Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 576: Con dâu nuôi từ bé (19)



Chúc Nghiễn Thu có nằm mơ cũng không ngờ một Chúc Tố Nương nửa chữ bẻ đôi cũng không rành, lại còn quê mùa có thể trở thành là y tá, dù có mơ cũng không tin nổi, trong lòng Chúc Nghiễn Thu dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Người mình khinh thường lại thay đổi đến mình cũng không nhận ra.

Chúc Nghiễn Thu đến từng phòng bệnh một tìm Ninh Thư, cuối cùng cũng tìm được Ninh Thư, thấy Ninh Thư đang cầm ống tiêm, sau đó thuần thục tiêm cho bệnh nhân, Chúc Nghiễn Thu cũng hoài nghi đây có phải Chúc Tố Nương không. 

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu, Chúc Tố Nương là người chỉ biết làm, bảo cô làm gì thì cô làm đó, buồn bực cũng không than, bây giờ lại có thể mặc áo blouse y tá và cầm ống tiêm.

Chúc Nghiễn Thu cảm giác mình bị lừa, Chúc Tố Nương lén lút như vậy là có ý gì?

Trước hắn bị cướp, ở lại trong viện này lâu như vậy, Chúc Tố Nương không thể không biết sự tồn tại của hắn, nhưng cô không nói cho hắn biết, khiến hắn không thể không mở miệng mượn Phương Phỉ Phỉ tiền thuốc men. 

Bây giờ vì cô, Phương Phỉ Phỉ lại muốn chia tay với hắn, Chúc Tố Nương đúng là đồ phá đám mà.

Ninh Thư tiêm cho bệnh nhân xong, bưng khay quay người lại liền thấy Chúc Nghiễn Thu đứng ở cửa, mặt Chúc Nghiễn Thu u ám đến nỗi không u ám thêm được nữa, toàn thân mang đầy oán khí, vẻ mặt ai oán lại tức giận.

Ninh Thư không thèm để ý đến Chúc Nghiễn Thu, bưng khay rời đi, mặt không chút thay đổi, bình thản lướt qua người Chúc Nghiễn Thu. 

Chúc Nghiễn Thu tức gần chết, xoay người đuổi theo Ninh Thư, kìm nén phẫn nộ hỏi: “Chúc Tố Nương, lẽ nào cô không nên nói gì đó với tôi sao?”

“Nói gì chứ?” Ninh Thư không cho rằng bọn họ có gì cần nói với nhau.

Chúc Nghiễn Thu trầm giọng hỏi: “Sao cô không nói cho tôi biết cô làm y tá trong bệnh viện này.” 

“Ồ, em làm y tá ở đây.” Ninh Thư nói.

Chúc Nghiễn Thu bị thái độ thờ ơ của Ninh Thư chọc giận đến xanh mặt, đôi mắt đỏ bừng hỏi: “Chúc Tố Nương, cô có ý gì đây?”

Chúc Nghiễn Thu tức thái độ của Ninh Thư, lẽ nào cô không nên nói gì đó với mình sao, Chúc Nghiễn Thu cũng chỉ mong cô có thái độ hối lỗi, nhưng bây giờ thái độ của cô là gì đây? 

Thái độ gì đây?

Trước kia hỏi tiền cô kêu không có, lẽ nào y tá không có lương sao, hắn đã khó khăn lắm rồi, nhưng Chúc Tố Nương lại dám hờ hững, khiến Chúc Nghiễn Thu rất bất mãn.

Ninh Thư nhìn Chúc Nghiễn Thu, vẻ mặt của hắn tức giận bất bình, cứ như mình chịu thiệt không bằng, Ninh Thư cảm thấy cả người đều khó chịu, mày chịu thiệt cái đầu ý? 

“Không phải anh không cần hai mẹ con em nữa sao? Không phải anh có bạn gái rồi sao? Em yên lặng rời xa anh, anh còn muốn như thế nào đây?” Ninh Thư đau khổ nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Em đã ngoan ngoãn rời đi, không làm vướng chân anh với bạn gái, anh còn muốn em làm thế nào đây?”

Ninh Thư thấy bên cạnh có nhiều người vây xem, đỏ mắt nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Lúc mẹ mất, em có gửi điện báo cho anh, nhưng anh không chịu trở về, anh đòi tiền em, em nói trên người không có tiền, anh lại tức, lại đòi bán em đi, em thực sự không có tiền.”

Người vây xem ngày càng nhiều, Chúc Nghiễn Thu nghe những lời Ninh Thư nói, mặt đỏ hết lên, người xung quanh đều dùng ánh mắt soi mói nhìn Chúc Nghiễn Thu. 

“Tố Nương, cô đang nói cái gì đó, cô đến Thượng Hải cũng không nói với tôi, tôi lo lắng cho cô.” Chúc Nghiễn Thu đưa tay kéo tay Ninh Thư, định tránh mọi người, nhưng Ninh Thư tránh ra.

“Tố Nương, đừng làm bừa.” Giọng Chúc Nghiễn Thu mang theo uy hiếp.

Ninh Thư bi thương nói: “Nghiễn Thu, em biết em không đẹp bằng bạn gái anh, không có văn hóa cao bằng bạn gái anh, anh không quan tâm em và con, anh nói nói chuyện với em không hợp, nhưng trước giờ anh đâu có nói chuyện tử tế với em, sau khi mẹ qua đời, trong nhà đã hết tiền, em gửi điện báo nói muốn lên Thượng Hải, nhưng anh không có hồi âm, em đến Thượng Hải lại không tìm được anh, em và con chỉ có thể ngủ ngoài đường.” 

Mặt Chúc Nghiễn Thu đỏ lên, con mắt long sòng sọc, nhìn Ninh Thư, nói không ra lời, tức đến mức toàn thân đều run lên, Chúc Nghiễn Thu thật không ngờ Chúc Tố Nương lại to gan lớn mật đến vậy, trước mặt mọi người mà không giữ thể diện cho hắn, nói hắn y như súc sinh.

Chẳng lẽ chọn cô rồi không chọn Phương Phỉ Phỉ sao? Người có điên cũng không chọn Chúc Tố Nương, Chúc Tố Nương đang làm quái gì đây, hủy hoại thanh danh của hắn sao?

Không chỉ nửa chữ bẻ đôi cũng không rành, tâm tư còn rất ác độc. 

Quả nhiên là người ắt sẽ đổi, trước kia Chúc Tố Nương không giống như vậy, Chúc gia sụp đổ nên Chúc Tố Nương mới thay đổi như vậy.

“Tố Nương, tôi không hề muốn đòi tiền cô, do cô đưa con đi mà không nói, tôi lo lắm, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì.” Chúc Nghiễn Thu giả bộ quan tâm.

Ninh Thư cười, nói: “Em còn tưởng anh lại đến đòi tiền em nữa, đợi bao giờ có lương em đưa anh có được không, anh cố chờ thêm vài ngày.” 

Chúc Nghiễn Thu liền cảm thấy ánh mắt xung quanh mang theo sự khinh bỉ, nói với Ninh Thư: “Tố Nương, tôi còn có tiết, ngày mai tôi tới tìm cô.”

Chúc Nghiễn Thu vội vàng rời đi, bóng lưng thoạt nhìn có chút chật vật.

“Chúc y tá, đây là chồng cô sao?” Y tá trưởng hơn 40 tuổi hỏi Ninh Thư: “Nhìn có vẻ đàng hoàng, sao lại có thể làm ra loại chuyện này chứ?” 

Ninh Thư nhếch miệng nói: “Anh ấy là người tiếp thu nền giáo dục kiểu mới, theo đuổi tự do yêu đương, phản đối ép duyên phong kiến, nói là không hợp với em.” Nền giáo dục mới khiến người ta bỏ rơi vợ con sao?

“Người đàn ông này không được.” Y tá trưởng nói: “Nhưng cô là vợ có cưới hỏi đàng hoàng, hồ ly tinh kia là danh không chính ngôn không thuận.”

Ninh Thư không nói gì, nghe ý của y tá trưởng chắc muốn cô cứu vãn cuộc hôn nhân này, Ninh Thư không có ý định này, sao cô lại muốn cứu vãn nó chứ, hơn nữa cũng chưa chắc có thể cứu nổi. 

Quãng thời gian không có Chúc Nghiễn Thu, cô và con vẫn sống tốt, sống rất sung sướng, không phải hầu hạ một đại lão gia, cũng không cần chịu sự lạnh nhạt của hắn.

Ai cũng có thể sống tốt, cho dù là nữ nhân không có nam nhân, vẫn có thể sống tốt, đâu có cô đơn lắm, có điều muốn tìm một người để dựa dẫm, đặc biệt là loại đàn ông như Chúc Nghiễn Thu, thì tuyệt đối không thể dựa dẫm được, ngược lại còn bị hắn bóc lột thậm tệ, Chúc Nghiễn Thu sẽ không đồng cam cộng khổ với Chúc Tố Nương, có đồng cam cộng khổ cũng là với Phương Phỉ Phỉ.

Trong lòng sẽ không coi Chúc Tố Nương là người cùng tầng lớp, rất thanh cao. 

“Cô cũng đừng quá thương tâm, nam nhân đều như vậy, lúc trẻ thấy của ngon vật lạ sẽ hoa mắt, đến khi lớn tuổi cũng sẽ trở về với gia đình.” Y tá trưởng an ủi Ninh Thư.

Ninh Thư cởi đồng phục y tá, định đi đón Chúc Tư Viễn tan học, cô sẽ không khổ sở chờ kẻ lăng nhăng hối cải, hơn nữa Chúc Nghiễn Thu sao có thể hối cải, dù hắn có hối cải cô cũng một cước đá phăng hắn đi.

Lăng nhăng chính là lăng nhăng, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. 

Đón Chúc Tư Viễn tan học, Ninh Thư dẫn Chúc Tư Viễn đến nhà hàng nước ngoài ăn bít tết, dù dùng hết tiền cũng không đưa cho Chúc Nghiễn Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.