Bút Ký Thời Không

Chương 8: 8: Danh Môn Thiên Kim 7




"Cậu tránh xa tôi một chút!"
Diệp Mộ Thần rời đi không lâu thì nghe thấy tiếng của Mạc Phương Di.

Hắn vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng kêu.

Cô cũng không bị cư/ỡng bức tập thể như Mạc Phương An nói, mà đang bị một nam nhân lôi kéo trên góc hành lang.
"Tiểu Di, cậu trúng thuốc rồi, để mình giúp cậu đi."
Nam nhân tiến đến lôi kéo tay Mạc Phương Di, muốn kéo người vào lòng.
"Trần Nam, cậu muốn làm gì! Tôi không cần, tránh ra, đừng chạm vào tôi."
"Tiểu Di, xin lỗi, nhưng cứ như vậy cậu sẽ chết, loại dược cậu trúng không phải loại bình thường."
Trần Nam nói xong, cũng không đợi Mạc Phương Di đồng ý, ôm lấy Mạc Phương Di, muốn kéo người vào phòng.
"Trần Nam, cầu xin cậu, buông tôi..."
Mạc Phương Di còn chưa nói xong, một nắm đấm giáng xuống mặt Trần Nam.

Hắn buông Mạc Phương Di ra, lảo đảo lùi lại mấy bước, còn Mạc Phương Di toàn thân đều mềm nhũng ngả xuống, nhưng lại rơi vào một cái ôm khác, hương vị nam tính quen thuộc quanh chóp mũi, Mạc Phương Di đôi mắt đỏ lên, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, nói với người trước mặt, cô bị khi dễ, bị ủy khuất như thế nào.
Mạc Phương Di thể chất tốt, cũng học võ từ nhỏ, Phương Ngải Nhi và Mạc Phương An đi không lâu liền tỉnh lại, thấy bản thân không mảnh vải che thân nằm trên giường, Mạc Phương Di hoảng hốt, kiểm tra bản thân không bị làm sao, mới bình tĩnh lại.

Cô đang không biết làm sao, thì cửa mở ra, một cô gái bước vào, tựa hồ không nghĩ cô đã tỉnh, vừa định kêu lên, Mạc Phương Di phản ứng nhanh chóng, đánh ngất cô gái kia, lột bộ đồ trên người cô ta mặc vào, chạy ra ngoài.

Nhưng không nghĩ đến đi không được bao xa, cả người đều nóng lên, tay chân đều mềm nhũng, đi được vài bước đã không thể bước nổi nữa, chỉ có thể đỡ lấy tường th/ở dốc mà đi.
Lúc này phòng nghỉ rất vắng, điện thoại của cô lại không biết ở đâu, cũng không thể cầu cứu ai.


Lúc này lại gặp phải Trần Nam, bạn thời đại học của cô, mà hắn cũng thích cô rất lâu.

Hắn nhìn liền biết cô trúng xuân dược, còn muốn cùng cô...
Nghĩ đến đây, Mạc Phương Di không dám nghĩ nữa, nếu Diệp Mộ Thần không xuất hiện, có khi cô đã bị...
Bàn tay vô thức níu lấy áo người đàn ông, ngoan ngoãn bị hắn ôm lấy.
Diệp Mộ Thần rất hài lòng, bàn tay siết chặt, đưa mắt nhìn Trần Nam.
Trần Nam ăn đau, chửi bậy một câu:
"Mẹ kiếp, mày là ai, dám xen vào chuyện của tao?"
Diệp Mộ Thần lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen âm u thâm trầm, vài câu được hắn lạnh lẽo phun ra:
"Người của Diệp Mộ Thần tao, mày cũng dám đụng? Muốn chết?"
Trần Nam nghe đến ba chữ Diệp Mộ Thần, gương mặt tái xanh, ngã phịch xuống đất, run rẩy.
Người của Diệp Mộ Thần lúc này cũng đuổi tới, hắn đem người cho bọn họ xử lí, hắn ôm Mạc Phương Di rời đi.
Người trong lòng liên tục thở dốc, Diệp Mộ Thần lúc này mới chú ý đến, gương mặt trắng noãn của cô đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung, vạt áo cũng bị kéo ra, cảnh đẹp như ẩn như hiện.

Ánh mắt Diệp Mộ Thần từ lạnh lẽo chuyển sang ám trầm, chặn ngang đem người ôm lên, đi vào phòng.
Hắn đem người thả trên giường, cả người cũng đè đi lên.

Nhìn người dưới thân cự quậy, miệng còn lẩm bẩm kêu nóng, bàn tay không an phận dò xét trước ngực hắn.
Ánh mắt Diệp Mộ Thần càng thâm, khó khăn mở miệng, giọng có chút khàn khàn:
"Em biết bản thân đang làm gì không?"
"Ưm, khó chịu, hức, tôi khó chịu quá..."
Thanh âm kiều mị vang lên, mang theo một chút nức nở càng chọc tâm người ngứa ngáy.
Diệp Mộ Thần không nhịn nữa, cuối người hôn xuống.
Mạc Phương Di tựa hồ cảm thấy thực thoải mãi, nhẹ giọng hừ hừ mấy tiếng.
Hôn thật lâu sau, hắn lần nữa nhìn vào mắt Mạc Phương Di, đôi mắt đều mang theo ánh lửa nóng rực, khàn khàn hỏi:
"Nói, tôi là ai?"
Mạc Phương Di bị buột nhìn thẳng, hơi mở to mắt, nhưng lại một mảnh mơ hồ.

Bất quá, hơi thở quen thuộc này, thanh âm này, cô chỉ biết một người.
"Diệp...Mộ...Mộ Thần..."
Được đến đáp án, khoé môi Diệp Mộ Thần khẽ cong lên, gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, hắn ghé vào bên tai Mạc Phương Di, nhẹ giọng nói:
"Đáp đúng rồi, thưởng cho em."
Nói xong, liền cuối xuống hôn lên đôi môi mê người kia.
Lần này liền triệt để khiến em trở thành người của tôi đi!
>>>>
Những chuyện này, Sơ Nghiên cũng không biết, sau khi tìm thấy mẹ Hạ, cô liền cùng bà trở về Diệp gia.
Trở về liền tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Đứng dậy, ra ngoài liền phát hiện mẹ Hạ đang đứng bên ngoài.

Thấy cô bước ra, mẹ Hạ cười hiền lành nói:
"Vi Vi, thức dậy rồi à? Thay đồ đi, không phải con muốn đến công ty nhà ta làm sao? Mẹ chờ con dưới sảnh."
Đi làm? A, cô lại quên mất còn có chuyện này? Đúng rồi, nhiệm vụ.
Cô còn phải bảo vệ Hạ thị nữa.

Còn về Ba mẹ Hạ...!
Cô sẽ cố gắng phòng tránh tai nạn kia vậy, nhưng mà....
Tai nạn này đến cũng quá trùng hợp đi.
"Dạ."
Sơ Nghiên đáp một tiếng, thấy mẹ Hạ đi xuống thì đóng cửa lại.
Hạ thị là một trong những tập đoàn lớn danh tiếng của Hoa quốc, chi nhánh tồn tại khắp các thành phố lớn trên cả nước.

Sơ Nghiên cũng không phải vào công ty chủ, mà là một chi nhánh chuyên về thời trang.
Lúc mới tiếp nhận, những người trong công ty, kể cả cha mẹ cô đều xem cô là cô tiểu thư nhàm chán đến để phá rối, tìm vui.

Nhưng sau khi bắt tay vào công việc, mọi người đều hoàn toàn bất ngờ.

Sự nghiêm túc, thái độ cũng như cách xử lí công việc của Sơ Nghiên hoàn toàn khiến mọi người bị thuyết phục, tin tưởng cô.
Sơ Nghiên chỉ bằng một tháng, đã đem công ty thời trang hoàn toàn không chút nổi bật của Hạ thị, có chỗ đứng trên thị trường.
Ba mẹ Hạ vừa bất ngờ vừa vui mừng, Ba Hạ còn cười to đầy kiêu ngạo.
"Không hổ là con gái của Hạ Cảnh Hiên ta, hahaha, tốt lắm, tốt lắm.

Hạ gia có người tiếp nối rồi!"
Mẹ Hạ cũng mừng rơi nước mắt.
"Vi Vi bảo bối nhà chúng ta lớn rồi, đã biết tự chăm sóc bản thân, còn biết quản lí công ty."
Một tháng qua, Sơ Nghiên thật sự rất bận, đây là lần đầu cô quản lí công ty, quả thực có chút thú vị.

Nhiệm vụ này, xem ra cũng không nhàm chán.

"Bảo bối, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Diệp lão gia tử, tối nay con có muốn tham gia không?"
Đại thọ?
Sơ Nghiên buông hồ sơ trên tay xuống, đại thọ lần này cũng xem là một cao trào của truyện, Diệp lão gia tử bị ám sát, Diệp Mộ Thần bị thương, còn Mạc Phương Di lại bị bắt.

"Ký chủ, ta khuyên chị nên đi."
"Tại sao?"
"Nếu đã là cao trào của truyện, tất nhiên sẽ có chuyện cho chị làm! Tình cảnh lúc đó sẽ rất hỗn loạn, chị nhất định phải bảo vệ mẹ Hạ.

Nếu mẹ Hạ có chuyện, nhiệm vụ sẽ thất bại."
Không đi nhiệm vụ sẽ thất bại.
"Ừ."
Sơ Nghiên ngẩng đầu nhìn mẹ Hạ:
"Con đi."
Oa, ký chủ thật nghe lời a.
Thiên Hoa không khỏi mừng thầm, lúc đầu nó còn đau đầu không biết nên làm sao để kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đâu, hiện tại nhìn kí chủ như vậy, xem ra là nó nghĩ nhiều rồi a.
"Được, vậy con có muốn mẹ chuẩn bị lễ phục?"
Mẹ Hạ gật đầu, lại hỏi thêm.
"Không cần, con tự lo được."
"Được rồi, chiều nay mẹ đến đón con."
Mẹ Hạ nói xong, chào tạm biệt Sơ Nghiên để rời đi.
Vốn định hôn tạm biệt, nhưng con gái bà lại trực tiếp bỏ qua, bà chỉ có thể lau nước mắt bỏ đi.
Dạo này, muốn thân mật với bảo bối càng khó a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.