Bút Ký Thời Không

Chương 120: 120: Giáo Bá Cầu Dạy Dỗ! 7




“Thần Thần, cậu…” Lại vì tên này mà nổi giận với tớ?
Long Thiên Hạo chưa kịp nói hết câu, Tô Tinh Thần đã nổi giận đứng lên, kéo Ninh Mặc chen khỏi đám người rời đi.

Hai người vừa ra khỏi đám đông, cũng không chú ý đến Sơ Nghiên bên này, một đường đi thẳng về lớp.
Long Thiên Hạo vẫn bị đám nữ sinh vây quanh, chỉ là bản thân hắn chỉ im lặng nhìn Tô Tinh Thần và Ninh Mặc dần khuất bóng khỏi nhà ăn, cũng không nói gì nữa.
Nhìn hai người họ lôi kéo nhau rời đi, Sơ Nghiên âm thầm đánh giá một chút, có lẽ Ninh Mặc cũng bị sự kiên trì của nữ chủ đả động một chút rồi.

Chẳng qua không lâu nữa, hai người lại gặp cấm cản từ Tô gia mà thôi.

Cũng sắp thi Đại học rồi nhỉ? Còn cô thì lên lớp 11.
Sơ Nghiên vào căn tin, thế nhưng lại vô tình nhìn thấy Phó Niên Trạch cũng đang dùng bữa ở một góc.

Cô hơi nghiêng đầu, ở trường, giáo viên và học sinh dùng chung một nhà ăn.

Lúc này, một cô giáo đi tới, đặt phần cơm ngồi đối diện Phó Niên Trạch.

Cô giáo này cô cũng không có ấn tượng, muốn tìm Bạch Mộng Nhiên hỏi một chút, cô ấy lại đang đu idol bên kia rồi.
“Thầy Phó, ở đây không có ai ngồi chứ? Tôi có thể ngồi đây không?”
Cô giáo ngồi đối diện khẽ vén tóc, có chút e thẹn lên tiếng.

Sơ Nghiên vừa nhìn liền biết nữ giáo viên này có ý với Phó Niên Trạch.

Hai người ngồi gần, Sơ Nghiên cũng nghe bàn tán khe khẽ của một vài học sinh xung quanh.
“Cô Thẩm với thầy Phó là một đôi hả?”

“Hình như hai người họ đều đang thực tập ở trường chúng ta, nghe nói còn chung trường đó.”
“Trời ơi, thầy Phó đẹp trai như vậy, cô Thẩm lại xinh đẹp dịu dàng, đúng là một đôi trời sinh mà!”
“…”
Phó Niên Trạch ở xa, cũng không nghe thấy những lời học sinh bàn tán, chỉ lịch sự nói không sao.

Người cũng đã ngồi xuống rồi, còn hỏi hắn có thể không, bàn của căn tin trường cũng không phải của hắn, hắn còn từ chối được sao?
Nữ giáo viên liền lập tức đỏ mặt vui vẻ nói chuyện.

Mặc dù là cô ấy chủ động bắt chuyện, nhưng Phó Niên Trạch vẫn đáp lại một chút.
Thấy Sơ Nghiên nhìn chằm chằm bên đó, Thiên Hoa sợ cô làm gì quá mức, vội trấn an:
[Ký chủ đại nhân, Thần Tử điện hạ chẳng qua là lịch sự, là lịch sự, ngài ấy sẽ không có thích cô giáo kia đâu.]
Sơ Nghiên liếc nó một cái, tựa hồ đang nói nó nhiều chuyện.

Cô một đường đi đến chỗ hai người đang ngồi ăn cùng nhau.
Hai người thấy Sơ Nghiên đi đến, hơi sửng sốt cũng như nghi hoặc nhìn cô.

Sơ Nghiên hơi mím môi, lúc này thái độ lại khác xa cô thường ngày, có chút bối rối.
“Thầy ơi, em có một đề Tiếng Anh em có chút không hiểu, có thể phiền thầy không ạ?”
Thiên Hoa: (O_O) Đây là ký chủ nhà nó hả?
Sơ Nghiên đến giống như một vị cứu tinh, Phó Niên Trạch lập tức gật đầu, thu dọn rồi đứng lên:
“Được, em đem đề nào không hiểu mang theo, đến phòng giáo viên gặp thầy.”
Phó Niên Trạch ôn hòa nói với Sơ Nghiên, sau đó quay sang cô Thẩm nói:
“Cô từ từ ăn, tôi xin phép đi trước.”
Cô Thẩm cũng không thể cố mà giữ người lại, cười gượng một tiếng:
“Không sao, thầy lên lớp trước đi.”
Sơ Nghiên theo chân Phó Niên Trạch rời đi, lý do là đột ngột nghĩ ra, Sơ Nghiên cũng không mang theo đề tiếng anh nào.

Cô bước chậm theo sau lưng Phó Niên Trạch.
“Em không về lớp lấy đề sao?”
Phó Niên Trạch thả chậm bước chân, quay đầu lại hỏi.

Sơ Nghiên khẽ lắc đầu:
“Em quên mang đề theo rồi.”
Phó Niên Trạch phì cười một tiếng, trong lòng cũng đoán được một chút, cô hẳn cảm thấy hắn không thoải mái, nên giải vây.
“Sao thế ạ? Không lẽ em làm bậy, phá chuyện tốt của thầy ạ.”
Phó Niên Trạch sửng sốt, cười khẽ nói:
“Không có, cảm ơn em giải vây cho thầy.

Bài tập nào không hiểu, đến cuối tuần có thể đều mang theo, thầy đều sẽ giải đáp cho em.”
“Vâng.”
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, hai người người trước kẻ sau cùng đi về lớp học, đương nhiên Phó Niên Trạch là đến phòng giáo viên, mà Sơ Nghiên thì về lớp.

“Thầy ơi.”

Sơ Nghiên ở phía sau kêu một tiếng.

Phó Niên Trạch dừng bước, nghiêng đầu lại nhìn cô, chờ cô hỏi tiếp.

Nữ sinh hơi rũ mắt, bàn tay hơi nắm mép váy, khe khẽ hỏi:
“Thầy có bạn gái chưa ạ?”
Phó Niên Trạch ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Sơ Nghiên, tựa hồ không nghĩ cô lại hỏi chuyện này, hơn nữa còn trực tiếp hỏi.

Nhất thời Phó Niên Trạch cứng đờ đứng đó, không biết trả lời thế nào.

Hành lang lúc này vô cùng vắng, có lẽ vì lúc này mọi người đều tập trung dưới căn tin hoặc sân trường, ít ai đến đoạn đường này.

Bất quá chóc lát vẫn có một hai học sinh đi ngang qua, còn cúi chào Phó Niên Trạch một cái, hắn mới hoàn hồn.
Che đi sự thất thố của bản thân, hắn ho nhẹ một tiếng, khôi phục bộ dạng ôn nhu gần gũi hỏi:
“Sao em lại hỏi chuyện này, có, ừ, có hơi riêng tư một chút.”
Cái này hắn không nhất thiết phải trả lời đâu ha? Chẳng lẽ bạn học này say nắng hắn rồi?? Tình yêu thầy trò cấm kỵ ư? Có chút khó khăn, lúc đó đến trường làm sao nhìn nhau? Không phải, cô mới lớp 10 đó, còn chưa đủ 18 tuổi, không đúng, hắn với em ấy chưa quen bao lâu mà đúng không? Hắn đang nghĩ linh tinh cái gì vậy hả?
Sơ Nghiên ngẩn đầu, ánh mắt hơi hoài nghi nhìn hắn, nói:
“Em hỏi giúp người khác ạ, người đó rất thích thầy.”
Phó Niên Trạch: “…”
“À, ra, ra là vậy sao? Thầy tưởng…”
“Thầy tưởng gì ạ?”
Ánh mắt của Sơ Nghiên quá mức thanh triệt, khiến hắn nhìn vào lại có chút hổ thẹn.
“Khụ, không có gì.

Thầy hiện tại đúng là chưa có bạn gái cũng chưa thích ai.”
“Vậy thì tốt rồi ạ!”
Sơ Nghiên mỉm cười, chưa thích là tốt nhất, nếu thích rồi… cái này không cần thiết nữa a.
Thiên Hoa: Ký chủ bây giờ đúng là giống con người hơn trước, còn có thể có mấy biểu cảm kiểu đó hả? Đúng là khiến nó lau mắt mà nhìn.
“Vậy em về lớp đi, thầy cũng về phòng giáo viên chuẩn bị cho tiết kế tiếp.”
Phó Niên Trạch hiểu lầm, có chút lúng túng, qua loa một chút liền rời đi.


Sơ Nghiên nhìn bóng lưng hắn rời đi, có điều suy ngẫm.
Hình như muốn theo đuổi nhóc con ở thế giới này, cũng không phải khó khăn lắm.
Nếu cô nhớ không lầm, Phó Niên Trạch chỉ có thể thực tập ở trường hơn một năm, nghĩa là đến lúc cô bước vào lớp 12, hắn sẽ rời trường.

Lúc đó hình như cũng là giai đoạn biến cố của Phó gia, nhưng hiện tại thì khác, không biết chừng chuyện đó sẽ diễn ra sớm hơn.
Kẻ đó, có khi cũng đã xuất hiện ở vị diện này.
Sơ Nghiên nhớ lại hai lần trước, cô đều để hắn làm tổn thương đến nhóc con, đúng là khó mà tha thứ được.

Lần đầu tiên là do hắn bất ngờ xuất hiện, cô chưa kịp phát hiện, lần thứ hai là vì cô mất trí nhớ tạm thời.

Nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba!
[Ký chủ, chị cần chú ý, không thể làm vị diện sụp đổ thêm nữa, nếu không thần hồn của Thần Tử đại nhân cũng sẽ chịu ảnh hưởng, làm chậm tốc độ khôi phục của ngài ấy.]
“Đã biết.”
Sơ Nghiên nhàn nhạt đáp một tiếng, thả chậm bước chân về lớp.
_________
Chớp mắt một cái, một tuần học nhàm chán cuối cùng cũng hết.

Sơ Nghiên nhìn đống đề trên bàn, trầm mặc một chút.
Lúc đầu không để tâm đến đám đề này, nhưng mà nếu đã quyết định dùng việc học tập để tiếp cận nhóc con, vậy chỉ có thể kiên trì giải đống đề này mà thôi.
Điên rồi, cô mà cũng có lúc phải mất ngủ với đống bài tập đề thi của học sinh.
______
Tác giả: Thật ra Nghiên Nghiên nhà ta lớn hơn anh nhà rất nhiều nga, nên gọi nhóc con rất bình thường nga ~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.