Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 902: Thôn nữ sống lại (41)



Ôn Ngọc bắt được cánh tay của Bạch Y Xảo, trầm thấp hỏi: "Cô thật phải đi sao?"

Bạch Y Xảo đẩy tay Ôn Ngọc ra, nói rằng: "Ôn Ngọc, ngươi đối với ta tốt ta biết, thế nhưng cảm động không phải cảm tình, ngươi sẽ gặp được cô gái ngươi thật lòng thích."

Ôn Ngọc mím chặt môi: "Lẽ nào cô cảm thấy Phương Dũng còn có thể cưới cô một lần nữa sao?"

"Bất luận thế nào, người mà ta yêu đều là Phương Dũng." Bạch Y Xảo kiên định nói.

Ôn Ngọc nhất thời không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Như vậy mong cô được hạnh phúc, về sau cho dù gặp cô, ta cũng sẽ làm bộ không biết, chúng ta chỉ là người xa lạ."

"Ôn Ngọc, là ta có lỗi với ngươi." Bạch Y Xảo ôm lấy hông của Ôn Ngọc, nước mắt làm ướt lồng ngực của Ôn Ngọc.

Trước khi đi, Bạch Y Xảo còn làm ra hành động mờ ám như vậy.

Bạch Y Xảo nghe được lúc nào Trần Nhị Muội trở về đại đô.

Ở lại nhà hai ngày, Ninh Thư liền mang theo cha mẹ nhà họ Trần, và một ít người nhà tướng sĩ trong thôn đi đến đại đô.

Một ít tướng sĩ đã hy sinh, Ninh Thư cũng bù đắp rồi.

Cha Trần và Lý thị đã sớm muốn gặp Trần lực, Ninh Thư vừa nói muốn đến đại đô, hai người cũng không phản đối, làm thịt hết gia súc nhà nuôi, cho thị vệ hộ tống Ninh Thư trở về ăn, còn bày yến hội mời người cả thôn ăn.

Ninh Thư mang theo hai người đến trấn trên mua y phục tốt, mua một tí đồ trang sức cho Lý thị, lúc không có chuyện gì làm thì để Lý thị đắp mặt nạ dưỡng da.

Gần sát ngày xuất phát, hai cụ gần như một đêm không ngủ hôm sau tinh thần lại cực kì tốt như ăn viên thuốc thập toàn đại bổ.

Ba người ngồi trên xe ngựa đến đại đô.

Cha Trần và Lý thị đều là người không đi ra khỏi nhà, lúc mới bắt đầu còn rất mới lạ, nhưng thời gian dài, liền có chút không chịu nổi, hai người này say xe.

Ninh Thư lấy thuốc nâng cao tinh thần cho hai người, để cho bọn họ ngửi lúc khó chịu.

Đi tới nửa đường, có thị vệ qua nói với Ninh Thư rằng: "Tướng quân, phía sau có người theo, cùng một đường với chúng ta."

Ninh Thư nhíu mày: "Đi hỏi một chút xem ai?"

Thị vệ rất nhanh trở lại, nói với Ninh Thư rằng: "Là một cô gái nói mình họ Bạch, nói là cũng đi đại đô, nói mình muốn đi đại đô tìm người."

Ninh Thư suýt chút nữa thì bật cười, Bạch Y Xảo muốn đi đại đô tìm Phương Dũng à.

Ninh Thư có chút hả hê trong lòng, chuyến đi này của Bạch Y Xảo, ước chừng sẽ rất náo loạn.

Cho nên nói Bạch Y Xảo là kỹ nữ độc ác, trong mấy năm Phương Dũng rời đi, cũng chui vào lòng nam nhân, một khi có mục tiêu tốt, ngay lập tức sẽ đạp bỏ Ôn Ngọc.

Bạch Y Xảo dã tâm lớn, cảm thấy chỉ có Phương Dũng mới xứng đôi với mình, đối với Ôn Ngọc kỳ thực có chút chướng mắt, Ôn Ngọc chỉ là một thương nhân, sĩ nông công thương, thương nhân mặc dù có tiền, nhưng không thể khiến người ta khúm núm với nàng.

Đều là không cam lòng nên mới nháo, cảm giác mình đáng được những gì tốt hơn.

"Theo thì theo, không cần phải xen vào."

Đến đại đô, Ninh Thư liền an trí cha mẹ ở trong chỗ ở mà Yến hoàng ban thưởng, cha mẹ Trần gia đời này cũng chưa từng ở phòng lớn như vậy, bên người còn có nha hoàn hầu hạ, mỗi ngày đều cảm thấy như đang nằm mơ.

Bởi vì Trần Lực đi công thành không ở nhà, Ninh Thư liền ở cạnh cha mẹ.

Bạch Y Xảo đi theo đội ngũ cũng đến đại đô rồi, đánh hơi được chỗ ở của Phương Dũng, bởi vì Phương Dũng còn bận chinh chiến, trong tòa nhà lớn cũng chỉ có mẫu thân Phương Dũng.

Bạch Y Xảo muốn đến thăm mẫu thân Phương Dũng, nhưng bị cự tuyệt, bà cụ cơ bản không ra khỏi cửa, Bạch Y Xảo căn bản không có biện pháp được gặp.

Vốn nàng cũng là chủ nhân cái nhà này, nàng có tiền có thể mua được nhà, nhưng ý nghĩa khác nhau.

Bạch Y Xảo đợi nửa tháng đến khi Phương Dũng, Trần Lực chiến thắng trở về, Bạch Y Xảo đứng ở bên đường phố, nhìn Phương Dũng trên lưng ngựa, liền nghĩ tới đời trước, cũng oai hùng như vậy.

Quân đội đi vào trong thành, bách tính bên đường hoan nghênh, một ít nữ tử còn trẻ còn ném túi thơm lên người những nam tử chưa lập gia đình như Phương Dũng và Trần Lực.

Bạch Y Xảo nắm thật chặt khăn tay, Phương Dũng như vậy không biết lại có bao nhiêu người thương nhớ.

Trần Lực về nhà, Lý thị liền ôm Trần Lực khóc một hồi thấu tận tâm can, sau đó trên bàn cơm, cha Trần chỉ bảo Trần lực nhanh thành thân.

Trần Lực nào có tâm tư thành thân, giờ đang là thời điểm hai nước giao chiến kịch liệt nhất.

Đối mặt với sự gò ép của cha mẹ, Trần Lực chỉ có thể xin Ninh Thư giúp đỡ, Ninh Thư mở miệng nói: "Cha mẹ, hiện tại ca ca là Chinh tây đại tướng quân, là người ta nguyện ý gả cho ca ca, nhưng muốn tìm một người vợ tốt không dễ dàng, mọi người chọn trước đã, chọn lựa xong rồi, ca ca cũng không có ý kiến, đúng không, ca ca."

"Đúng, mọi người chọn trước đã." Trần Lực nói liên tục.

Nhưng kế tiếp lại kéo tới hôn sự của Ninh Thư, nói muốn đem Ninh Thư gả đến nhà như thế nào.

Ninh Thư im lặng, mặt không chút thay đổi, ngược lại không liên quan đến chuyện của cô.

Mà Phương Dũng bên này vừa về nhà, đã bị mẫu thân báo cho biết, Bạch Y Xảo tới tìm hắn, nghe được tên Bạch Y Xảo, Phương Dũng nhíu mày một cái, chỉ nói với mẫu thân mình không cần để ý tới.

Thế nhưng Bạch Y Xảo hầu như mỗi ngày đều đến cửa nhà tìm Phương Dũng, hơn nữa hiện tại Phương Dũng là chàng rể tốt nhất để lựa chọn, điều kiện gia đình đơn giản, không có huynh đệ, bên trên chỉ có một mẫu thân.

Quá nhiều người mơ ước Phương Dũng, Bạch Y Xảo liền có chút luống cuống, còn tiêu ít tiền trên phố để rao tin mình là thê tử Phương Dũng.

Nhưng Phương Dũng vẫn không thèm nhìn, cho dù gặp, Phương Dũng cũng không để ý tới nàng, Bạch Y Xảo như đang độc thoại độc diễn, bóc sâu nội tâm của mình là cỡ nào cỡ nào yêu Phương Dũng, nàng là cỡ nào cỡ nào vô tội, cho nên, chàng phải tha thứ cho thiếp.

Nếu không thì là nghĩ cách nói chuyện xưa với Phương Dũng, hy vọng Phương Dũng có thể hồi tưởng lại thời gian hạnh phúc trong quá khứ của hai người, Phương Dũng sẽ mềm lòng.

Thế nhưng Phương Dũng vẫn tê liệt nghiêm mặt, không có phản ứng gì, Phương Dũng người đàn ông này, là một nam nhân cực kì có chủ kiến, người có chấp niệm mạnh, khi đã nhận định cái gì, cơ bản sẽ không dao động.

Đối phương không phản ứng lại, Bạch Y Xảo có chút nóng nảy, thậm chí nói ra nói vào chỉ trích Phương Dũng giờ được vinh hoa phú quý, vứt bỏ người vợ khổ cực, chính là một phiên bản của Trần Thế Mỹ.

Bạch Y Xảo cực kì cố chấp, sử dụng rất nhiều thủ đoạn, tỏ ra yếu kém, uy hiếp, ra vẻ thương cảm, khổ nhục kế, còn muốn treo cổ tại cửa nhà Phương gia, luân phiên đủ trò dối trá.

Dù sao cũng khá náo nhiệt, tăng không ít trò cười lúc rảnh rỗi cho bách tính đại đô, Ninh Thư thiếu chút nữa mang cái ghế đến ngồi ở cửa nhà Phương Dũng xem trò vui.

Hiện tại chinh chiến, Ninh Thư cơ bản cũng không đi theo, đều là đồ đệ cô đi lên chiến trường, cho dù những người này có được quan to lộc hậu, cũng có phần của cô ở bên trong.

Lực tín ngưỡng không ít đâu.

"Keng, nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không." Giọng 2333 trong đầu vang lên.

Tới thế giới này rất lâu, tính một chút thời gian, bây giờ Trần Nhị Muội đã mười tám tuổi rồi.

"Rời khỏi." Chọn đồng ý.

Đầu ong một tiếng, liền trở về không gian hệ thống.

Ninh Thư cảm giác cực kì uể oải, nằm trên giường ngủ một giấc trước, chiến tranh có thể phá hủy tất cả, mỗi lần chiến tranh giết người là mệt nhất, uể oải từ trong linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.