tô Ly là thê tử của An Du nhưng lại một mực sùng bái Minh Châu, còn ca ngợi nàng ta dũng cảm vì yêu, thâm tình đến chết.

Rõ ràng Minh Châu là người trong lòng của chồng mình mà nàng ta còn bênh vực tình địch, thậm chí còn đối kháng với mẹ chồng Vệ Lệnh Nhàn, chỉ trích mẹ chồng tàn nhẫn với Minh Châu. Thật không hiểu đầu nàng ta chứa cái gì. 

Lại thêm một nữ tử không biết phân biệt phải trái, ngây thơ đến muốn lấy mạng người khác.

Ninh Thư thẳng thắn nói ra lý do của mình: "Tô Ly là con gái duy nhất của Tô thượng thư, bình thường khó tránh có phần nuông chiều, mà An Du là con cả, thê tử của nó là nàng dâu trưởng, sau này còn phải gánh vác trọng trách coi sóc hậu trạch của phủ Tướng quân, cô gái này con cũng từng gặp, nàng là một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ."

Lão thái thái nghe vậy liền loại Tô Ly ngay, ngây thơ chính là ngu xuẩn, không biết đối nhân xử thế, sau có thể cai quản tốt nội trạch, sao có thể tạo quan hệ với các phu nhân khác, chẳng lẽ để nàng đắc tội với tất cả mọi người sao? 

Ninh Thư chưa từng nghĩ sẽ lấy phép tắc để hành hạ Minh Châu, cũng không để Minh Châu vấn an. Còn về chuyện An Hựu cưng chiều Minh Châu, Ninh Thư coi như bị mù, không nhìn thấy.

Đối với chuyện này, Minh Châu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tuy rằng phu nhân không nói gì, nhưng Minh Châu cảm thấy phu nhân đã tha thứ cho nàng rồi.

Trong kịch bản rõ ràng là An Linh Vân luôn luôn bảo vệ Minh Châu, nhưng bây giờ lại vô tình hay cố ý mà gây khó dễ cho Minh Châu, hơn nữa, Ninh Thư thấy dáng vẻ của An Linh Vân lại giống như đang tập luyện, có lẽ là đang luyện tập làm sao để đối phó với tiểu thiếp. 

Chẳng hạn như Minh Châu muốn ăn thứ gì đó, An Linh Vân lại sai đầy tớ giữ lại không đưa qua, đến khi Minh Châu hỏi tới, An Linh Vân bèn nói là phủ Tướng quân hết tiền, không mua nổi thứ đắt tiền như vậy, ngay cả lão thái thái đều không còn tiền để ăn tổ yến.

Minh Châu đầu tiên là tủi tủi hờn hờn ầm ĩ một trận, An Hựu lại ra mặt bênh vực Minh Châu, nhưng An Linh Vân lại nói thẳng ra: "Cha, người bị giáng chức rồi, bổng lộc chẳng đáng là bao, hiện giờ phủ Tướng quân không giàu có nữa rồi."

Bị con gái của mình nói như vậy, lưng của An Hựu có phần không thẳng lên nổi. 

Sự việc sau cùng không đi tới đâu, Minh Châu đành sai nô tỳ bên cạnh mình tự đi mua.

Không được xài tiền của nhà mà phải tự móc hầu bao của mình ra, Minh Châu được ăn thứ mình thích nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái.

An Linh Vân thấy những thứ tốt trong tiểu viện của Minh Châu, trong lòng rất khó chịu, ở đó có rất nhiều thứ là cô bỏ tiền ra mua. Trong khi đó, hiện giờ phủ Tướng quân phải tiết kiệm nhịn ăn nhịn tiêu mà chỗ Minh Châu lại có nhiều thứ tốt như vậy. 

Phòng một tiểu thiếp mà đồ đạc còn nhiều hơn phòng mẫu thân nàng.

Ninh Thư chỉ lặng lẽ nhìn An Linh Vân dần thay đổi, vậy mới nói phải bị gậy đánh vào người mới biết đau. An Linh Vân của hiện tại có còn nhiệt liệt hoan nghênh Minh Châu gia nhập vào đại gia đình phủ Tướng quân này nữa không?

Con người ta bản chất vốn ích kỷ, luôn gắng sức giành giật bằng được những thứ có can hệ tới bản thân mình. 

Hiện giờ phủ Tướng quân so với ngày trước kém hơn rất nhiều mà Minh Châu vẫn sống rất thoải mái, An Linh Vân sẽ tiếp tục để yên như vậy sao?

An Hựu và Minh Châu mặn nồng cũng được một thời gian rồi, ngày trước đều là ngày ngày quấn lấy nhau nhưng gần đây, An Hựu thỉnh thoảng có hôm lại ngủ ở thư phòng.

Ninh Thư thấy sắc mặt An Hựu có phần vàng vọt, luôn nhíu chặt chân mày đầy phiền não, mà thần sắc Minh Châu cũng có chút u oán. 

Ninh Thư trong bụng cười như điên, thời gian chính là con dao mổ lợn tàn nhẫn, có thể làm phai mờ mọi thứ tình cảm, kể cả tình yêu cũng không tránh khỏi.

An Hựu và Minh Châu sau cùng rồi cũng chết, làm trọn một mối tình từ xưa tới nay chưa từng có.

Chết tính là gì, khi còn sống các người có thể yêu nhau bao lâu, tình yêu có thể chịu được sự tàn phá của thời gian mới là tình yêu đích thực. 

Tình dục, có tình thì dĩ nhiên là sẽ nảy sinh dục vọng, chỉ là bây giờ An Hựu hình như không thỏa mãn được Minh Châu cho lắm.

Lớn tuổi rồi thì nên thành thật một chút, đừng có ngày nào cũng như thời trai trẻ điên cuồng, thật sự coi mình là chàng trai khí huyết căng tràn sao.

An Hựu gần đây vô cùng phiền não, đúng vậy, chính là phiền não. 

Sau mỗi lần ân ái, An Hựu đều rất thỏa mãn nhưng Minh Châu lại thấy như vậy chẳng thấm vào đâu, tỏ ý muốn thêm một lần nữa, nhưng thân thể An Hựu không hiểu vì sao không nghe lời, đối diện với ánh mắt u oán của Minh Châu, An Hựu vô cùng thảm hại, thậm chí còn giảm tần suất lăn giường với nàng.

An Hựu cảm thấy thân thể của mình có vấn đề rồi, không phải là không dùng được nữa, vẫn có thể xài được nhưng mà không thể kéo dài được lâu. Trước kia cứ tưởng là do quá hưng phấn, huống hồ thân thể Minh Châu lại tươi trẻ và mỡ màng như vậy.

Nhưng lăn lộn với Minh Châu bao nhiêu lần, lần nào cũng lâm vào tình cảnh như vậy, quả thực trong lòng An Hựu có chút hoảng hốt. 

Thậm chí hắn còn lén lút đi gặp đại phu, đại phu bắt mạch xong thì nói là thận hư, sau đó kê cho An Hựu ít thuốc bổ thận tráng dương, dặn hắn về nhà sắc lên uống.

Để che mắt mọi người, An Hựu giả bộ bị bệnh phải uống thuốc.

Hay tin An Hựu bị bệnh Minh Châu liền vỡ òa, khóc lóc sướt mướt cứ như An Hựu sắp chết tới nơi khiến lão thái thái khó chịu ra mặt. 

Mà An Hựu thấy Minh Châu quan tâm lo lắng cho mình thì rất mực cảm động, trước mặt mọi người lại ôm ôm ấp ấp, một bên nói ra mấy lời âu yếm, một bên lau nước mắt cho Minh Châu, Minh Châu nín khóc, mỉm cười với hắn.

Ninh Thư:...

Thật là cạn lời mà, trong phòng này không chỉ có mẹ mà còn có vợ cả và con gái hắn, hắn không để ý tới cảm nhận của người khác dù chỉ một chút hay sao? 

Lấy đâu ra nhiều "kìm lòng không đậu" như vậy hả!

Ninh Thư thở dài một hơi, cảm thấy mình phải độc thân đến hết đời mới được, yêu đương như một trò đùa, thật khiến người ta không đỡ được.

Cũng phải, cô ngay cả mạng sống còn không đảm bảo được, nói gì đến tình yêu. Tình yêu chính là thứ hy vọng xa vời, mọi thứ trên đời này đều chắc chắn hơn, tốt đẹp hơn tình yêu. 

Tóm lại là Ninh Thư bị làm cho buồn nôn sắp không chịu nổi rồi, hai cái người này có phải còn muốn lăn giường ngay tại đây không vậy!

Ninh Thư ngửi bát thuốc nha hoàn mang tới, miệng khẽ cong lên, không nói gì.

An Linh Vân thấy điệu bộ của Minh Châu, trong lòng càng thêm chán ghét, vừa ra khỏi phòng đã mắng chửi: "Hồ ly tinh." 

An Linh Vân từ lâu đã không vừa mắt với căn phòng đầy ắp đồ đạc của Minh Châu, chỉ cần nghĩ tới tất cả những thứ trong đó đều mua bằng tiền của phủ Tướng quân, lòng An Linh Vân lại đau như cắt, vì thế nàng vẫn luôn kiếm cớ lấy đồ đạc trong phòng Minh Châu đi.

Minh Châu tưởng là An Linh Vân đã tha thứ mình, rất hào phóng tặng hết những thứ tốt cho An Linh Vân.

Nhưng mỗi lần tới xin tứ gì, An Linh Vân đều không hề vui vẻ, những thứ này đều là của nàng mà, cớ sao phải hỏi Minh Châu để xin lại chứ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.