Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 933: Nàng dâu (3)



Giá trị của toàn bộ linh hồn rất lớn, nguồn gốc của linh hồn chính là ở chỗ đó, nếu như không có lực linh hồn thì cơ hội được luân hồi chuyển kiếp sẽ rất thấp.

Rất ít người chịu hiến dâng toàn bộ lực linh hồn.

Ninh Thư cảm thấy rằng Trương Ninh hoàn toàn không biết đến tầm quan trọng của lực linh hồn, hoặc có thể là cô ta hoàn toàn không để ý. 

Nhưng mà Ninh Thư vẫn phải nhắc nhở cô ta một chút.

Trương Ninh quay đầu lại nhìn Ninh Thư, ánh mắt cô ta xám xịt và trống rỗng: "Cảm ơn cô, vậy thì tôi sẽ dâng hiến 3/4 linh hồn vậy."

"Cô chắc chắn chứ?" Ninh Thư hỏi. 

Trương Ninh gật đầu.

"Vậy tâm nguyện của cô là gì?" Ninh Thư lại hỏi cô ta.

"Tôi không có tâm nguyện gì cả." Nói xong, hình ảnh của Trương Ninh dần dần biến mất khỏi không gian hệ thống. 

Ninh Thư:...

Ninh Thư hít sâu một hơi, ấn mở cửa hàng hệ thống đổi Tích Cốc đan, kết quả nút đổi lại là màu xám, không ấn được. Ninh Thư hỏi: “Vì sao mấy thứ bình thường này cũng không được đổi?”

2333 nói: “Đây là thế giới hòa bình không thiếu ăn thiếu mặc thiếu thuốc thiếu thang nên hệ thống khóa hết mấy thứ này lại.” 

Ninh Thư: …

Là thế giới hòa bình nhưng trong lòng Ninh Thư thấy không ổn lắm.

Ninh Thư tắt hệ thống trao đổi lại, cô trấn tĩnh lại một chút rồi mới nói với hệ thống 2333: "Tiến vào thế giới đó thôi." 

"Được..." 2333 đáp lời.

Ninh Thư ngất đi một lúc, cô cảm thấy như bản thân đang xâm nhập vòa một cơ thể khác, đến lúc dung hợp hoàn toàn thì cô liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên tai, khóc liên tục.

Cô còn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nữa, chắc là đang ở bệnh viện. 

Ninh Thư cảm thấy bụng rất đau, đau khủng khiếp, hơn nữa lúc cô động đậy còn có một luồng nhiệt tỏa ra, toàn thân đều dính đầy mồ hôi.

Ninh Thư mở mắt ra, cô nhìn thấy một đứa bé đang nằm trên chiếc giường của trẻ em bên cạnh, gương mặt nó đỏ bừng lên, đây chắc là đứa con chỉ sống được nửa năm của nguyên chủ.

Ninh Thư muốn cử động nhưng bụng cô đau đến mức không chịu nổi, Trương Ninh đẻ mổ ư? 

Ninh Thư:...

Cho nên đây chính là lúc Trương Ninh vừa mới sinh em bé xong?

Mẹ ơi, cô còn phải ở cữ nữa ư? 

Ninh Thư cảm thấy cơ thể khó chịu vô cùng, vừa yếu vừa mệt.

"Con tỉnh rồi à?" Mẹ chồng Trương Ninh đi lấy nước về, bà ta lạnh lùng nói với Ninh Thư, sau đó đặt bình nước ở chỗ đầu giường rồi quay sang nhìn đứa bé.

Mẹ chồng của Trương Ninh nhìn vẫn còn trẻ, bà ta có một mái tóc được uốn xoăn như mỳ tôm vậy, nhưng mà đối mặt với đứa con dâu vừa sinh, gương mặt bà ta lại không hề bộc lộ cảm xúc gì cả. 

Bà ta bế đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường bé lên rồi lẩm bẩm: "Sao lại là con gái cơ chứ?"

Sau đó bà ta thực hiện một hành động khiến Ninh Thư suýt nữa nhảy dựng lên, cô chỉ nhìn thấy bà ta xách một chân của đứa bé lên khiến cho đứa bé ngã lộn ngược xuống, sau đó lắc lắc, "Con rơi, con rơi..."

Những đứa bé sinh ra không phải là bé trai thì đều bị gọi là con rơi. 

Đứa bé vừa mới được sinh không lâu, cả người vẫn đang rất yếu ớt, đến cổ cũng chưa cứng cáp, mỏng manh vô cùng, vậy mà lại bị cầm lấy cổ chân xách ngược lên, khuôn mặt nhỏ bé khó thở đến mức đỏ bừng lên, nó khóc ầm ĩ.

Ninh Thư tức giận đến mức chỗ vết mổ đều nứt hết ra, cô vùng dậy, toàn thân đau đến mức run bần bật lên.

Vừa mới sinh xong cho nên khả năng tiêu hóa của dạ dày không được tốt cho lắm, sẽ buồn nôn, bây giờ lại bị xách ngược lên cho nên sữa trong dạ dày đều bị nôn ra hết, còn sặc luôn cả vào mũi, sữa chảy khắp mặt đứa bé. 

Lúc này mẹ chồng của Trương Ninh mới ôm lấy đứa bé, Ninh Thư giằng lấy đứa bé, cô dùng góc áo của bộ đồ bệnh nhân lau sạch vết nôn trên người đứa bé.

Có một ít chảy vào mũi cho nên đứa bé cố gắng ho ra, nó ho đến mức mặt mày tím xanh hết cả lên.

"Ơ, nó làm sao thế này?" Mẹ chồng của Trương Ninh đứng bên cạnh hỏi. 

Trong lòng Ninh Thư xuất hiện tia lửa giận không thể nào kiềm chế nổi, đây là loại người gì chứ?

Ninh Thư cúi người xuống, cô ngậm lấy mũi của đứa bé, cô nhẹ nhàng hút chất bẩn chảy vào mũi của nó từ lúc nãy ra, nểu để chảy vào yết hầu, đứa bé sẽ sặc chết mất.

Ninh Thư lật người đứa bé lại, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nó, sau đó cô nhấn vào nút cấp cứu ở đầu giường. 

Một lúc sau, bác sĩ và y tá đến, Ninh Thư nói rõ tình trạng của đứa bé cho họ.

Bác sĩ quát mẹ chồng của Trương Ninh mấy câu, khiến cho sắc mặt của bà ta cực kỳ tệ: "Đây là cháu gái của tôi mà."

Còn có người đối xử với cháu gái của mình như thế ư, mặc dù Ninh Thư tỏ ra yên tĩnh nhưng trong lòng cô tràn đầy lửa giận. 

Bác sĩ mang đứa bé đi kiểm tra, còn bộ đồ bệnh nhân Ninh Thư đang mặc dính đầy máu, vết mổ rách ra rồi, phải khâu lại một lần nữa.

Phần bụng đau đến mức khiến Ninh Thư túa đầy mồ hôi, giống như thể có người cố gắng xé vết mổ của cô ra vậy, đúng là đau đến thấu tâm can.

Ninh Thư bị đẩy đến phòng phẫu thuật, có lẽ lực linh hồn mạnh hơn trước cho nên làm mất tác dụng của thuốc tê, Ninh Thư cảm thấy mũi kim xuyên qua da mình, đau đớn vô cùng. 

Ninh Thư có cảm giác muốn khóc, cả cơ thể cô như đang kêu rên, mệt mỏi mà kêu rên.

Sau khi khâu vết mổ xong, lúc tỉnh lại cô nói thẳng với y tá: "Cho tôi ít thuốc giảm đau."

Đến thuốc giảm đau cũng không cho, muốn người ta đau chết à? 

Mẹ chồng đứng bên cạnh giường không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đã sinh ra một đứa con gái rồi mà còn lắm chuyện."

Gân xanh trên trán Ninh Thư nổi lên, mẹ chồng không để ý đến mà lại nói tiếp: "Có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm một chút, Kim Vĩ kiếm tiền không hề dễ dàng, bây giờ đã sinh con gái rồi, cho nên sau này còn phải sinh lần thứ hai nữa."

Vừa mới sinh xong lại đòi sinh tiếp! 

Chỉ có ở trong hoàn cảnh này, Ninh Thư mới cảm nhận rõ ràng sự đau khổ khiến cho cô ở cữ cũng không yên ổn, đau chỗ nào thì đâm vào chỗ đấy.

Sinh một đứa bé khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rồi lại còn bị đối xử như thế nữa, còn bảo cô sinh ra một khoản lỗ.

Đúng là một người thích chê bai và công kích người khác. 

Phụ nữ không chỉ phải đối mặt với sự khinh miệt và áp bách của đàn ông mà còn phải đối mặt với sự nhục nhã của phụ nữ, dùng sự nhục nhã đó để lấy lòng đàn ông.

Cái gì mà tam tòng tứ đức đấy đều do phụ nữ tự dựng ra, đẩy mình vào chỗ bùn lầy để lấy lòng đàn ông, chỉ có như vậy, bạn mới có thể có được sự nuông chiều của đàn ông, chăm sóc đàn ông thật cẩn thận, phải xem họ như vua vậy.

Phụ nữ đánh nhau, đẩy nhau vào chỗ chết nhưng lại vô cùng khoan dung với đàn ông. 

Ninh Thư hít thật sâu một hơi: "Cho tôi ít thuốc giảm đau."

Sắc mặt của mẹ chồng cô rất tệ, bà ta cứ lẩm bẩm mãi.

Ninh Thư mệt mỏi ngủ thiếp đi, cơ thể cô đúng là mệt quá rồi. 

Mắc phải chứng trầm cảm sau sinh là điều quá bình thường, áp lực, sự thờ ơ, tinh thần cô như bị lăng trì tùng xẻo.

Bởi vì lúc có thai các kích thích trong cơ thể đều bị biến đổi gây mất cân bằng nội tiết, khiến cho tâm trạng thay đổi, không còn hứng thú với bất cứ cái gì nữa, khóc lóc, tự ti, mệt mỏi đến mức đầu óc cũng phản ứng chậm chạp, suy nghĩ khó khăn, cho nên mới có cách nói mang thai một lần ngu ngốc ba năm.

Đến buổi trưa, An Kim Vĩ tan làm đến bệnh viện thăm Ninh Thư, hắn ta đeo kính, vừa cao vừa gầy, khuôn mặt hắn không có cảm xúc gì. 

An Kim Vĩ không đẹp trai lắm, chỉ có thể coi là ưa nhìn, chứ cũng không cao lớn thô kệch.

Lúc hắn bước vào ngồi xuống bên cạnh giường, Ninh Thư cảm thấy một dòng khí lạnh truyền đến, hắn đúng là một tên chỉ màng tư lợi.

Hắn kết hôn với Trương Ninh chẳng qua vì nghĩ kết hôn với ai cũng như nhau, cảm giác như là tùy tiện chọn một người sống chung vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.