Bút Ký Thời Không

Chương 35: 35: Con Rối Tiểu Hoàng Đế 16




"Bệ hạ, chuyện thích khách đã có kết quả."
Ám Nhất quỳ trước mặt Sơ Nghiên, cung hướng nàng nói.
Sơ Nghiên ngồi trước án kỷ, bàn tay cầm bút lướt trên tấu chương, chậm rãi mở miệng:
"Nói."
"Thuộc hạ dựa theo lệnh bài trên người tử sĩ, đã tra đến Nhiếp chính vương, mọi chứng cứ đều chỉ ra Nhiếp chính vương là hung thủ."
Ám Nhất cúi đầu, báo cáo.

Sơ Nghiên dừng bút, nâng mắt nhìn hắn một cái, lát sau mới nói:
"Lui đi."
"Vâng."
Ám Nhất đáp một tiếng, liền lui ra.

Sơ Nghiên tiếp tục phê duyệt tấu chương, lại mở miệng nói chuyện.
"Hoàng thúc, xem ra chuyện thúc quyền khuynh triều dã đã có kẻ không vừa mắt."
Phía sau bức bình phong, một bóng người bước ra, đúng là Tần Hoàng.

Hắn từ phía sau liếc nhìn Sơ Nghiên đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, cười nhạt:
"Bệ hạ đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, không ngờ sau lưng ta đã thu phục được Ám vệ hoàng gia."
Sơ Nghiên không quay lại nhìn hắn, chỉ hỏi ngược lại:
"Hoàng thúc buổi tối lén lút trốn vào tẩm điện của trẫm, đây là không muốn làm Nhiếp chính vương muốn làm trộm?"
Tần Hoàng hừ lạnh, đi đến trước mặt Sơ Nghiên, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Tần Quân, ngươi quên bản thân là một con rối rồi sao? Dám nói chuyện với bổn vương như vậy?"
Sơ Nghiên gạt tay hắn ra, khẽ nhíu mày nói:
"Còn động tay động chân, đánh ngươi."
Tần Hoàng trừng mắt với cô, hừ một tiếng đến bên ghế ngồi xuống.
"Bổn vương vừa có ý định nhượng quyền ngươi liền lộ đuôi rồi?"
Sơ Nghiên lại không cho là đúng, cô bình tĩnh nói:
"Ngươi không nhường, trẫm cũng tự cướp được."
"Ồ? Tự tin như vậy?"
Tần Hoàng tựa người vào ghế, cười như không cười nhìn Sơ Nghiên nói.
Sơ Nghiên nâng mắt, nhìn bộ dạng của hắn, nhàn nhạt mở miệng:
"Tìm trẫm có chuyện gì sao?"

Tần Hoàng thu hồi biểu tình, chuyển giọng lạnh lùng nói:
"Tin tức Ám vệ vừa báo cáo, ngươi nghĩ là ai làm?"
"Chuyện này ngoài kẻ đó, còn có người khác sao?"
Còn qua mặt được tình báo của Ám Lâu.
Sơ Nghiên nói, cô từ đầu liền đã nhìn ra, Tần Hoàng hoàn toàn không có ý nghĩ muốn làm vua, cốt truyện cô tiếp thu nói cuối cùng hắn lên ngôi, sợ là cũng do bị bức đến đường cùng rồi đi.

Tần Hoàng, khao khát sự tự do và tình yêu, hơn là thứ quyền lực đẫm máu.
Tần Hoàng không chạy lệch, chẳng qua từ đầu đã hiểu sai về hắn mà thôi.
[Ký chủ anh minh, chị đúng là lợi hại, đến nam chủ cũng kéo về đồng minh, nữ chủ cũng có hảo cảm với chị.]
Thiên Hoa không hề tiếc lời mà ca ngợi Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên không lí nó, chỉ tiếp tục cuộc trò chuyện với Tần Hoàng.
"Mọi chuyện trẫm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi từ bỏ quyền vị, con mồi xa lưới mà thôi."
Tần Hoàng nghe lời này, hơi nhướng mày.

Nghe cứ như chuyện hắn tìm đến nàng đã dự đoán được từ trước.
"Tần Quân, bổn vương hiện tại có chút xem không thấu ngươi."
Tần Quân nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi:
"Hoàng thúc, ngươi quen Giản Nguyệt không?"
Tần Hoàng nghe đến tên này, ánh mắt chợt lóe lên, thanh âm cũng thay đổi.
"Ngươi hỏi người này làm gì?"
Sơ Nghiên cầm cây bút lên ngắm, chậm rãi trả lời:
"Chỉ là ta thắc mắc, ngươi vì cái gì giấu diếm thân phận với nàng, ngươi nghĩ ngày nàng biết được thân phận của ngươi, sẽ có cảm tưởng gì?"
Tần Hoàng nghe lời này, ngẩn ra.

Đến chuyện này nà Tần Quân cũng biết, rốt cuộc hắn giấu diếm sâu cỡ nào, bao năm qua đều nhìn không ra chút manh mối.
Tần Hoàng cũng có chút mờ mịt, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Sơ Nghiên chẳng qua là nhắc nhở hắn một chút, coi như vì cốt truyện đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.

Trong cốt truyện, Giản Nguyệt biết thân phận Tần Hoàng từ miệng Mộ Dung Uyên.

Mộ Dung Uyên thích Giản Nguyệt, đương nhiên không muốn Giản Nguyệt thích kẻ khác.


Chỉ là lúc này Giản Nguyệt đã có tình cảm với Tần Hoàng, chẳng qua vẫn chưa ngộ ra.

Nàng bị tỷ tỷ ruột tính kế, nương theo đó giả chết, thoát ly Giản gia, phiêu bạc giang hồ, hành y tế thế, cứu vô số người, nhận được Danh hiệu Thần Y Tiên Tử.

Về sau chọc thêm vô số nam nhân ưu tú trong thiên hạ.

Tần Hoàng phải một phen vất vả ngược thân ngược tâm mới rước được nương tử về nhà.
"Chuyện của bổn vương, cần ngươi quản sao."
Tần Hoàng hoàn toàn không cảm kích, hừ lạnh nói.
Sơ Nghiên không nói gì, nếu không phải trách phiền phức cùng nam chủ đoạt quyền, cô mới lười quản chuyện tình cảm của hắn.
Tần Hoàng rời đi, chỉ là lời nhắc của Sơ Nghiên cũng khiến hắn lưu tâm, hắn muốn tìm cơ hội nói rõ với A Nguyệt.
[Ký chủ, ngày mai thái hậu liền tổ chức tuyển tú nữ vào cung nha, chị có chuẩn bị gì chưa?]
Sơ Nghiên nghe lời này của Thiên Hoa, khẽ nhướng mày:
"Chuẩn bị cái gì?"
[Nha, chính là nên tuyển như thế nào nha! Chị là nữ nhân, cũng không thể thỏa mãn bọn họ!]
"...!Tùy tiện đi."
Lão thái bà kia yêu như thế nào liền làm như thế nấy, cô cũng lười quản bà ta.
_______
Hôm sau, Sơ Nghiên đến Trích Tinh Điện thăm Toàn Cơ.

Cô vừa vào điện đã nghe thấy thanh âm quan tâm ân cần của một nữ tử.

"Quốc sư, ngươi muốn đi đâu, ta đỡ ngươi."
"...!không cần, thần có Thanh Du."
"Quốc sư, ta gọt táo cho ngươi."
"Công chúa phí sức, thần không ăn."
"Quốc sư..."
"..."
Sơ Nghiên đứng ngoài cửa, nhìn Tần Nguyệt Ly chạy tới chạy lui trong điện, vẻ mặt chờ mong lại lấp lánh nhìn Toàn Cơ.
[Ký chủ, có kẻ muốn cướp nam nhân của chị!]
Thiên Hoa online, lập tức vui vẻ nói.

"Nam nhân của ta?"
Sơ Nghiên lẩm bẩm, Toàn Cơ từ lú nào là nam nhân của cô, hệ thống này đúng là ăn nói hàm hồ.

Thiên Hoa lại không cho là đúng, nói:
[Ký chủ, chị sao có thể như vậy! Hắn là nhiệm vụ của chị, đương nhiên cũng là nam nhân của chị! Thuộc quyền sở hữu của chị! Bổn hệ hệ sao có thể ăn nói hàm hồ?]
"...!cũng không sai."
Sơ Nghiên suy nghĩ một chút, liền cảm thấy Thiên Hoa nói rất có đạo lí.

Nhiệm vụ của cô, cũng chính là của cô.

Thứ của cô, ai cũng không thể động.
Tiểu Vân tử bên cạnh Sơ Nghiên thấy cô nhìn chằm chằm vào hai người trong điện, lập tức hô lên:
"Hoàng thượng giá đáo~"
Toàn Cơ lập tức ngẩng đầu, thấy Sơ Nghiên đứng ở cửa, hai mắt lập tức sáng lên, liền từ trên ghế ngồi dậy.

Thanh Du bên cạnh đỡ lấy hắn.
"Quân...!thần tham kiến Bệ hạ."
Sơ Nghiên liếc tiểu Vân tử một cái, mới bước vào điện.

"Quốc sư bệnh trong người, không cần để ý lễ nghi."
Cô lướt qua Tần Nguyệt Ly, nàng ta không cam tâm mà hành lễ:
"Thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."
"Công chúa Thanh Nguyệt rảnh rỗi như vậy, còn đến Trích Tinh Điện làm sai vặt?"
Tần Nguyệt Ly đỏ mắt nhìn cô, tức giận nói:
"Nào có, ngược lại là bệ hạ, giờ này không phải nên đến chỗ tuyển tú, lựa chọn mỹ nhân sao? Sao lại đến Trích Tinh điện vắng vẻ này?"
[Đinh, độ hảo cảm giảm 5%, độ hảo cảm hiện tại 90%.]
Sơ Nghiên:?
Sao đột nhiên độ hảo cảm lại giảm? Cô dã làm gì đâu?
Thiên Hoa lập tức lên tiếng:
[Ký chủ, theo kinh nghiệm của ta, có lẽ là nhiệm vụ nhà chị nghe chị tuyển vợ, ghen rồi!]
Sơ Nghiên: Nhưng ta là nữ nhân.
Thiên Hoa: Nhưng nhiệm vụ nhà chị không biết!
Sơ Nghiên:...
"Chuyện của trẫm, còn cần phải báo cho ngươi sao?"
Sơ Nghiên lạnh nhạt nhìn Tần Nguyệt Ly, Tần Nguyệt Ly bị khí thế này dọa sợ, lùi ba bước, không lại dám lên tiếng.
Toàn Cơ nghe lời này, ngẩng đầu nhìn Sơ Nghiên.

Có lẽ không ai phát giác, nhưng hắn cảm thấy câu này của bệ hạ mang theo chút tức giận.

Rốt cuộc thì người tức giận vì cái gì?
"Công chúa, thăm hỏi cũng đã thăm rồi, người cũng nên trở về rồi."
Toàn Cơ lên tiếng, cho Tần Nguyệt Ly một bậc thang đi xuống.

Tần Nguyệt Ly vội hướng hắn, nói.
"Quốc sư nếu đã nói vậy, ta liền đi trước.

Hôm khác lại đến thăm ngươi."
Tần Nguyệt Ly nói xong, liền xám xịt dẫn người rời đi.

Sơ Nghiên thấy nàng đi xa, mới đi đến cạnh Toàn Cơ, ngồi xuống.
"Vết thương thế nào?"
Tiểu Vân tử lập tức dẫn Thanh Du và những người khác ra ngoài, khép của lại.

Thanh Du cũng không dám cải lệnh, chị không yên tâm nhìn Toàn Cơ, đến khi cửa phòng đóng lại.
"...!Bệ hạ không đến tuyển tú chọn mỹ nhân, đến chỗ ta làm cái gì?"
Toàn Cơ teong lòng không vui, lời nói nói ra còn rất lạnh lùng.

Thiên Hoa ngửi thấy mùi giấm nồng nặc, nó biết Quốc sư đã có tình cảm với ký chủ, chỉ là đáng tiếc, ký chủ nhà nó là một khúc đầu gỗ, cô không có cảm xúc, sẽ không hiểu được thứ phức tạp như tình cảm.
"Mỹ nhân? Ta thấy cũng không có ai so ngươi đẹp."
"Hả?"
Toàn Cơ ngơ ngác, bệ hạ vừa nói cái gì, hắn nghe lầm sao?
Sơ Nghiêm nhìn bộ dạng của hắn, chậm rãi lặp lại.
"Không ai so ngươi đẹp."
Đây là lời thật lòng, dù là nam chủ Tần Hoàng, hay nữ chủ Giản Nguyệt, Sơ Nghiên cũng không cảm thấy so Toàn Cơ dễ nhìn.

Toàn Cơ quốc sư thỏa thỏa chính là một mỹ nhân.

Một mỹ nhân bị nhốt sau Tử Cấm Thành, đời này có mấy lần nhìn được nhân gian phồn hoa?
Toàn Cơ bùm một cái, đỏ mặt.

Hắn xoay đầu đi, thanh âm cũng có chút lắp bắp.
"Quân...!Quân Nhi, ngươi...!ngươi nói bậy cái gì."
Sơ Nghiên khẽ chớp mắt.

Cô vừa nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở hảo cảm lại tăng lên 95%.
5% còn lại này thật khó lấy, không cẩn thận còn bị mất độ hảo cảm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.