Bút Ký Thời Không

Chương 130: 130: Giáo Bá Cầu Dạy Dỗ! 17




Sơ Nghiên về nhà chuẩn bị một chút, thay một bộ váy màu đen, tóc đen thả tự nhiên, bên mái thì kẹo một chiếc kẹp nạm ngọc.

Nhìn qua linh động lại có chút đáng yêu, bất quá cũng không đem lại cảm giác yếu ớt, ngược lại một thân váy đen lại đem đến cảm giác trưởng thành hơn.
“Chỉ Chỉ? Con đi đâu đó?”
Mẹ Ngôn vừa bên ngoài về, thấy con gái ăn mặc xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, hơi hơi kinh ngạc, tiện miệng hỏi.
“Con đi ăn mừng với bạn học.”
Sơ Nghiên đương nhiên đáp lại, mẹ Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ là ra ngoài buổi tối, hơi lo lắng dặn dò cô cẩn thận rồi đi vào nhà cất đồ.
Sơ Nghiên ngồi trên sofa ở phòng khách, điện thoại liền vang lên.

Cô bắt máy, giọng Bạch Mộng Nhiên liền vang lên:
“Chỉ Chỉ, mình đang ở trước nhà cậu nè, mau ra đi.”
Mẹ Ngôn cũng đi theo Sơ Nghiên ra ngoài, thấy Bạch Mộng Nhiên đến đón, mới hơi yên tâm một chút, dặn dò cô về sớm một chút.

Gia đình Bạch Mộng Nhiên khá giả, cũng có tài xế riêng đưa đón, cô lên xe, liền nhìn thấy Bạch Mộng Nhiên một thân váy trắng tinh xinh đẹp như thiên thần.

Dung mạo Bạch Mộng Nhiên rất khá, tinh xảo xinh đẹp, lúc này tỉ mỉ trang điểm càng lộ ra mùi vị thiếu nữ thanh khiết đẹp đẽ.
Bạch Mộng Nhiên nhìn Sơ Nghiên một lượt, có chút không vừa lòng nói:

“Chỉ Chỉ, một thân này của cậu cũng quá đơn giản đi? Còn không chịu trang điểm một chút!”
Kỳ thật nhờ có dưỡng nhan linh thủy, làn da của Sơ Nghiên trắng mịn không chút tì vết, đã rất đẹp, dù không make up cũng đủ xinh đẹp.

Người ta đều nói nhất dáng nhì da, cả hai thứ này hiện tại nàng đều có, dù ngũ quan không phải thập phần tinh xảo, nhưng nhìn qua cũng không thua bất kỳ một mỹ nữ nào.
“Không cần.”
Bạch Mộng Nhiên trừng trừng, bất quá cô nghĩ lại một thân khí chất của đồng bọn, dù không cố gắng trang điểm chỉnh chu tỉ mỉ, cũng đủ để nghiền áp vô số người.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộng Nhiên có chút hâm mộ, cũng có chút tự hào.
Hừ, người bổn tiểu thư nhìn trúng, còn không phải không tầm thường sao!
Một đoạn dạo nhạc qua như vậy, Bạch Mộng Nhiên cũng không khuyến khích được muốn Sơ Nghiên trang điểm một chút, cuối cùng vẫn là bộ dạng như cũ đến Vân Mộng.
Bước vào Vân Mộng xa hoa hào nhoáng, Bạch Mộng Nhiên cũng không nhịn được có chút cảm thán.
“Chỉ Chỉ, cậu thấy thế nào? Không hổ là Vân Mộng phải không, quá mức xa hoa.”
Đáp lại sự kinh ngạc cảm thán của Bạch Mộng Nhiên, chính là một tiếng “ừ” nhàn nhạt của Sơ Nghiên.
Bạch Mộng Nhiên: “…..” Lão đại đúng là lão đại! Được rồi, là cô tầm nhìn hạn hẹp.
Bạch Mộng Nhiên đã liên hệ với Lữ Kha, tự biết phòng bao ở đâu, một đường dẫn Sơ Nghiên đi.
Phải nói Vân Mộng này đúng là nơi để tiêu tiền, phòng bao, sảnh tiệc, phòng karaoke, tầng trên cùng còn là quầy bar, đúng là cầu gì cung đó.
Lữ Kha bao một phòng karaoke, cô vừa vào liền bị tiếng hát cùng âm thanh trong phòng đập vào tai, khiến cô không khỏi hơi hơi nheo mắt.

Lữ Kha liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sơ Nghiên, lập tức chân chó chạy tới.

“Lão đại đến rồi! Đến đến, mau mau tránh ra! Nhường chỗ, nhường chỗ!”
Đám học sinh nhà giàu này đúng là quậy đến quên trời quên đất, một đám hết uống rượu lại ca hát nhảy múa, đúng là có chút mùi vị tuổi trẻ ngông cuồng.

Sơ Nghiên không thích ồn ào, cũng không thích ca hát, chỉ ngồi một lát liền lấy cớ ra ngoài.
Cô đến nơi này cũng không phải thật sự cùng đám nhóc này chơi đùa.
Vân Mộng,…
Ánh mắt Sơ Nghiên hơi nâng, quan sát xung quanh một chút cất bước liền đi lên phía trên.

Nhưng cô vừa muốn bước vào thang máy, đã có người bước đến ngăn cản.
“Xin lỗi tiểu thư, cần có thẻ thành viên mới có thể lên lầu trên.”
Sơ Nghiên hơi nhướng mi, cũng không có làm khó, gật gật đầu xoay người rời đi.

“Di? Không phải Ngôn Chỉ sao?”
Giọng nói nữ tử mang theo chút kiêu ngạo ở phía trước vang lên, Sơ Nghiên hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, Sơ Nghiên chỉ nhận ra hai người, thứ nhất là Cố Nguyệt Hi một thân phục sức xa hoa xinh đẹp, một bộ đầm đỏ rực như lửa, ôm lấy dáng người cân đối hoàn mỹ, bên cạnh là Lục Phiên Phiên một bộ váy trắng thuần xinh đẹp dịu dàng, điềm đạm đáng yêu.

Không khiến bản thân ảm đạm, cũng không chiếm nổi bật của Cố Nguyệt Hi.

Người vừa lên tiếng là Cố Nguyệt Hi, giọng điệu ánh mắt đều là chế giễu xem thường.

Cố Nguyệt Hi và cô từ chuyện của Tô Tinh Thần lần trước liền có thù, bất quá Sơ Nghiên đánh nhau quá giỏi, thường ngày ở trường nhìn như qua loa tùy ý lại là một giọt nước cũng không lọt.

Trực tiếp đánh không được, chơi quỷ kế cũng không xong, cũng chỉ có gia thế của cô là có khuyết điểm có thể đánh vào.
Sơ Nghiên nhìn Cố Nguyệt Hi, ánh mắt lại đảo qua Lục Phiên Phiên, tự nhiên hiểu rõ chuyện của cô là Lục Phiên Phiên nói cho Cố Nguyệt Hi.

Sơ Nghiên thật ra cũng không cố ý gây sự, nhưng người ta lại không cho cô đi, còn cố ý chắn đường.
“Làm sao? Hiện tại ở Vân Mộng, loại chó mèo gì cũng có thể tiến vào sao.”.

Truyện Dị Giới
Cố Nguyệt Hi ôm tay trước ngực, ánh mắt kiều khí, cười lạnh nhìn Sơ Nghiên đánh giá một chút.

Sơ Nghiên nâng mắt nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hi, thanh âm nhàn nhạt vang lên.
“Tránh ra.”
Hai chữ đơn giản, lại nhường người ở đây không khỏi rùng mình một chút.


Tươi cười chế giễu trên mặt Cố Nguyệt Hi cứng lại.

Lại là cảm giác này, chính là lúc đó, con nhỏ này đem lại cho cô cảm giác đó.

Rõ ràng mới có mười mấy tuổi, trên người lại mang theo khí thế áp bức còn đáng sợ hơn cha cô.
Cố Nguyệt Hi lùi bước, người phía sau cô cũng không dám lại cản đường Sơ Nghiên, Sơ Nghiên liền chậm rãi thong dong rời đi.

Người đi rồi, Cố Nguyệt Hi chậm rãi nắm chặt tay, hàm răng cũng nghiến chặt.
Rõ ràng cô mới là đại tiểu thư, rõ ràng gia thế của cô cũng là gia tộc đứng đầu, lại không thể làm gì một con nhỏ nghèo túng!
Ngôn Chỉ cô không động được, còn không động được gia đình cô ta sao!
Ánh mắt Cố Nguyệt Hi léo lên sắc lạnh, dứt khoát xoay người đi vào thang máy.

Ánh mắt Lục Phiên Phiên vẫn đuổi theo hình bóng Sơ Nghiên do dự một chút, nhưng vẫn đi theo Cố Nguyệt Hi.
Ninh Mặc tuy tốt, nhưng buổi yến tiệc hôm nay đối với cô càng quan trọng.

Nếu có thể nắm bắt được Phó thiếu, một Ninh Mặc chỉ được gương mặt đẹp không gia thế không người chống lưng tính là gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.