Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 74: Thê tử của tổng tài (6)



Edit: Akito

Ngày hôm sau Ninh Thư xuất viện, xách theo một túi đồ đạc trở lại Tiêu gia, Tiêu gia rất lớn, biệt thự hoa viên, tượng khắc suối chảy, nhìn xem chính là nhà đỉnh cấp giàu có.

Ninh Thư trở lại Tiêu gia, cũng không có người đến tiếp đón cô, chính là hoàn toàn đem cô trở thành người trong suốt giống nhau, nan kham như này người bình thường đã sớm chịu không nổi.

Nhưng Ninh Thư như lão thần mà đi vào phòng khách, còn chưa có nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở bên trong đại sảnh, có thanh âm sang sảng của người lớn, còn kèm theo tiếng cười thanh thúy đáng yêu của trẻ nhỏ.

Ninh Thư đảo mắt, nhìn đến phòng khách tráng lệ rộng lớn vô cùng, trên mặt đất bày đầy các loại đồ chơi, ba mẹ Tiêu Diễn ngồi ở trên ghế sa lon cùng hai đứa nhỏ chơi đồ chơi.

Ninh Thư cẩn thận đánh giá hai cái cục cưng này, một đứa chính là giống như ông cụ non Tô Đại Bảo, vô cùng đáng yêu, làn da trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt cùng quả nho tím giống nhau, tóc có hơi xoăn, ăn mặc quần yếm, bên trên áo sơ mi thắt một cái nơ nhỏ màu hồng, một bộ dạng nghiêm túc như người lớn vậy, lại làm cho lòng người đều tựa hồ muốn tan chảy.

Một đứa đang mặc quần áo cho búp bê Tô Tiểu Bảo, đầu tóc cùng Tô Manh giống nhau mềm mượt hơi xoăn, diện mạo ngọt ngào vô cùng, ăn mặc váy bồng, nhìn đến chính chính là tiểu công trúa thiên kiêu chi sủng, hai đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu.

Nhưng mà, nếu như sự tình không phải do Tô Đại Bảo gây ra, Ninh Thư đều muốn thực tán thưởng một tiếng, nhan giá trị của hai đứa nhỏ này đều phải nghịch thiên.

Ninh Thư vừa đi vào, không khí vui vẻ thoáng phát liền đọng lại, dường như có một dòng nước lạnh chảy qua.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Ninh Thư, đặc biệt là Tô Đại Bảo đang nghiêng đầu nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt hiện lên giảo hoạt cùng tia sáng quái đản, lại làm cho tóc gáy phía sau lưng Ninh Thư đều dựng lên.

Nơi nào là ánh mắt của một đứa trẻ ah, Tô Đại Bảo thật sự là một cái tồn tại nguy hiểm, có đầu óc thông minh, nhưng lại không biết đúng sai, hoàn toàn dựa theo tâm tình của mình để làm việc, cũng tỷ như cái thái của nguyên chủ Tô Nhiễm.

Tô Đại Bảo ngay khi biết được đứa con trong bụng nguyên chủ sẽ uy hiếp tình cảm giữa ba mẹ của nó. Cũng sẽ uy hiếp địa vị của anh em bọn họ, liền đem người đẩy từ trên lầu xuống.

Quả thực là độc ác a, vẻ ngoài là một đứa nhỏ ngây thơ lại tàn nhẫn độc ác vô cùng.

Quan cảm của Ninh Thư đối với Tô Manh càng thêm không tốt, đã sinh ra con, nên giáo dục con, xây dựng cho con mình một cái tam quan chính xác, nhưng Tô Manh liền vội vàng đi gặp rắc rối, đi mơ mơ màng màng chọc cho người yêu.

Thậm chí có đôi khi đều là Tô Đại Bảo một đứa bé đến giải quyết tốt hậu quả, Tô Đại Bảo kiếm được tiền cũng có thể để cho Tô Manh sống rất thoải mái.

Hoàn toàn chính là một đứa trẻ già trước tuổi, nhưng Tô Đại Bảo lại cảm thấy có thể bảo vệ mẹ của mình, cùng em gái của mình thật cao hứng, triệt để chính là quan hệ mẹ con dị thường.

Ninh Thư xem như không có ai mà đi vào, Tiêu phu nhân đứng dậy, hướng Ninh Thư nói: “Cô về rồi”

Ninh Thư “Vâng” một tiếng, liền đi lên lầu.

Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân thấy Ninh Thư làm lơ bọn họ như vậy, sắc mặt thực khó coi, quay đầu nhìn bóng lưng đi lên lầu của Ninh Thư, Tiêu lão gia nặng nề mà cau mày, trên mặt hiện lên bất mãn, mà 

Tiêu phu nhân nếu như không phải có trẻ con ở trước mặt, đã sớm mắng Ninh Thư chiếm hầm cầu không ị phân.

Chết đều không ly hôn là có ý gì?

Tiêu phu nhân đối với Tô Manh cũng không phải hài lòng lắm, nhưng nhìn đến một đôi trai gái, tốt xấu cũng đã tiếp nhận Tô Manh rồi, nhưng mà Tô Nhiễm cũng là một người không dễ chọc, không nên chủ động ly hôn.

Đôi mắt Tô Đại Bảo xoay chuyển, trên mặt lập tức nở nụ cười, bổ nào vào trong ngực Tiêu lão gia, nói: 

“Ông nội không cần tức giận, Đại Bảo nhất không hi vọng ông nội tức giận, ma ma nói tức giận đối với thân thể ông không tốt.”

“Đúng vậy, Tiểu Bảo cũng không hi vọng ông nội tức giận.” Tô Tiểu Bảo thả búp bê hướng Tiêu lão gia đáng yêu hồn nhiên nói.

Tiêu lão gia lập tức nở nụ cười, vuốt đầu Tô Đại Bảo, “Được, được, ông nội mới không tức giận đâu, ông nội không thích tức giận.”

“Hừ, hai đứa chỉ lo ông nội của hai đứa tức giận, bà nội cũng tức giận.” Tiêu phu nhân ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hiền lành rõ nét.

Tô Tiểu Bảo tức thì dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt mặt của Tiêu phu nhân, vẻ mặt thành thật, “Bà nội không tức giận, tức giận sẽ nhanh già đấy, Tiểu Bảo hi vọng bà nội liền vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”

Tiêu phu nhân cảm thấy trong lòng đều biến hóa rồi, đây quả thực là hai cái bảo bối trời cao ban cho Tiêu gia a.

Ninh Thư mặc kệ ông cháu bà cháu vui đùa như thế nào, về tới phòng ngủ, liền đem đồ trang sức trên bàn trang điểm, một ít đồ vật đặc biệt quý trọng đều thu vào.

Rất nhiều thứ đều là của hồi môn của nguyên chủ, rất đáng tiền đấy, nguyên chủ Tô Nhiễm bị thua Tiêu gia về sau, bị Tiêu Diễn đuổi ra khỏi cửa, Tiêu Diễn đem rất nhiều đồ vật của nguyên chủ đều đưa cho Tô Manh, còn mỹ danh nói rằng, đem đồ vật Tô Manh mất đi đều tìm trở về, những vật này vốn nên là của Tô Manh.

Như thế không cần trả lại, Ninh Thư cảm thấy cũng là say, mà say cũng không được.

Ninh Thư đem đồ trang sức, một ít vật trân quý cùng văn kiện cổ phần đều đặt ở trong túi, sau đó chuẩn bị đến ngân hàng mở một cái két sắt, những vật này muốn lưu lại cho lòng lang dạ sói, đừng nói nguyên chủ không đồng ý, chính là Ninh Thư đều nôn ra không được, liền Ninh Thư một cái người ngoài nhìn vào cũng tức không chịu nổi.

Trên đời cư nhiên có người mặt dày vô sỉ như vậy, quả thực chính là hiếm thay trong hàng không mẫu hạm.

Ninh Thư xách theo một túi đồ vật đi xuống lầu, bầu không khí vui vẻ Tô Đại Bảo cùng Tô Tiêu Bảo cực lực xây dựng lại bị Ninh Thư đông cứng rồi.

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy mình đã biến thành vua tẻ ngắt rồi.

Đi tới cửa, Ninh Thư đột nhiên quay đầu lại hướng người trong phòng khách nói, “Con giữa trưa sẽ trở về ăn cơm đấy, nhớ rõ để dành phần cơm cho con a, buổi trưa con muốn ăn bào ngư, bảo phòng bếp nhớ giữ lại cho con, nhất định phải giữ lại, con sảy thai, con cần bồi bổ thân thể.”

Ninh Thư vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại ở trên người Tô Đại Bảo, Tô Đại Bảo vẻ mặt vô tội nghiêng đầu cùng Ninh Thư đối mặt, “Dì, dì nhìn con làm cái gì, con cũng không phải bào ngư.”

Ninh Thư vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Tô Đại Bảo, nói: “Con không nên gọi cô là dì, con nên gọi cô là mẹ cả, ở cổ đại mẹ của con chính là tiểu thiếp, cô mới là mẹ của con.”

Sắc mặt Tô Đại Bảo thoáng cái liền trở nên âm trầm, đôi mắt âm tàn mà nhìn Ninh Thư, bí mật mà hướng Ninh Thư làm ra một cái động tác cắt cổ, quả nhiên làm lòng người phát lạnh.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, rốt cuộc là tiểu hài tử a, một kích như vậy liền không chịu nổi, lửa cháy thì phải đổ thêm dầu, “Về sau nhớ rõ gọi cô là mẹ cả nha, gọi mẹ của hai đứa là mẹ nhỏ đi.”

Tô Đại Bảo vẫn có thể nhịn được, nhưng Tô Tiểu Bảo lại tức thì oa một tiếng liền khóc lên, “Mẹ, mẹ của tôi mới không phải mẹ nhỏ, không phải, cô là người phụ nữ xấu.”

Trông thấy bảo bối khóc, hai ông bà Tiêu gia tức khắc luống cuống tay chân dỗ dành đứa nhỏ khóc đến đáng thương vô cùng.

“Tô Nhiễm, nói những lời này với con nít làm gì, cô này chính là nói cái gì.” Tiêu phu nhân oán hận mà liếc xéo Ninh Thư, “Ah, bảo bối đừng khóc, tâm bà nội đều đau.”

Ninh Thư bĩu môi, còn có thiên lý hay không, cô chính là nói một lời nói thật, đây là sao, tâm thế nào pha lê như vậy.

Liền cho phép Tô Manh làm, còn không cho người ta nói?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.