Tựa hồ vì muốn xác định Ân Huệ công chúa có phải thật hay không không có việc gì, không bao lâu Hách Liên Anh liền đến công thành, nhìn thấy Ân Huệ công chúa đứng ở trên tường thành.
Hách Liên Anh nở nụ cười, cười cực kỳ vui sướng.
Ân Huệ công chúa nhìn Hách Liên Anh, người nam nhân này, tên nam nhân cùng ác ma giống nhau cũng biết cười như thế, nam nhân tàn nhẫn cùng quỷ quyệt sẽ không cười như vậy.
Hắn đang cười cái gì, chẳng lẽ trông thấy nàng không có chết, quá thất vọng cho nên phát điên luôn sao?
Ân Huệ công chúa vuốt roi bên hông, ‘hừ’ lạnh một tiếng. “Bắn tên.”
Đoạn Tinh Huy quan sát nàng, Ân Huệ công chúa hiện tại càng cao quý kiêu ngạo hơn rồi, còn thoáng mang theo cảm giác như sống lại, hiện tại Ân Huệ công chúa đã không còn thanh lãnh như lúc trước, càng có vẻ đẹp đẽ quý giá, thời điểm nhấp môi.
Khí chất lại trở nên không giống trước kia, Đoạn Tinh Huy quả thực cũng bị Ân Huệ công chúa hay thay đổi khiến cho phát điên rồi, trước đó Ân Huệ công chúa nhìn hắn mang theo cực độ lạnh như băng, bị ánh mắt của nàng dò xét, tựa như tâm tư gì đó che dấu dưới đáy lòng đều bị nhìn thấu, ánh mắt mang theo một loại trào phúng cùng ghét bỏ.
Ân Huệ công chúa của hiện tại, nhìn hắn ánh mắt quỷ quyệt, còn có một chút may mắn, đó là thực nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng ngay sau đó ánh mắt nhìn hắn liền cùng người xa lạ giống nhau.
Đoạn Tinh Huy: …
Trong lòng Đoạn Tinh Huy thoáng chút liền cùng bị xé rách giống nhau, nhìn bóng lưng của Ân Huệ công chúa, có cảm giác đồ vật quan trọng đã triệt để mất đi, trong lòng đột nhiên thấy trống trải, rỗng tuếch làm cho lòng người khó chịu.
Trận chiến này vẫn luôn đánh tới đầu xuân, thời điểm tuyết hóa đầu xuân, Hách Liên Anh mang theo tàn binh lui về thảo nguyên, trước khi đi, ánh mắt triền miên quỷ quyệt nhìn đến Ân Huệ công chúa.
Ân Huệ công chúa cười nhạo một tiếng, nàng không còn là nữ nhân thực đáng thương trong mộng kia nữa rồi, nàng vĩnh viễn là công chúa tôn quý duy nhất của Đại Ung Ân Huệ công chúa.
Khải hoàn hồi triều, thời điểm lại nhìn thấy Lý Ôn, nước mắt Ân Huệ công chúa đều tuôn ra, thế giới này, chỉ có hoàng huynh là người thân của nàng.
Lý Ôn rất vui mừng mà nhìn Ân Huệ công chúa, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi lại thay đổi?”
“A?” Ân Huệ công chúa không hiểu rõ cho lắm.
Lý Ôn hạ chỉ, trăm năm sau Ân Huệ công chúa có thể chôn cất ở Hoàng lăng, hưởng khói lửa nhân gian, đây là vinh quang cực đại, còn chưa có một công chúa nào có được vinh quang như vậy.
Công chúa tuy là muội muội hoàng đế, nhưng nói cho cùng vẫn là nữ tử, gả cho người về sau chính là con nhà người ta rồi, vinh quang như vậy lại khiến cho đám đại thần đều lầm bà lầm bầm.
Lý Ôn cái gì cũng không có nói, trực tiếp cho người đem những đại thần cực lực phản đối đưa đến biên cảnh, đi thủ biên cương rồi.
Hưởng thụ sinh hoạt phồn hoa ở kinh thành, đứng nói chuyện thắt lưng không đau, cũng thử đến biên cảnh thủ đi thôi.
Kế tiếp là thời điểm luận công ban thưởng, thời điểm ban công lao cho Đoạn Tinh Huy, Lý Ôn nhìn Ân Huệ công chúa, Ân Huệ công chúa nhàn nhạt nói: “Luận công ban thưởng là được rồi, hoàng huynh không cần cố kỵ thần muội.”
Đợi đến thời điểm Đoạn Tinh Huy biết chính mình trở thành chính nhị phẩm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, tâm tình thực rất phức tạp, lại nhìn đến Ân Huệ công chúa ngồi ở phía trước đại điện, tâm tình Đoạn Tinh Huy càng phức tạp hơn.
Đoạn Tinh Huy cơ hồ dùng tốc độ chậm như rùa quay về Đoạn phủ, trong lòng hắn một chút cũng không có tâm tình xúc động, tâm tình lại trầm trọng dị thường, không thể phủ nhận, trong lòng của hắn thực hối hận.
Cửa ra vào của Đoạn phủ phi thường náo nhiệt, Đoạn Tinh Huy một thân áo giáp. Vinh quang mà trở về, Đoạn phu nhân nhìn thấy nhi tử của mình, vui đến phát khóc, đau lòng mà nói đen, gầy.
Ánh mắt Đoạn Tinh Huy đảo qua Nguyên Đông, sau cùng đặt ở trên người Nhị Nha, trên người nàng mặc vào y phục hồ lam tơ lụa, trên đầu cài cây trâm, thần sắc cao hứng, lộ ra hàm răng, nhưng tức thì ý thức được không ổn, vội vàng nhấp nhấp môi.
Nhị Nha thực mau lại hướng Đoạn Tinh Huy lộ ra một nụ cười không lộ răng, nhưng không biết rằng, vẻ tươi cười như vậy lại làm cho sắc mặt của nàng co rúm lại, thậm chí rất tự ti, liền một cái mùa đông thời gian, trên người Nhị Nha đã không có sự tự do, đơn thuần cùng tốt đẹp mà Đoạn Tinh Huy thấy trước kia rồi.
Nhị Nha hiện tại nhất cử nhất động như được đúc nặn, cùng con rối giống nhau.
Đoạn Tinh Huy nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, trong đầu lại hiện ra vẻ mặt của Ân Huệ công chúa, nàng thậm chí còn dám vươn đầu lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng, thần sắc tà mị, rung động lòng người.
Đoạn Tinh Huy cưới Nhị Nha, làm cho Nhị Nha vô cùng hưng phấn, trong tiệc rượu, Đoạn Tinh Huy uống rất nhiều, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, có lẽ là đang vui mừng, có lẽ là đang hối hận.
Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha sinh hoạt cũng không phải tốt đẹp như trước, Đoạn Tinh Huy cho Nhị Nha vị trí chính thê, nhưng lại không có thực hiện lời hứa hẹn một đời một kiếp một đôi người, bên cạnh hắn có những nữ nhân khác, đã không có Ân Huệ công chúa, những người khác, dù cho có bao nhiêu nữ nhân, Đoạn Tinh Huy cũng không để ý.
Cuộc đời của hắn đã không có hạnh phúc hắn muốn, Nhị Nha không cam lòng, lại cũng không thể chịu đựng, chịu đựng nam nhân của mình cùng nữ nhân khác lăn ở bên nhau, tâm xuyên trăm lỗ.
Hiện tại Ân Huệ công chúa trở thành minh nguyệt quang trong lòng Đoạn Tinh Huy, nốt ruồi chu sa, đồ vật không chiếm được chính là tốt nhất, Đoạn Tinh Huy đời này không bao giờ có thể được tới Ân Huệ công chúa, Ân Huệ công chúa liền biến thành nhân vật cùng thần tiên phi tử giống nhau.
Sau khi chiến sự chấm dứt, Bắc Mạc phái đến một đoàn sứ giả, nói nguyện ý kí kết điều khoản, hiệp ước hai nước trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, nhưng là có một điều kiện, chính là lại để Ân Huệ công chúa cùng Nhị vương tử Bắc Mạc Hách Liên Anh hòa thân.
Lòng muông dạ thú còn chưa chết, Ân Huệ công chúa nở nụ cười, nàng chính là chết cũng sẽ không đi đến Bắc Mạc, lần này Ân Huệ công chúa còn chưa có nói gì, Lý Ôn liền phản đối.
Đoàn sứ giả Bắc Mạc vừa đi, Ân Huệ công chúa liền cùng Lý Ôn nói mình nguyện ý đi thủ biên cương, thậm chí nguyện ý cả đời không gả chồng, ngăn chặn Tác-ta Bắc Mạc.
Ân Huệ công chúa gần như nói trắng ra, thế giới này không còn nam tử có thể xứng đôi với nàng, Lý Ôn vui đùa: “Nếu như gặp được nam nhân ưu tú như hoàng huynh vậy cũng không gả?”
Ân Huệ công chúa nở nụ cười, “Người như hoàng huynh vậy thế gian chỉ có một người, không còn người nào khác.”
Đoạn Tinh Huy ở trên đại điện, nghe được Ân Huệ công chúa nói như vậy, hắn nhớ rõ Ân Huệ công chúa ở thật lâu thật lâu trước kia, nói hắn là nam nhân tốt nhất thế gian, Ân Huệ công chúa hiện tại, thân ảnh của hắn cũng khó có thể lọt vào đáy mắt của nàng.
Ân Huệ công chúa đi suốt đêm gấp gáp quay về biên cảnh, mang theo nữ binh của mình đứng ở trên tường thành xem xét, nhìn đến thi thể Tác-ta treo một loạt ở trên tường thành, không có băng tuyết bao phủ, hiện tại thi thể Tác-ta đều lộ ra bộ dạng vốn có.
Lộ ra khuôn mặt dữ tợn mà thống khổ, thành từng khối thây khô, Thải Tang hướng Ân Huệ công chúa nói: “Hiện tại Tác-ta cũng không dám nhìn những thi thể này nữa, Tác-ta vào trong thành trao đổi hàng hóa cũng không dám kiêu ngạo, dân chúng ở nơi này đều gọi công chúa là Chiến Thần nương nương, còn nói muốn vì nương nương dựng Trường Sinh bài cùng đúc tượng đấy.”
Ân Huệ công chúa cười cười, không nói gì, nhưng là cũng không lâu lắm, trong thành liền dựng lên một cái thạch điêu cực lớn, nghiễm nhiên chính là Ân Huệ công chúa một thân áo giáp, tóc cao cao dựng thẳng, sợi tóc theo giáo đung đưa, ánh mắt ngạo nghễ cùng tôn quý, bên hông dắt roi.
Nhìn thấy cái pho tượng cực lớn này, nước mắt Ân Huệ công chúa chảy xuống, nàng là công chúa tôn quý của Đại Ung, được người người kính ngưỡng Ân Huệ công chúa, không phải một cô công chúa bị dính nước bẩn nữa rồi.
---------------------------------------------
HẾT QUYỂN 2
Sơ lược về Quyển 3: Thê tử của tổng tài
- Quyển này hơi cẩu huyết nhé, nhưng số chương ít hơn nhưng cũng không ức chế lắm đâu.
- Mình trích một đoạn trong quyển này nhé:
Ninh Thư cười lạnh, hướng phía dưới Tiêu Diễn cho một cái đầu gối…
“Cô…” Tiêu Diễn đôi mắt đỏ bừng nhìn Ninh Thư.
Tiêu Diễn nắm chặt tay Ninh Thư như muốn vặn đứt tay cô…
Ninh Thư chịu đựng đau đớn trên tay, “BA~’ phiến trên mặt Tiêu Diễn.
Ninh Thư: “Buông tay.”
“BA~…” Một cái đại tát tai.
“Buông tay.”
“BA~…” Lại một cái đại tát tai.
“Tôi nói, buông tay.”
“BA~, BA~…” Đại tát tai không ngừng…
(Haizz, thật là.. bà Thư bả nói buông tay thì buông tay đi, cứ túm tay bả làm chi cho bả táng sml thế kia. Tội nghiệp anh nam chính… đẹp mà thiểu năng -_-)