Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 9: Mời sinh nhật



Edit: Akito

Chứng kiến cái dạng này của An Dung, trong lòng Ninh Thư dâng lên một cỗ cảm giác thoải mái, đây là cảm giác của nguyên chủ, cũng là cảm giác của Ninh Thư.

Thời điểm vừa mới xuyên qua thế giới này, đã bị người của An Dung đánh thảm như vậy, những đau đớn đó đều là cô cảm nhận đấy, bị người núm tóc đập đầu vào tường, phương thức này vừa đau lại vừa vũ nhục người khác.

Bàn học của Lăng Tuyết bị hư, Lãnh Ngạo lập tức cho người đem cái bàn học mới đến.

Ninh Thư câm nín đem cái bàn ba chân của mình dựng lên…, nhìn Lãnh Ngạo ân cần hỏi han Lăng Tuyết.

Lại chỉ quan tâm đến bộ dạng kiêu ngạo, còn bộ dáng bị hại xú thúi của Ninh Thư thì quăng xa.

Tâm tình Lăng Tuyết đã bình phục, lại tiếp tục bộ dáng cao quý lãnh diễm thường ngày, đối mặt sự quan tâm của Lãnh Ngạo, mỉm cười nói: “Đã không có việc gì rồi.”

Trên mặt Lãnh Ngạo hiện ra vẻ tươi cười, khóe mắt nhìn thấy Ninh Thư nâng cái bàn, bộ dạng hèn mọn bỉ ổi có loại nói không nên lời, Lãnh Ngạo chán ghét nói: “Phải hay không chính cô làm Lăng Tuyết bị thương.”

Ninh Thư trừng to mắt, đã không nói gì, tại sao lại còn xả đến trên người cô.

“Lão tử đang nói chuyện với cô đấy.” Lãnh Ngạo giơ chân lên, một cước đá bay cái bàn của Ninh Thư, đương nhiên lần này cái bàn không có đụng trúng trên người Lăng Tuyết.

Ninh Thư nhìn bàn học của mình, rầm…một tiếng ngã trên mặt đất.

Cái bàn là hết sức vô tội, sao lúc nào cũng trút giận lên nó thế.

Ninh Thư cảm thấy những người này là mắc bệnh tâm thần, đều sống bên trong thế giới của mình, chính mình muốn như thế nào thì liền như thế đó.

Học sinh trong phòng thấy tất cả sự việc phát sinh, nhưng Lãnh Ngạo lại đem sự tình đổ trên người Ninh Thư, cũng không ai thay Ninh Thư đứng ra nói một câu.

Tự đáy lòng Ninh Thư cảm thấy trái tim lạnh lẽo cùng cô độc, nguyên chủ rốt cuộc là như thế nào chịu đựng, bỏ qua sự chà đạp của người khác, nhớ lại kết cục của nguyên chủ bên trong cốt truyện.

Nữ chính thật sự không kiên nhẫn cái Lâm Giai Giai này như tôm tép nhảy nhót, chính nam chính cho thủ hạ giải quyết nữ nhân không biết tốt xấu này, thủ hạ nam chính cũng là một tên biến thái, trực tiếp dùng phương thức trò chơi, đem nguyên chủ buộc lại giống như cái bánh chưng, từ đằng xa vung tới một rìu, xem có thể chém trúng ở đâu, kết quả chém trúng bả vai, thiếu chút nữa là trúng cổ, rìu khảm thật sâu ở xương quai xanh, không nhổ ra được.

Sau đó bị một cước đạp xuống biển cho cá ăn, chết kiểu này vô cùng thê thảm.

Ninh Thư nhìn Lãnh Ngạo, hắn đứng ở trên cao, cao cao tại thượng như Thần Chi, Ninh Thư thật sự rất muốn nện trên mặt hắn một đấm, cái kiểu người gì.

Nguyên chủ rốt cuộc chết cũng không bỏ xuống được một món đồ chơi như vậy, Ninh Thư quả thực không biết tên này có chỗ nào mê người, một trương túi da.

Có vẻ ở trong bệnh viện ngốc một thời gian dài, tách rời thẩm mỹ người bình thường nên Ninh Thư nhìn không ra.

Lăng Tuyết vươn tay lôi kéo cánh tay Lãnh Ngạo nói: “Cùng vị bạn học này không có liên quan.”

Lãnh Ngạo nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp trên cánh tay mình, mỗi một ngón tay đều giống như dương chi bạch ngọc, mỹ lệ mang theo một chút vầng sáng, làm mê hoặc lòng người, tay mỹ nhân vừa đặt xuống cánh tay của hắn, trong lòng Lãnh Ngạo liền rung động.

Trong lòng Lãnh Ngạo sung sướng đến nổ bong bóng, nhưng ngoài mặt lại tự phụ nâng cằm, hướng Ninh Thư nói: “Xem ở lời nói của Lăng Tuyết bỏ qua cho cô, nhưng nhớ kỹ, về sau gặp Lăng Tuyết phải đi đường vòng, đừng có lắc lư trước mặt cô ấy, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Trong lòng Ninh Thư mắng đủ kiểu Fuck You Mom, chuyện này vốn là không liên quan đến cô, hiện tại lại dùng bộ dạng rộng lượng miễn cưỡng tha thứ thiệt đem Ninh Thư muốn buồn nôn, cô thật sự là nằm ở bên trong chiến hào cũng trúng đạn.

Những người này đầu óc có bị bệnh không… Có bệnh… A.

Có bệnh thì đến bệnh viện, không được từ bỏ điều trị.

Bất quá khiến cho Ninh Thư ngoài ý muốn chính là, rõ ràng Lăng Tuyết giúp cô nói chuyện, thế nhưng trong lòng Ninh Thư một chút cũng không thả lỏng, cô không thể quên trước đó ánh mắt Lăng Tuyết nhìn cô công khai mang theo sát khí.

“Đúng rồi, sinh nhật của anh không phải sắp đến rồi sao?” Lăng Tuyết nhìn Ninh Thư nói: “Tất cả mọi người là bạn học, Lâm Giai Giai cô cũng tới đi.”

Lãnh Ngạo vốn là muốn nói, người như vậy cũng xứng đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của hắn sao, nhưng là vì Lăng Tuyết mở miệng, đương nhiên không thể không cho Lăng Tuyết mặt mũi.

“Cô cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi đi.” Lãnh Ngạo nói thêm: “Về sau thu liễm cái tâm tư độc ác, không phải ai cũng lương thiện giống như Lăng Tuyết, hào phóng tha thứ sai lầm của cô.”

Ninh Thư: Tất cả mọi người trên thế giới đều có thể nói thiện lương, nhưng Lăng Tuyết thật sự không xứng với cái danh xưng này, người hoàn toàn không có nửa điểm tôn trọng pháp luật cùng đạo đức có thể được coi là thiện lương sao? 

Đi một vòng cốt truyện vẫn là quay về như cũ, bên trong cốt truyện, là Lãnh Ngạo mở miệng mời nguyên chủ, đương nhiên, được Lãnh vương tử tự mình mời, đem nguyên chủ Lâm Giai Giai vui đến mức phát điên, nhưng nữ sinh nhắm vào cô ngày càng nhiều.

Những điều này nguyên chủ đều im lặng chịu đựng, thức đêm tự mình đan cho Lãnh Ngạo một cái khăn quàng cổ, một chiếc khăn quàng cổ do chính mình làm có ý nghĩa khác hoàn toàn.

Đương nhiên kết quả theo lẽ thường là nhận được một tràng cười nhạo, thậm chí Lãnh Ngạo trước mặt nguyên chủ đem khăn quàng cổ ném đi, còn nói: “Vật như vậy cho chó tôi mang, nó cũng ghét bỏ.”

Nguyên chủ nghĩ không ra, rõ ràng là tự hắn mời cô tham gia sinh nhật, tại sao lại đối xử với cô như thế.

Đến tận về sau, Lâm Giai Giai ở trường học, đi đến đâu cũng nghe được âm thanh chế nhạo.

Hiện tại nguyên nhân xem ra là vì Lăng Tuyết, nguyên chủ mới được tham gia tiệc sinh nhật, những chuyện này đều là Lăng Tuyết ở sau lưng bày mưu tính kế.

Lãnh Ngạo mỗi lần nhìn thấy Ninh Thư treo lên bộ dạng phát ngốc ngẫn người, liền cảm thấy phiền chán, đoạn thời gian trước mỗi ngày đều lẽo đẽo theo mình, như cái đồ biến thái, bây giờ không theo đuôi nữa, nhưng mỗi lần nhìn mình ánh mắt đều mang theo khinh thường.

Khinh thường, nữ nhân này có tư cách gì xem thường hắn, bất quá là một cái cô nhi bị vứt bỏ.

“Không cần mang theo quà, trực tiếp tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi là được rồi.” Lãnh Ngạo xem thường nói: “Đồ vật quá đắt cô mua cũng không nổi.”

Ninh Thư mới sẽ không mua quà đâu, cô hiện tại một phân tiền cũng tiết kiệm, sao phải mua quà cho hắn, sinh nhật có đi hay không cô còn đang suy nghĩ.

Cho nên, tại sao phải cứu vớt cái này Quỷ vương tử, nhiệm vụ này thật sự quá đau tim, loại như này kệ mẹ nó chứ.

Sao có thể thể đem hắn từ trong quầng sáng nữ chính lôi ra, biến thành người bình thường đây, Ninh Thư tỏ vẻ chính mình làm không được.

Xong một phen trò khôi hài, kết quả cô cũng không hiểu sao mình lại trở thành trò cười, Ninh Thư quả thực nhức hết cả bi ah, cô cái gì cũng không làm, chỉ đứng ở chỗ này, đậu má, nữ chính cùng nam phụ đều không nên đến đây giễu cợt cô.

Lãnh Ngạo đối với Lăng Tuyết kiêu ngạo nói: “Có chuyện gì thì tới tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cô, từ giờ trở đi, cô là người phụ nữ của tôi.”

Lúc Lãnh Ngạo nói lời này, lỗ tai có chút hồng, ánh mắt lại mang theo chờ mong, những lời này tương đương với lời tỏ tình.

“Có việc tôi sẽ tới tìm anh.” Thái độ của Lăng Tuyết lập lờ nước đôi, dường như là đáp ứng, lại giống như không có đáp ứng.

Nhưng trên mặt Lãnh Ngạo vẫn lộ ra vẻ tươi cười, khóe miệng cong lên, hết lần này tới lần khác lại muốn làm ra bộ dáng không thèm quan tâm, khuôn mặt khỏi phải nói có bao nhiêu uốn éo.

Thấy thái độ này của Lăng Tuyết, trách không được nguyên chủ lại muốn cứu vớt cái thằng nhóc vương tử ngốc nghếch ngớ ngẩn này, người ta căn bản không có đáp ứng cái gì, mà nó bày ra một bộ dạng tâm hồn giống như đã đạt được mỹ nhân vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.