Bút Ký Thời Không

Chương 114: 114: Giáo Bá Cầu Dạy Dỗ! 1




“Mẹ mày! Đồ tiện nhân! Hồ ly tinh! Nếu còn để tao thấy mày vờn quanh Ninh học trưởng, không đơn giản là một trận cảnh cáo như hôm nay đâu!”
Nữ sinh cầm đầu thấy Sơ Nghiên vẫn còn nhìn mình, nổi giận đùng đùng quát.

Ả giơ tay lên, định đánh một bạt tay vào mặt Sơ Nghiên, lại bị một tiếng thét cắt ngang.
“Các người làm gì đó! Thầy giáo vụ đến rồi!! Còn không dừng tay!?”
Người đến là một nữ sinh khác, gương mặt xinh đẹp, đường nét ngây ngô đáng yêu, trên mặt lại tràn đầy khí khái chính nghĩa.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, vừa năng động dễ thương, mang lại cảm giác như nhìn thấy mối tình đầu thanh xuân vườn trường.

“Mẹ nó, là Tô Tinh Thần, dúng là xui xẻo, lại bị cô ta bắt gặp.”
“Phi! Xem như mày may mắn, nhớ lời cảnh cáo của tao.

Chúng ta đi!”
Sơ Nghiên chấn chỉnh một chút, từ dưới đất đứng lên.

Nói cho cùng ngồi trên mặt đất có chút bẩn.
“Bạn học Ngôn, cậu không sao chứ?”
Sơ Nghiên đánh giá nàng một lượt, khẽ gật đầu một cái.
“Vừa rồi cảm ơn, tôi không sao.”
Nếu nữ sinh này không đến, sợ là đám người kia lúc này đã nằm bò dưới đất rồi đi.
Sơ Nghiên lướt qua Tô Tinh Thần rời đi, Tô Tinh Thần đưa tay, còn định nói gì nữa, nhưng nhìn bóng dáng cô, liền đem lời đến bên miệng nuốt xuống.
Thôi, Ngôn Chỉ kiêu ngạo, tự tôn lại lớn, cô như vậy chỉ có tổn thương cậu ấy.
Sơ Nghiên mở ra hệ thống, chủ động dùng hệ thống chữa trị thương tích.

Hiện tại cô nắm lại quyền điều hành hệ thống chủ, cũng không cần dùng tích phân gì đó nữa, đống số liệu kia đối với cô vô dụng.


Thiên Hoa lại ngược lại vui vẻ, mặc dù hiện tại ký chủ không có cho nó khôi phục bộ dáng người, nhưng một cục bông vẫn vui vẻ bay xung quanh Sơ Nghiên.

Mặc dù ký chủ hiện tại so với trước có chút hung, nhưng mà lợi ích nó thu được càng nhiều a.

Toàn bộ Tích phân thu được, nó đều bản thân sở hữu, chẳng mấy chốc nó liền sẽ khôi phục hệ thống đệ nhất!
“Tiểu Hoa, đem cốt truyện thế giới này gửi cho ta.”
[Vâng, ký chủ đại nhân!]
Vị diện này là một câu chuyện tình yên thanh xuân vườn trường.
Nam chủ Ninh Mặc, là một vị giáo thảo đẹp trai học giỏi, nam thần bề noài xuất chúng.

Gia cảnh của hắn thế nhưng không tốt lắm, lúc 10 tuổi gia đình phá sản, cha hắn vì nợ nần chồng chất mà lựa chọn tự tử, mẹ hắn cũng vì vậy mà lâm bệnh, một năm sau liền đi theo.

Ninh gia rớt đài, Ninh Mặc từ một vị thiếu gia người người ngưỡng mộ, rơi xuống thành một cô nhi nghèo khổ phải sống nhờ nhà bác cả.
Mặc dù gia thế sa súc, nhưng Ninh Mặc cũng không vì vậy mà tinh thần sa súc.

Hắn lấy thực lực tuyệt đối, trí tuệ thông minh hơn người thi vào đại học hàng đầu đất nước, xây dựng sự nghiệp, tìm ra kẻ thù hại cha mẹ mình năm xưa, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Mà nữ chính Tô Tinh Thần, đại tiểu thư Tô gia, một trong ba gia tộc hàng đầu thành phố A, còn xuất thân chính trị gia tộc, địa vị cực kỳ cao.

Nàng học lực cũng không thua nam chủ, dung mạo lại xinh đẹp, cũng là học bá nổi danh trong trường học.

Hai người này trước đây là thanh mai trúc mã, nhưng từ khi gia tộc nam chủ sa súc, nam chủ phải chuyển nhà đi, hai người liền mất liên lạc.

Không ngờ tới sáu năm sau, định mệnh chỉ lối, hai người lại lần nữa chung trường.


Nữ chủ gặp lại hắn, tình cảm sáu năm vốn tưởng nhạt nhòa lại lần nữa ùa về, nỗ lực tiếp cận, mặc cho sự từ chối né tránh của nam chủ, cuối cùng Ninh Mặc bị nàng chân thần đả động, hai người liền lần nữa bên nhau.

Sau này ra trường, hai người cũng gặp vô số trở ngại, từ sự nghiệp, gia tộc, kẻ thù, trải qua gian nan, không dễ dàng mới đi đến kết quả, cuối cùng ở bên nhau.
“Vậy nhiệm vụ của ta là?”
Sơ Nghiên hơi nâng mi, nghe qua cốt truyện, nàng cảm thấy nam nữ chủ của thế giới này hẳn là không có vấn đề gì.
Nguyên chủ tên Ngôn Chỉ, là một nữ sinh gia thế bình thường.

Học lực cũng bình thường, dung mạo cũng không quá xuất chúng.

Thế nhưng cô với nam chủ lại có liên lụy.

Nguyên chủ chính là hàng xóm mới của Nam chủ, cũng chính là em gái nhà bên trong truyền thuyết a.
Cô với nam chủ từ 10 tuổi quen biết, đến nam cũng đã quen biết sáu năm, tình cảm so với nam nữ chủ không hề thua kém.

Mà nguyên chủ đối với vị anh trai hờ này lại phát sinh tình cảm thiếu nữ.
Cô thừa biết trong lòng nam chủ không có cô, chỉ xem cô là em gái, nên chỉ đem đoạn tình cảm này chôn giấu.

Cũng chỉ vì cùng Ninh Mặc thân cận, lại không có gia thế chóng lưng, Ngôn Chỉ bị các nữ sinh khác cô lập, bị bạo lực học đường không biết bao nhiêu lần.

Từ một thiếu nữ hoạt bát như ánh dương, trở thành một người nhút nhát âm u.

Cũng dần dần giữ khoảng cách né tránh Ninh Mặc.


Mà Ninh Mặc không biết những chuyện này, chỉ biết Ngôn Chỉ cố tình né tránh hắn, bản thân hắn cinf lo chưa xong, cũng không thích miễn cưỡng hay xen vào chuyện của người khác, tình cảm hai người đến cuối cấp dần dần lạnh nhạt.

Sau này nguyên chủ bị trầm cảm nặng, không thể hoàn thành chương trình đại học, tâm trí lại có vấn đề, cuối cùng tự sát mà chết.
"..."
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, nguyên chủ chẳng qua là một nữ phụ pháo hôi đáng thương, bị cuốn vào câu chuyện của nam nữ chủ, không mai bỏ mạng mà thôi.

Đúng là xúi quẩy mà.
[Ký chủ, nhiệm vụ của chị là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ: khiến những kẻ ức hiếp mình phải trả giá.

Hoàn thành chương trình đại học, báo hiếu cha mẹ Ngôn.]
Nhiệm vụ này không tính khó khăn.

Chỉ là trả giá bao nhiêu là đủ? Có cần giết luôn không? Còn có báo hiếu bao lâu thì được? Cả đời sao?
Thiên Hoa: [...Cái này, chị cứ làm theo khả năng a, hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ có nhắc nhở a.]
Nói cho cùng thứ nàng cần cuối cùng chỉ có linh hồn chi lực của nguyên thân giúp nàng chữa trị hồn lực.
Nhiệm vụ này với bảo vệ hắn, có tính quan trọng ngang nhau.
Sơ Nghiên quay về lớp, đồng phục của cô bị bẩn, may mắn nguyên chủ thường xuyên bị bắt nạt, luôn có chuẩn bị sẵn đồng phục khác trong balo.
Cô vừa vào lớp, thế nhưng bắt gặp một trong số đám nữ sinh bắt nạt mình vừa rồi là bạn cùng lớp.

Ả vừa thấy Sơ Nghiên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sơ Nghiên đạm bạc dời ánh mắt, đến chỗ mình xách balo lên rời đi.
"Ngôn Chỉ, đều sắp vào học rồi, cậu còn đi đâu đó."
Sơ Nghiên nghe người gọi mình, cũng không quay đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng:
"Đi thay đồ."
Quần áo trên người, bẩn chết đi được.

Sau khi Sơ Nghiên một thân quần áo đầu tóc sạch sẽ quay lại, lúc này mới nhìn kỹ, cái bàn của cô đúng là không thể tồi tệ hơn nữa.
Trong hộc bàn chứa đầy giấy vụn cùng rác, phía trên thì vẽ bậy đủ lời chửi mắng.


Sơ Nghiên nhìn sơ qua một lượt, cũng không nổi giận, đi ra khỏi phòng.
Cả lớp tò mò nhìn theo, không biết Sơ Nghiên đang định làm gì.
“Ngôn Chỉ hôm nay làm sao vậy?”
“Cô ta đổi tính rồi à? Sao lại không khóc lóc nữa?”
Đám nữ sinh làm ra hiện trường cũng kinh ngạc, phản ứng này không giống bình thường nha.
Lát sau, Sơ Nghiên quay trở lại cùng với thầy giáo vụ.Cả lớp hít một hơi khí lạnh.
Sao cô ta lại mời ác ma này tới!!!!
“Nghe nói lớp chúng ta phá hoại tài sản của trường học?”
Trường A cũng không phải là trường quý tộc gì đó, đám học sinh cũng không phải đám thiếu gia thiên kim giàu có, đám nhóc con đối mặt giáo viên vẫn là nơm nớp lo sợ.
“Không biết là bạn học nào làm ra?”
Cả lớp im lặng cúi đầu, không nói tiếng nào.

Nhưng mà thầy giáo vụ cũng không vì vậy mà bỏ qua, ông đẩy đẩy gọng kính, nở nụ cười đầy thiện ý lên tiếng:
“Nếu đã không có bạn nào nhận, vậy lớp chúng ta bị trừ 1000 điểm thi đua, cùng với làm vệ sinh sân trường 1 tuần.”
#[email protected]#$%!!!?!
“Là bạn ấy!”
Chưa đến năm giây, cả lớp không hẹn mà đồng loạt chỉ vào một nữ sinh.

Thật không may, đúng là nữ sinh bắt nạt cô trong nhà vệ sinh kia.
Nữ sinh:!!! Đám phản bội chết bầm này!!
Nữ sinh bị thầy giáo gọi lên văn phòng, lúc đi cũng không chịu thiệt, lôi thêm 3 đồng bọn khác nữa.

Bọn họ sắc mặt khó coi, lúc đi ngang còn trừng Sơ Nghiên một cái.
Bàn học tạm thời không thể ngồi, Sơ Nghiên ngang nhiên đến chỗ của nữ sinh kia ngồi xuống.

Dù sao bàn học kia một sớm một chiều không thể thay mới, tạm thời miễn cưỡng ngồi ở đây.
Nghe nói nữ sinh kia phải bồi thường thiệt hại, hơn nữa còn phải viết kiểm điểm.
Ngôn Chỉ hôm nay, đúng là có độc!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.